Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 127
Cập nhật lúc: 2024-08-10 11:16:24
Lượt xem: 112
Lúc Đường Minh Sơn đi vào uống nước, thấy mắt Tống Chi ửng đỏ thì biết đối phương đã khóc, anh chỉ nhìn lướt qua, bưng cốc sứ của mình lên rồi ra ngoài.
Trong tay Triệu Thiên cũng bưng một cốc sứ, trong cốc còn pha sẵn trà lấy từ quê nhà, của Đường Minh Sơn là nước sôi.
“Đi rồi.”
Triệu Thiên nhìn về phía cửa bên Hồng Kiến Quân, Hồng Kiến Quân đang tiễn cha mẹ ra cửa, đoán rằng bọn họ nói chuyện không được tốt lắm, hình như mẹ Hồng là tức giận nhất, đi lên phía trước hai bước, quay lại đánh lên vai Hồng Kiến Quân một cái.
Dù sao cũng rất mạnh.
Mấy đứa Yến Tử đang chơi một bên rất vui vẻ, đều giật mình bởi âm thanh này.
Triệu Thiên thấy vậy, bèn gọi tụi Niếp Niếp: “Mau qua đây uống chút nước nào.”
Niếp Niếp lập tức chạy tới, còn nhỏ giọng nói với hai người Triệu Thiên: “Bà mẹ chồng kia đánh người.”
“Ừ, chúng ta không học theo.”
Triệu Thiên cúi người cho đứa trẻ uống nước.
Lúc này Hồng Kiến Quân đã bước tới, không đưa mẹ Hồng xuống tầng: “Vợ tôi...”
Còn chưa nói xong, Đường Minh Sơn đã gật đầu: “Đang nói chuyện với vợ tôi và chị Triệu ở bên trong.”
Nghe vậy, Hồng Kiến Quân thở phào nhẹ nhõm, Triệu Thiên thấy anh ấy nhíu mày, bèn đưa qua một điếu thuốc: “Hút một điếu không?”
Hồng Kiến Quân vội xua tay: “Cảm ơn, tôi cai rồi.”
Triệu Thiên nghe thế bèn bày vẻ mặt bội phục: “Có thể cai thuốc đều là dũng sĩ!”
Hồng Kiến Quân có hơi ngượng ngùng gãi đầu: “Thật ra tôi cũng mất rất nhiều thời gian, hai ngày đầu như muốn c.h.ế.t vậy, trải qua là tốt rồi.”
Lúc này, trong phòng truyền đến tiếng cười của Tống Chi, lông mày Hồng Kiến Quân dần giãn ra theo tiếng cười, nghĩ thầm tâm trạng vợ tốt là được rồi.
Kết quả chờ đến khi Tống Chi đi ra, Hồng Kiến Quân thấy đôi mắt hơi đỏ kia của cô ấy, liền biết cô ấy đã giận rồi.
Anh ấy tiến lên ôm lấy bả vai gầy yếu của đối phương, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: “Chúng ta về nhà đi, lời của họ em cứ coi như gió thoảng qua tai, chúng ta không nghe là được.”
Tống Chi cảm thấy Phong Ngọc Lan và chị dâu Triệu đang nhìn họ, mặt lập tức đỏ lên, gật đầu bừa, kéo đối phương nhanh chóng về nhà.
Chị dâu Triệu cười tủm tỉm, tay cô ấy đặt trên bụng, nghiêng đầu nói với Phong Ngọc Lan cũng đang cười: “Cũng may người đàn ông này biết thương vợ, nếu là chị trước kia, thì anh Triệu mấy người là một tên đầu gỗ, làm chị tức chết!”
Triệu Thiên vừa nghe mình bị kéo ra “phê bình”, lập tức kéo chị dâu Triệu về phòng bên cạnh.
Khiến cho vợ chồng Phong Ngọc Lan phá lên cười.
Khi Phong Ngọc Lan tắm rửa xong trở về, Đường Minh Sơn đã trải chiếu xong, lúc này đang dùng khăn lông hơi khô lau mặt.
Trước khi vào thu, Phong Ngọc Lan đã lau sạch sẽ để Đường Minh Sơn bọc kỹ để lên, năm nay vừa vào hè, Đường Minh Sơn còn chuyển lên tầng cao nhất phơi nắng vài ngày, phơi bay mùi mốc meo của mùa đông.
