Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 117

Cập nhật lúc: 2024-08-08 22:17:49
Lượt xem: 104

Hai người nói chuyện không được bao lâu thì tiếng bác Ngô truyền đến từ phía dưới: “Lầu năm số ba, có người tìm!”

Đây là số nhà của Tống Chi, Tống Chi và Phong Ngọc Lan đi đến hành lang nhìn xuống, thấy một bóng người nhìn hơi quen đứng bên cạnh bác Ngô.

Trong nhất thời, Phong Ngọc Lan không nhớ ra được, trái lại Tống Chi nói một cách thản nhiên: “Là mẹ chồng em, em xuống xem một chút, chị Phong khi khác chúng ta nói chuyện.”

“Được.” Phong Ngọc Lan đáp lại, lại thấy hơi không yên tâm: “Mặc kệ nói gì, cô cũng đừng quá cố chấp, ở nhà ngang có nhiều người thích nhiều chuyện.”

“Em biết rồi, chị yên tâm đi.” Tống Chi cười gật đầu, đóng cửa đi xuống lầu.

Phong Ngọc Lan đi đến bồn rửa tay để rửa tay, khi về đến nhà, cô thấy Đường Minh Sơn đang đun nước trên bếp: “Đây là?”

“Em không định đi tắm sao?”

Đường Minh Sơn cười nói.

Phong Ngọc Lan trừng mắt nhìn anh một cái: “Vậy anh đun nhiều thêm một chút, cùng nhau tắm!”

Vào buổi chiều, họ sẽ trở về quê.

“Được.”

Ý cười Đường Minh Sơn sâu hơn, gật đầu.

Chị dâu Triệu ngáp từ trong phòng đi ra, Niếp Niếp đầu tóc rối bời đi cùng cô ấy, hẳn là cùng nhau ngủ một giấc dậy.

"Này, cô bé từ đâu đến đây?"

Phong Ngọc Lan cúi người, dùng tay vuốt vuốt tóc Niếp Niếp, cười hỏi.

Giọng Niếp Niếp nhẹ nhàng đáp: “Đến từ núi Ngân Tử.”

Quê họ gọi là đội sản xuất núi Ngân Tử.

Cả Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đều bị con bé chọc cười, chị dâu Triệu bên cạnh cũng đang cười, nhưng cười một lúc thì đột nhiên nôn ra.

Cô ấy che miệng chạy lên lầu ba, đám người Phong Ngọc Lan cũng sửng sốt: "Anh trông Niếp Niếp, em đi xem thử."

Nói xong, Phong Ngọc Lan đuổi theo cô ấy ngay.

Niếp Niếp cũng muốn đi theo, bị Đường Minh Sơn bế lên một cách nhẹ nhàng: “Cháu muốn ăn hạt dẻ không? Vào nhà cùng chú Đường ăn nhé.”

Những hạt dẻ nhặt được từ năm trước được bảo quản kỹ, thỉnh thoảng họ lại cho một ít vào túi.

Con bé nghe đến có đồ ăn liền phân tâm, nhưng vừa lấy được hạt dẻ lại muốn đi tìm mẹ.

Lúc này, Phong Ngọc Lan đang vỗ nhẹ lưng chị dâu Triệu, thấy cô ấy nôn đã lâu cũng không nôn được cái gì, bèn hỏi: "Chị bị cảm à?"

Chị dâu Triệu khẽ lắc đầu, lúc này thím ba Lưu đúng lúc đang giặt quần áo ở vòi rửa, đi vào nghe thấy lời này, vội vàng chạy tới nhìn sắc mặt chị dâu Triệu, sau đó trên mặt tràn đầy ý cười.

“Đây là có rồi sao?”

Chị dâu Triệu ngại ngùng gật đầu: “Cháu cũng có cảm giác, nhưng chưa đi kiểm tra xem có chính xác không.”

“Vậy phải đi xem đi, em đi với chị!”

Phong Ngọc Lan lập tức nói.

“Đúng vậy, đây là chuyện vui, đi xem sớm một chút cho yên tâm!”

Một chị dâu khác thấy vậy cũng nói.

Lần này, Niếp Niếp thế nào cũng muốn đi theo cô ấy, vậy nên Phong Ngọc Lan nắm tay con bé, đi với chị dâu Triệu đến bệnh viện huyện.

Bệnh viện rất đơn sơ, tổng cộng có hai tầng, lầu trên là phòng bệnh nội trú địa phương, lầu dưới là phòng khám bệnh và phòng điều trị.

Mùi thuốc sát trùng khiến Niếp Niếp nhăn cái mũi nhỏ của mình, nhìn thấy mái tóc đuôi ngựa buộc cao và chặt của con bé, Phong Ngọc Lan biết ngay là Đường Minh Sơn chải cho.

