Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 122

Cập nhật lúc: 2024-08-10 11:09:40
Lượt xem: 102

"Chúng ta lên lầu xem."

Phong Ngọc Lan cười sờ sờ đầu thằng bé, đưa nó về nhà, cho nó một cái ghế nhỏ ở hành lang, bảo đảm độ cao ngay chỗ n.g.ự.c nó, dặn dò không được thò đầu quá, Phong Ngọc Lan bắt đầu xào rau.

Nguyên Khang cũng ngoan ngoãn, cứ như vậy duỗi cổ nhìn xuống, Niếp Niếp bên cạnh nhìn thấy, cũng muốn nhìn như vậy, vì thế chị dâu Triệu cũng lấy cho cô bé một cái ghế, Yến Tử nhìn thấy cũng nháo nhào đòi mẹ.

Vì thế một lát sau, ba đứa nhỏ xếp hàng đứng trên ghế, tay nhỏ bé chống lên tường, nhao nhao nhìn xuống dưới lầu.

Lúc ăn cơm đều là đặt chén trên đài ăn, gắp thức ăn liền do Phong Ngọc Lan các cô ấy gắp qua, người lớn thì đứng một bên vừa ăn vừa xem.

Cuối cùng, cha Tô Tô và anh trai anh ta đánh nhau một trận, anh trai anh ta dẫn con đi, cha Tô Tô buồn bực đi theo.

Nghe có vẻ là trở về nhà riêng.

"Cũng không biết có thể chia ra hay không." Chị dâu Triệu nhớ tới nhà bố mẹ chồng mình, cho dù là chia nhà nhưng cũng là chịu đựng nhiều năm như vậy mới chia.

"Nhà bọn chị còn chưa chia đâu." Chị dâu Trương thở dài: "Chị lại muốn chia nhưng không có cơ hội đề cập, cho dù là chị nhắc tới, cha đứa nhỏ cũng sẽ không đồng ý, phiền chết!”

Lúc này Tống Chi cũng tới, nghe các cô ấy nói một lát, cũng thở dài nói: "Em cũng muốn chia nhà, nhưng cha mẹ chồng em chỉ có một trai một gái, chia đến đâu cũng đều là một nhà.”

"Em đây cũng là..."

Chị dâu Triệu bỗng nhiên cảm thấy nhiều con hơn một chút càng dễ dàng hơn, không khỏi thêm vài phần đồng tình với cô ấy.

Phong Ngọc Lan thấy trên mặt Tống Chi lại không có chút thịt nào, vì thế sau khi đưa Nguyên Khang trở về thì đến nhà Tống Chi ngồi một chút.

"Sao lại gầy đi vậy?"

"Buổi tối lúc nào cũng nằm mơ." Tống Chi rũ mắt xuống: "Đêm qua còn tìm một chỗ, đốt vài thứ cho đứa nhỏ.”

Phong Ngọc Lan nghe vậy, mím môi.

Tống Chi cũng không tiếp tục nói những lời này, ngược lại nói đến cái khác: "Cả ngày ở nhà, em toàn suy nghĩ lung tung, muốn ra ngoài làm việc nhưng cũng không thích hợp, trong lòng rất phiền não.”

Đang nói chuyện, vợ của Tăng Bộ Thắng ở lầu ba - Liêu Quế Phương tìm tới: "Chị Phong, em đang tìm chị.”

Cô ấy đứng ở cửa cũng không đi vào, Tống Chi vội vàng mời người vào ngồi.

Liêu Quế Phương cũng không khách sáo, cười tiến vào ngồi xuống, có chút nghi hoặc nói với Phong Ngọc Lan: "Là như vậy, em nghe nói chị Phong biết trang điểm cho cô dâu?”

"Biết." Phong Ngọc Lan gật đầu, cũng lên tinh thần: "Là nhà nào muốn làm sao?”

"Là em họ của em." Liêu Quế Phương chỉ chỉ dưới mắt: "Con bé có một vết bớt màu đen, muốn ngày kết hôn trông ổn hơn chút, có thể làm thử được không?”

"Có thể."

Nghe cô đáp ứng tức thì, Tống Chi có chút lo lắng, đây chính là vết bớt màu đen, vậy cũng không dễ che đi đúng không?

Liêu Quế Phương vừa nghe có thể che, ngược lại rất mừng, có điều vẫn nói: "Không thể che hết cũng không sao, dù sao chỉ cần trông ổn hơn chút là tốt rồi.”

Cô ấy cũng nghe nhiều chị dâu nhà ngang nói hai tay Phong Ngọc Lan rất khéo léo, nên em họ muốn làm, nghĩ ngày lập gia đình có thể đẹp một chút, vì thế Liêu Quế Phương đã đến hỏi Phong Ngọc Lan.

Phong Ngọc Lan gật đầu, hẹn cô ấy khi nào đưa em họ tới thử trước một lần, Liêu Quế Phương liền cười tủm tỉm rời đi.

"Có thể che thật à?" Tống Chi thấp giọng hỏi.

