Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 125

Cập nhật lúc: 2024-08-10 11:14:04
Lượt xem: 103

Mẹ Vương và cha Vương đã từ chối khéo khi vợ chồng Đường Minh Sơn ngỏ ý muốn tìm chỗ ở cho họ, nói rằng có người quen ở trên huyện nên sẽ qua đó ở.

Đúng là nhà ngang không thể chứa nhiều người đến như vậy, nên hai người họ cũng không nói gì thêm.

Vương Kiến Quốc nói rằng mình có thể chăm sóc tốt cho chị cả Đường và những người khác, nhưng Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan không yên tâm lắm, lỡ phải đi múc nước hay dìu chị cả Đường đi vệ sinh thì sẽ không có ai chăm sóc đứa bé.

Thế nên Đường Minh Sơn cũng ở lại.

Nhưng anh đưa Phong Ngọc Lan về nhà ngang rồi mới qua bên đó, Phong Ngọc Lan vừa bước vào cửa, Đường Văn Tuệ liền chạy ra đón: "Thế nào rồi chị?”

“Có hai đứa bé được sinh ra vào trong nửa tiếng, là sinh đôi! Chị cả cũng ổn lắm, bác sĩ bảo cả lớn lẫn bé vẫn ổn...”

Cô nói về chuyện Đường Minh Sơn ở lại bệnh viện, rồi lại nói sang chuyện sáng nào cũng phải dậy sớm đi mua gà về hầm, nói chưa được bao lâu thì hai người chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Phong Ngọc Lan nhờ Triệu Thiên xin nghỉ giúp Đường Minh Sơn, sau đó đến nhà trẻ xin nghỉ cho Nguyên Khang, đi chợ nông sản mua thức ăn, Đường Văn Tuệ đưa Nguyên Khang đến bệnh viện thăm chị cả Đường và em bé sinh đôi.

Thấy mẹ Vương cũng ở đây, chị cả Đường được chăm sóc tận tình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tuy cô ấy chưa lập gia đình nhưng cũng biết việc sinh đôi sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe, một vài người sẽ chú ý hơn đến việc ở cữ.

“Em về nhà báo tin, mẹ sắp đến, bảo họ đi chiếc xe bò em đến đây.”

Khi Đường Minh Sơn đi cùng cô ấy và Nguyên Khang về nhà ngang, anh nói: “Được rồi.”

Về đến nhà, anh thấy Phong Ngọc Lan đang hầm gà, đây là lần đầu tiên cô hầm đồ ăn cho một sản phụ, còn nhiều chỗ thiếu sót, sợ mình sẽ cho thêm nguyên liệu không nên cho vào nên đã mời một người có kinh nghiệm đó là thím Điền, lúc này vừa hầm canh xong cách đây không lâu.

“Vất vả cho em quá.” Đường Minh Sơn bước tới và nói.

“Vất vả gì đâu anh, em nhờ anh Triệu xin nghỉ giúp anh rồi, anh đi tắm rửa xong ra ăn sáng rồi đi ngủ đi.”

“Anh ăn rồi, là thím Vương mua cho anh.” Anh đi múc nước rồi lên tầng ba tắm, vào thời tiết này anh tắm nước lạnh khá nhiều, không cần đun nước nóng.

Sau khi Đường Văn Tuệ thu dọn đồ đạc xong, đưa Nguyên Khang đi cùng, Phong Ngọc Lan lén đưa cho cô ấy năm hào để đi xe, ngoài ra còn bỏ thêm thịt mua từ sáng vào trong cái gùi của cô ấy.

Từ sáng sớm mẹ Đường đã cảm thấy bất an trong lòng, bữa sáng cũng không ăn được mấy, điều này khiến cả nhà rất lo lắng.

“Mẹ, mẹ nghe lời chúng con đi ạ, không lên bệnh viện huyện nữa, mình ra trạm y tế mẹ nhé.” Chị dâu hai Đường đang khuyên bà ấy.

“Mẹ không phải khó chịu kiểu như thế.” Mẹ Đường thở dài, bảo chúng nó đừng lo lắng nữa: “Chỉ là mẹ thấy sốt ruột trong lòng, mấy đứa nói xem có phải là có ai bị gì rồi không? Chị cả của mấy đứa... Chắc không phải là con bé đâu nhỉ...”

Vừa nhắc đến chị cả Đường, trong lòng mẹ Đường càng lo hơn!

Cha Đường và những người khác cũng khuyên bà ấy, nói rằng bà ấy nghĩ nhiều quá, nhưng mẹ Đường càng nghĩ thì vẻ mặt càng xấu đi: "Không được, tôi phải đi đến đó xem sao, thằng hai, con đi với mẹ đến nhà đội trưởng mượn xe bò!”