“Lại đến ngày ngủ chiếu rồi.” Phong Ngọc Lan có hơi bùi ngùi nói.
“Đúng thế.” Đường Minh Sơn cười, giặt sạch khăn mặt rồi phơi, cái khăn này dùng để lau chiếu, phơi khô sau đó lại đặt lên: “Lại qua một năm.”
Trời nóng, chiếu khô rất nhanh, sau khi hai người nằm xuống chỉ cảm thấy mát mẻ một trận, không bao lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Mấy ngày sau, cảm xúc của Tống Chi cũng rất tốt, không bị chuyện lúc trước ảnh hưởng, mà Phong Ngọc Lan nhận lại công việc trang điểm, lúc hai người đang trao đổi thời gian qua lại ở nhà Tống Chi, giọng nói của bác Ngô ở trong đội vận tải truyền đến, nói là mẹ cô ấy tới.
Sắc mặt Tống Chi lập tức không tốt: “Không cần nghĩ cũng biết là tới vay tiền.”
Nói là vay, thực chất là tìm cô ấy lấy tiền.
Phong Ngọc Lan cũng biết tình trạng bên nhà mẹ đẻ cô ấy, mẹ Tống Chi rất thiên vị em gái của Tống Chi, đặc biệt là sau khi Tống Chi gả đến huyện, một lòng muốn con gái lớn giúp đỡ con gái nhỏ, tốt nhất cũng có thể gả cho một công nhân.
“Không thể cho được, cho một lần thì sẽ có lần thứ hai, chút tiền kia hai người còn không đủ dùng đâu.” Phong Ngọc Lan khuyên một câu.
“Em biết, chị yên tâm, em không ngốc.”
Tống Chi cười, đi xuống tầng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-127.html.]
Phong Ngọc Lan không yên tâm, nhìn xuống hành lang.
Chị dâu hai Ngô ngồi ở cửa nhà, cầm quạt hương bồ quạt, gặp lần nào là qua nói chuyện lần đó: “Mẹ chồng hay là mẹ ruột cô ấy thế?”
Nghĩ đến bà thím lần trước tới, chị dâu hai Ngô cũng không cần đoán, chỉ biết cuộc sống của Tống Chi không dễ chịu, cũng đúng, nếu quan hệ mẹ chồng nàng dâu tạm được thì cũng sẽ không dọn ra ngoài thuê phòng trọ.
“Chắc là mẹ ruột.” Phong Ngọc Lan híp mắt nhìn bà thím đang vẫy tay với Tống Chi, nhìn dáng vẻ thì chính là mẹ Tống đã gặp lần trước.
“Mẹ ruột?”
Thím hai Ngô cũng nheo mắt theo, thấy Tống Chi kéo đối phương kéo ra bên ngoài tòa nhà ngang, bà thím kia còn liên tục nhìn lên tầng, dường như đang hỏi Tống Chi ở tầng mấy.
“Xem ra mẹ ruột cũng không ra gì, không khác mẹ chị nhiều lắm.”
Mẹ chị dâu hai Ngô thiên vị con trai, thiên vị cháu trai, con gái chính là bát nước đổ đi, nhà mẹ đẻ có việc thì tìm tới cửa, nhà con gái có việc thì nói giờ đã là người nhà khác các kiểu, chặn miệng con gái.
Dù sao thì cũng là một bà cụ vô cùng truyền thống, quan hệ của chị dâu hai Ngô với người nhà mẹ đẻ cũng không phải rất thân thiết.
Phong Ngọc Lan cười không nói gì, định về nhà nằm một lát, kết quả bác Ngô lại gọi, lúc này là gọi Phong Ngọc Lan, nói mẹ cô tới.
Khóe miệng chị dâu hai Ngô giật giật, nhìn Phong Ngọc Lan kinh ngạc: “Hy vọng đừng gọi tên chị, chị không muốn gặp mẹ chị đâu.”
“... Em cũng hoang mang, sao lại tới tìm em nhỉ?”
Phong Ngọc Lan lẩm bẩm một tiếng, bước nhanh xuống tầng, chỉ sợ đối phương hỏi số tầng rồi tìm lên.
Trông mẹ Phong chỉ chưa tới một mét sáu, hơi gầy, mặc bộ quần áo màu xanh đậm, kiểu tự mình làm, còn mang theo khóa mà các bà thích nhất.