"Có thể." Phong Ngọc Lan gật đầu: "Đi, đến nhà tôi, tôi sẽ khiến cô trông xinh hơn một chút.”

Tống Chi cũng rất tò mò, vì thế liền đóng cửa đi cùng Phong Ngọc Lan.

Cô ấy ngồi bên cạnh hành lang, trong tay cầm một cái gương cầm tay, lúc này vừa mới rửa mặt, chờ Phong Ngọc Lan cầm đồ ra lau cho cô ấy.

Phong Ngọc Lan lấy ra một cái hộp gỗ rất lớn, sau khi mở ra, Tống Chi phát hiện bên trong có rất nhiều thứ mình không hiểu.

"Cái hộp này là cha Nguyên Khang làm cho tôi, đặt ở trong túi vải dễ bị hỏng." Phong Ngọc Lan vừa lấy đồ ra bên ngoài vừa giải thích.

"Tay đồng chí Tiểu Đường cũng khéo giống như chị." Tống Chi cười cười.

"Anh ấy khéo hơn tôi, biết làm quần áo, biết móc giày len..."

Phong Ngọc Lan nhẹ giọng nói chuyện, rồi bảo Tống Chi nhắm mắt lại, cô bắt đầu trang điểm cho đối phương.

Tống Chi nói chuyện phiếm cùng Phong Ngọc Lan, cảm thấy cực kỳ thoải mái, tâm trạng vốn buồn bực cũng tốt lên theo.

Bởi vì Phong Ngọc Lan không để cô ấy mở mắt, cô ấy vẫn nhắm mắt lại nói chuyện với Phong Ngọc Lan, chờ Phong Ngọc Lan cất đồ rồi vẫn thấy cô ấy nhắm mắt lại, vì thế cười nói: "Được rồi.”

Tống Chi mở mắt ra, cầm lấy gương nhìn, cả người đều thẫn ra.

Đó là cô ấy, cũng không phải cô ấy.

Trong gương cô ấy không rũ mắt xuống, không kéo khóe miệng, nhìn khí sắc tốt, rõ ràng không cười nhưng khóe miệng nhìn như đang cười.

"Cái này gọi là môi mỉm cười." Phong Ngọc Lan chỉ khóe miệng của mình: "Cô cười rộ lên sẽ đẹp hơn.”

Tống Chi nghe vậy thì nhếch khóe miệng, quả nhiên, mình trong gương càng có sức sống.

"Cảm ơn chị."

Cô ấy hít sâu một hơi sau đó nói với Phong Ngọc Lan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-122.html.]

Phong Ngọc Lan nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi chải tóc cho cô được không?”

"Được." Tống Chi liên tục gật đầu.

Hai người líu ríu một hồi lâu, Tống Chi còn đi đón Nguyên Khang về nhà cùng cô ấy, người ở nhà ngang đều cảm thấy cô ấy có sức sống hơn rất nhiều, cũng đẹp hơn rất nhiều, mỗi một câu khen ngợi đều làm cho Tống Chi cười đến mặt mày cong cong.

Sau đó, kéo cánh tay Phong Ngọc Lan nói cho các cô ấy biết, đây là một người khéo tay.

Khi Hồng Kiến Quân trở về, còn mang theo một gói que bỏng gạo: "A Chi, anh mua que bỏng gạo, nếm thử xem vị thế nào.”

"Chị Phong còn tặng em một gói trà hoa cúc, em vừa pha xong." Tống Chi cười bưng hai cái chén men tới đặt lên bàn.

Hồng Kiến Quân đưa lưng về phía cô, nghe giọng của cô hoạt bát như vậy, anh cũng vui vẻ, khi xoay người nhìn Tống Chi lại càng mừng hơn.

"Khí sắc thật tốt, xem ra táo đỏ kia thật hữu dụng! Anh sẽ đi tìm người mua thêm một chút về ăn cho em, chúng ta bổ sung thân thể, chúng ta không cần cái khác." Hồng Kiến Quân cao hứng nói.

Nghe vậy, trong lòng Tống Chi cũng mềm nhũn, ngồi bên cạnh anh ấy nhẹ giọng nói chuyện buổi chiều.

Biết là nhờ trang điểm, Hồng Kiến Quân vẫn vui như trước: "Vậy sức khỏe chúng ta cũng có thể tốt hơn ngày qua ngày, táo đỏ cũng có công lao.”

"Ừm." Tống Chi ôm lấy anh ấy: "Em sẽ ăn nhiều một chút.”

"Còn phải ăn nhiều thịt hơn." Hồng Kiến Quân hôn lên trán cô ấy, từ sau khi không còn đứa nhỏ, Tống Chi không ăn được thịt. Mấy ngày hôm đó dọn ra còn khá vui vẻ, nhưng sau đó thỉnh thoảng lại mơ thấy đứa nhỏ, gầy đi vài phần, anh ấy vừa sốt ruột vừa đau lòng.

Lúc Đường Minh Sơn về đến nhà, cũng xách que bỏng gạo, Phong Ngọc Lan rút ra ba cây, chia nhau ăn cùng họ.