Xem ra anh hai Đường không khuyên nổi nữa rồi, nhìn sang cha Đường, cha Đường thấy người bạn già của mình đang cau mày lo lắng nên nói với anh hai Đường: “Đưa bà ấy đi đi, cho yên tâm.”

“Vâng ạ.” Chị dâu hai Đường cũng gật đầu, cô ta nghe mẹ Đường nói xong, lúc này trong lòng cũng có chút lo lắng, nghĩ chị chồng lâu ngày không sinh con, sẽ không xảy ra chuyện gì thật chứ? Người ta thường nói tình mẹ con nối liền khúc ruột, mẹ con nhà này cũng đau lòng lắm!

Nhưng mong rằng đừng xảy ra chuyện gì, chị dâu hai Đường cố nén lại sự hoảng loạn của mình, đến khi anh hai Đường và mẹ Đường rời khỏi sân, cô ta vội vàng chắp tay hướng về nghĩa trang tổ tiên nhà họ Đường để tỏ lòng thành kính.

Cha Đường ngồi ở cửa nhà trên thấy vậy liền vào điện thờ thắp hương.

Đường Văn Tuệ gặp những người khác ở cửa nhà của Trần Đại Lực, nghe tin chị cả Đường sinh con, mà cả lớn lẫn bé đều bình an, mẹ Đường và anh hai Đường đều thở phào nhẹ nhõm.

Vì vậy, một đoàn người cùng trở về đội sản xuất, bảo chị dâu đánh xe đợi họ một lát, khi họ đi ra lần nữa, chị dâu hai Đường cùng mẹ Đường đeo cái gùi trên lưng, ngồi trên xe bò của của chị dâu chạy tới thị trấn.

Vì là gà ta nên phải hầm mất mấy tiếng, Phong Ngọc Lan cũng không đánh thức Đường Minh Sơn dậy, còn mình thì cầm theo một cái hộp lớn đựng canh gà hầm, đạp xe đến bệnh viện.

Lúc này, chị cả Đường đang cho con b.ú sữa, Vương Kiến Quốc bị đuổi về thị trấn, mẹ Vương thì xin nghỉ để đến chăm chị cả Đường.

Lúc này cô đến nhà ăn của bệnh viện ăn trưa, nhìn thấy Phong Ngọc Lan cầm theo một cái hộp lớn, sau khi mở ra, cả căn phòng tràn ngập mùi thơm, sản phụ cùng phòng kia không khỏi nuốt nước bọt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-125.html.]

“Làm phiền em quá.”

“Không phiền.” Phong Ngọc Lan lấy thìa gỗ và đũa ra, để chị cả Đường uống canh ăn thịt gà, còn cô thì nhìn hai đứa trẻ, ngồi một lát, chờ chị cả Đường ăn xong những thứ cô mang đến, mới xách hộp về nhà.

Một con gà hầm đương nhiên không chỉ có vậy, còn lại một ít Phong Ngọc Lan định để buổi tối đưa tới.

Sau khi chị cả Đường ăn uống no đủ xong, rồi cho con b.ú sữa cũng có chút mệt, mẹ Vương bảo cô ấy ngủ đi, bà ấy sẽ trông cô ấy và bọn trẻ.

Mà chị dâu của sản phụ bên cạnh, lúc này mới chậm rãi bưng thức ăn từ căng-tin bệnh viện về: “Ăn đi, trong nhà cũng không có thức ăn ngon như thế này đâu.”

Sản phụ kia mím môi, sờ hộp thức ăn ấm áp, biết là chị dâu đã ăn cơm rồi sau hồi lâu mới gọi thức ăn cho cô ấy, chợt nghĩ tới chị gái bên cạnh mình vừa có canh gà vừa có thức ăn nóng hổi, mắt cô ấy nhất thời nóng lên.

“Ơ, sao đây? Ở cữ không thể khóc được!”

Mẹ Vương vừa kéo chăn nhỏ cho bọn nhỏ, vừa quay đầu thì thấy đôi mắt đối phương đỏ bừng, rồi nhìn thức ăn không có độ nóng gì kia, chợt hiểu được, sản phụ nhìn thoáng qua chị dâu mình rồi nói.

“Em biết chị dâu không vui khi tới chăm sóc em, nhưng cũng không thể để em ăn đồ ăn đã nguội lạnh chứ.”

Lời lên án của cô gái khiến mặt chị dâu tối sầm lại, đặc biệt là khi mẹ Vương còn đang nhìn mình, cô ta gian nan ngụy biện: “Thức ăn ở căng-tin là thế, người ta làm sớm, vừa xếp hàng vừa đi về, đương nhiên là nguội một chút, chị đi lấy cho em một bát nước sôi.”