Bà ta xách một cái rổ, có hơi câu nệ đứng ở bên ngoài nhà ngang, cách đó không xa là mẹ con Tống Chi đang tranh luận gì đó.
Trong lúc đó, chị dâu Vương đang nhiệt tình mời mẹ Phong vào nhà cô ta ngồi, nghĩ rằng dù sao Phong Ngọc Lan cũng giúp con trai cô ta học tập tiến bộ, đương nhiên nên nhiệt tình với mẹ đối phương một chút, kết quả chị dâu Triệu đang đi dạo trong bờ đê giữ chặt cô ta, thấp giọng nói vài câu, nhiệt tình của chị dâu Vương cũng đi xuống.
“Em thấy là lạ mà, Ngọc Lan đến nhà ngang lâu như vậy mà người nhà mẹ đẻ cô ấy chưa tới một lần nào, thì ra là bên trong có nhiều chuyện như vậy.”
“Đúng không?” Chị dâu Triệu liên tục gật đầu, thấy Phong Ngọc Lan xuống, còn vẫy tay với đối phương.
Phong Ngọc Lan cười gật đầu với hai người, sau đó đi tới trước mặt mẹ Phong: “Có chuyện gì sao?”
Cô cũng không nói lời khách sáo gì nữa.
Mẹ Phong nhìn cô chằm chằm một lát, vừa nhìn đã là biết quần áo đang mặc vừa mới làm, không có miếng vá nào, sắc mặt cũng tốt, có vẻ cuộc sống cũng không tệ.
“Sao năm mới không về thăm nhà?”
Phong Ngọc Lan mặt không đổi sắc nói: “Nhớ lời mọi người nói đấy, con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, mặc kệ có việc gì hay không cũng đừng về nhà mẹ đẻ.”
Mẹ Phong mấp máy môi, phát hiện dường như bên Tống Chi nghe thấy lời Phong Ngọc Lan nói, bèn nhìn mấy lần vào nhà ngang: “Đây cũng không phải chỗ nói chuyện, con ở tầng mấy? Không mời mẹ vào ngồi sao?”
“Trong nhà rất bừa, có việc thì nói ở đây đi.” Phong Ngọc Lan không nhướng mày, giọng nói vô cùng bình thản.
Tống Chi nghe lọt tai, cũng học theo dáng vẻ hờ hững của cô: “Số tiền đó dùng cũng hòm hòm rồi, số còn lại con giữ cho bản thân mình, không có nhiều tiền cho mẹ đâu.”
Mẹ Phong và mẹ Tống đều bị con gái của mình làm cho tức giận.
Mẹ Tống mắng người ngay tại đó, đại khái thì là Tống Chi bây giờ là người thành phố, xem thường người nhà mẹ đẻ gì đó.
Mà mẹ Phong thì nhíu mày quở trách Phong Ngọc Lan, thấy cô vẫn nước đổ lá khoai, chỉ có thể nói: “Cháu trai lớn của con sắp học trung học cơ sở rồi, mẹ nghĩ chỗ ở bây giờ của con cách trường trung học cơ sở huyện không xa, để cháu trai con ở chỗ các con đi, nó rất thông minh, sau này có thành công thì cũng sẽ nhớ tới một người cô như con.”
Phong Ngọc Lan giơ tay vén tóc rơi sau tai, giọng càng lạnh nhạt hơn.
“Được thôi.”
Không đợi mẹ Phong lộ ra nụ cười vui mừng, Phong Ngọc Lan bắt đầu bẻ ngón tay tính toán.
“Một tháng đưa tôi mười đồng coi như phí vất vả không tính là nhiều nhỉ? Tôi phải đi sớm về khuya làm một ngày ba bữa cho nó, rồi mỗi tháng đưa mười đồng làm phí ăn uống, mười cân lương thực cũng là việc nên làm chứ? Không thể ăn không uống không được, bằng không sẽ nói các người mượn danh nghĩa để chiếm đoạt tài sản nhà họ Đường đấy! Nói tóm lại, mỗi tháng cho tôi hai mươi đồng, mười cân lương thực là được.”
Mẹ Phong nghe xong trợn mắt há mồm, mẹ Tống cũng ngây ngẩn cả người.
Tống Chi nhịn cười: “Mẹ, nghe người ta nói thế nào, con đối với mẹ và em gái đã rất tốt rồi, con người thì phải biết đủ chứ.”