Nguyên Khang vừa ăn vừa nói về chuyện nhà trẻ: "Lại có bạn nhỏ đánh nhau bởi vì cướp đồ chơi.”

"Trong khoảng thời gian này sao càng ngày càng nhiều vụ mấy đứa nhỏ đánh nhau vậy?"

Đường Minh Sơn nhíu mày.

Phong Ngọc Lan uống một ngụm nước ấm nói: "Vì chỉ có hai gian phòng, cũng không ít đứa nhỏ, không đủ đồ chơi nên thường xuyên phát sinh mâu thuẫn.”

Nguyên Khang liên tục gật đầu: "Mười con ngựa gỗ nhỏ không đủ cho bọn con chơi, mấy ngày con cũng không chơi.”

Nói đến ngựa gỗ nhỏ, Phong Ngọc Lan cười bảo Nguyên Khang vào phòng xem quà.

Nguyên Khang ăn que bỏng gạo xong chạy vào trong phòng nhìn, chỉ thấy bên cạnh đầu giường đặt một con ngựa gỗ nhỏ đến thắt lưng nó!

"Mẹ làm ạ?"

Nguyên Khang cực kỳ vui vẻ, kéo con ngựa gỗ nhỏ ra, nhấc chân lên ngồi lên, bàn tay nhỏ bé đặt trên hai cái lỗ tai lớn của ngựa gỗ hưng phấn hỏi.

"Đúng vậy, mẹ lén làm, thích không?"

Khi Phong Ngọc Lan biết nó không được chơi ngựa gỗ nhỏ, liền muốn làm cho nó một cái, tìm bác Ngô lấy một cái gỗ không ai cần, sau đó cầm về bắt đầu làm, thật ra cũng đơn giản chỉ là tốn thời gian, cần mài giũa một chút.

"Thích! Mẹ thật tuyệt vời!”

Nguyên Khang gật đầu thật mạnh.

Đường Minh Sơn nhìn mà trong lòng chua xót: "Em đừng chiều thằng bé, chiều anh này.”

Phong Ngọc Lan trừng mắt nhìn anh một cái: "Chỉ là một con ngựa gỗ!”

Đường Minh Sơn nắm lấy tay cô nhìn thử: "Tay bị thương không?”

"Không sao."

Phong Ngọc Lan muốn rút tay về, kết quả bị Đường Minh Sơn nắm tay hôn lên miệng hai cái, mặt cô nóng lên, vội vàng nhìn về phía Nguyên Khang, kết quả thấy nhóc con kia đang "cưỡi" trên ngựa nhỏ, hai má đỏ bừng kêu lên: "Cha! Cha!”

Căn bản không nhìn cha mẹ đang làm cái gì.

Phong Ngọc Lan thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu lại, trên mặt lại bị Đường Minh Sơn hôn khẽ: "Em nghỉ ngơi, anh đi bê bát đũa.”

Nói xong, liền đứng dậy đi ra hành lang.

Phong Ngọc Lan che mặt, nhìn bóng dáng bận rộn của anh, trong lòng ngọt ngào.

Nguyên Khang có ngựa gỗ nhỏ, vậy có thể khiến bọn nhỏ lầu năm ghen tị đỏ mắt, nhưng Nguyên Khang đồng ý chia sẻ, cho nên Đường Minh Sơn đưa con ngựa gỗ nhỏ lên đập, mấy đứa nhỏ liền đi trên bờ đê "cưỡi" ngựa, mắt thấy càng ngày càng nhiều đứa nhỏ đến gần, cách chơi này cũng bắt đầu nhiều hơn.

Chờ sau khi bọn Tô Tô đi rồi, Đường Minh Sơn một tay xách ngựa gỗ, một tay dắt Nguyên Khang về, Phong Ngọc Lan phát hiện đầu nó đầy mồ hôi.

"Sao lại chơi như vậy?"

Hai mắt Nguyên Khang sáng nói nói: "Con là chú lái xe ngựa! Con đẩy họ về phía trước!”

Phong Ngọc Lan che trán: "Minh Sơn, chờ thằng bé nghỉ ngơi xong thì đưa con đi tắm rửa.”

Đường Minh Sơn đáp một tiếng, đi lấy nước đun nước tắm.

Nguyên Khang sợ cô tức giận, cọ đến trước mặt cô, mềm giọng hô: "Mẹ..."

"Ngoan." Phong Ngọc Lan sờ sờ nhóc con ngốc này, lại lấy khăn thấm mồ hôi trên lưng thằng bé ra, quả nhiên ướt một chút, sợ nó bị cảm lạnh, lại tìm một cái khăn thấm mồ hôi nhét vào: "Chơi vui là được rồi.”

Nguyên Khang nghe vậy lộ ra một nụ cười lớn, ôm cánh tay Phong Ngọc Lan, dựa đầu vào, cũng không nói lời nào.

Phong Ngọc Lan dứt khoát ôm nó lên, nhẹ giọng kể lại câu chuyện tối hôm qua còn chưa kể hết.

Loading...