Nói rồi bèn cầm bát uống nước trống không ở bên cạnh đi.

Lúc này cô gái mới nhẹ giọng nói với mẹ Vương vì sao chị dâu lại đến chăm sóc cô ấy...

Lúc Phong Ngọc Lan trở về nhà ngang, mẹ Đường bọn họ vừa đến bệnh viện, hai bên tách nhau đi.

Mẹ Đường và chị dâu hai Đường vừa bước vào thì thấy mẹ Vương đang an ủi một cô gái xa lạ đang khóc nức nở, mà chị hai Đường đang ngủ, hai đứa trẻ được bọc kín lúc này cũng đang ngủ ngon lành.

Hai người cùng thấy yên tâm, sau khi đặt đồ xuống, nhỏ giọng nói chuyện với mẹ Vương, biết được Đường Minh Sơn ở đây cả đêm, Phong Ngọc Lan thì vừa mang gà hầm tới đi rồi, trong lòng mẹ Đường càng thấy ấm áp.

Chị dâu Đường đeo gùi, đi tới nhà ngang trước, mẹ Đường ở lại chăm sóc chị cả Đường cùng mẹ Vương, như thế thì mẹ Vương sẽ thấy nhẹ nhàng hơn chút, có đôi khi hai đứa nhỏ khóc, bà ấy ôm mỗi đứa một tay cứ sợ ôm không vững.

Mà lúc này, Phong Ngọc Lan đang ăn cơm trưa với Đường Minh Sơn, Đường Minh Sơn nấu ăn, Phong Ngọc Lan vừa trở về thì ngồi vào bàn ăn luôn.

“Tuy bác ấy nói một mình bác ấy cũng trông được, nhưng em vẫn không yên tâm, buổi tối em sẽ lên thăm một lát.” Phong Ngọc Lan nói.

“Không cần đi, Văn Tuệ trở về nói với mẹ, em ấy với chị dâu hai sẽ tới, buổi tối anh sẽ ngủ ở giường ván gỗ bên ngoài, để mẹ hoặc là chị dâu hai ngủ trong phòng cùng em.”

Đường Minh Sơn gắp cho Phong Ngọc Lan một miếng trứng chiên rồi nói.

Nghe mấy lời này, Phong Ngọc Lan cũng thấy có lý, dù sao thì cô cũng không có kinh nghiệm gì, chưa từng chăm sóc người khác một cách thỏa đáng, nếu chị cả Đường không muốn phiền tới cô thì ngoài việc trông hai đứa nhỏ, hình như cô cũng không có tác dụng gì lớn.

Lúc chị dâu hai Đường tới thì bọn họ đang cọ rửa bát chén xoong nồi ở bồn nước, thấy cô ta tới, Phong Ngọc Lan bèn về nhà với cô ta trước.

Chị dâu hai Đường mang đến không ít đồ, để cho nhà Phong Ngọc Lan ăn, cũng có một phần để cho chị cả Đường ăn.

Đúng như Đường Minh Sơn nghĩ, mẹ Đường và chị dâu hai Đường thay nhau đi chăm sóc chị cả Đường, Phong Ngọc Lan cũng nấu nhiều hơn.

“Chị dâu hai, sao chị lại biết chăm sóc người khác như vậy?”

Tối nay chị dâu hai Đường trở về, Phong Ngọc Lan tò mò hỏi, cũng là bởi chị dâu hai Đường là người thẳng thắn, cô hỏi như thế là vì biết đối phương sẽ không nghĩ linh tinh, nên mới dám hỏi.

Quả nhiên, chị dâu hai Đường cũng không thấy vấn đề này xúc phạm gì đến mình, ngược lại còn hơi kiêu ngạo ưỡn ngực: “Lúc chị còn là con gái ở nhà, chị đã từng chăm sóc hai chị dâu mấy tháng ở cữ đó!”

Thì ra là thế.

Phong Ngọc Lan thấy cô ta sắp ăn xong một bát cơm, vội bới thêm cho cô ta, mẹ Đường sau khi ăn cơm tối, thì mang theo canh sườn đến bệnh viện.

Buổi sáng và trưa hai người đều ăn cơm ở căng-tin, không cho Phong Ngọc Lan đưa cơm đến cho bọn họ.

Chỉ bảo cô hầm các loại canh cho chị cả Đường, trừ con gà ngày đầu tiên mà cô mua, từ hôm sau cho đến giờ, tất cả những thứ như gà hay là xương sườn cá trích gì đó, đều là mẹ Đường hoặc mẹ Vương mua xong đưa tới.

Loading...