Cô cười sờ lên mái tóc đuôi ngựa của Niếp Niếp: “Khó ngửi?”

Niếp Niếp gật đầu, ôm chân cô, một mặt dựa dẫm.

Phong Ngọc Lan liền ngồi xuống bế con bé lên, Niếp Niếp vùi đầu vào trước n.g.ự.c cô, dùng hai tay nắm chặt quần áo cô.

Không lâu sau, chị dâu Triệu cầm một tờ giấy ra, mặt mày hiện lên sự vui vẻ.

“Úi, sao em còn bế con bé? Con bé rất nặng, đừng để bị mỏi.”

“Không sao đâu.” Phong Ngọc Lan thấy cô ấy như vậy liền biết có chuyện vui: “Thế nào?”

Chị dâu Triệu mím môi cười một tiếng: “Gần ba tháng rồi, năm trước đã thử quan sát, đến bây giờ mới có chút phản ứng.”

Hai người đi ra ngoài, ra khỏi bệnh viện, Niếp Niếp liền muốn xuống đất, thế nên Phong Ngọc Lan và chị dâu Triệu đi hai bên trái phải của con bé, mỗi người nắm một tay con bé.

Ngay lập tức, con bé trở nên vui vẻ hơn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy niềm vui.

“Trước đây không phát hiện gì sao?”

Phong Ngọc Lan tò mò hỏi.

Dù sao khi mang thai, kỳ kinh nguyệt sẽ không còn.

“Ở vấn đề này chị không chính xác lắm, nhiều lúc đến, nhiều lúc không.” Mặt chị dâu Triệu đỏ lên nói: “Lúc đầu định đi tìm một thầy trung y xem, uống chút thuốc điều dưỡng, kết quả lại có được một bé con.”

“Đây cũng là một chuyện vui.” Phong Ngọc Lan cười nói.

“Đúng vậy.” Chị dâu Triệu gật đầu lia lịa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-117.html.]

Khi đi ngang qua chợ nông sản, chị dâu Triệu mua ít thịt nạc, định tối nay ăn mừng một chút, trái lại Phong Ngọc Lan không có mua gì, dù sao Đường Minh Sơn đã mua rất nhiều vào sáng sớm, cũng đã mua một ít đồ gửi về quê.

Suốt đoạn đường trở về nhà ngang, khi đến lầu năm, thấy Tống Chi đang giặt đồ ở đó, nên Phong Ngọc Lan dừng lại trò chuyện với đối phương vài câu, mẹ con chị dâu Triệu về nhà trước.

Khoảng ba giờ chiều, hai vợ chồng thu dọn đồ đạc xuống lầu, rồi đạp xe về quê.

Khi đi ngang qua nhà Trần Đại Lực, thấy chị dâu Trần đang chơi với con ở ven đường trước cửa, thế nên Phong Ngọc Lan đã xuống xe, lấy một nắm kẹo gói giấy vàng cho đứa nhỏ.

Sau đó cùng Đường Minh Sơn tiếp tục về quê.

Lúc này, Nguyên Khang đang chơi trốn tìm với A Tráng cùng vài người đám Xuyên Tử ở khu rừng cạnh ngã ba đường.

Rừng cây này không lớn lắm, hơn nữa địa điểm bên cạnh đường cái tương đối bằng phẳng, cách nhà cũng không xa, người lớn đều có thể nghe thấy động tĩnh của đám nhóc, cho nên cũng không ngăn cản chúng nhiều.

Vừa nghe tiếng chuông xe đạp, Nguyên Khang lập tức chạy ra đường cái, vừa chạy vừa nói với đám bạn đang nghi hoặc phía sau: “Bố mẹ em về rồi, không chơi nữa!”

Hai người Đường Minh Sơn đương nhiên nghe được tiếng Nguyên Khang, Phong Ngọc Lan kêu to Nguyên Khang.

Nguyên Khang cũng đáp lại lớn tiếng, khi nó được Phong Ngọc Lan dắt đi, trong miệng ngậm kẹo, túi cũng đầy ắp, cả người tràn đầy niềm vui.

“Đi thôi.”

Thấy đám A Tráng đi ra từ trong rừng, Phong Ngọc Lan buông tay Nguyên Khang.

Nguyên Khang chạy đến chỗ họ, chia sẻ những viên kẹo gói giấy vàng trong túi với đám bạn của mình.

Sau đó đi cùng hai người Phong Ngọc Lan về nhà.

A Tráng đang nhai kẹo, nghe Xuyên Tử nói: “Mẹ kế của Nguyên Khang đối với em ấy thật tốt, còn mẹ kế của tôi sao lại hung dữ như vậy?”

“Tôi nghe mẹ tôi nói, mẹ cậu là mẹ ruột của cậu, không phải là mẹ kế.”

A Tráng lập tức nói.

Xuyên Tử bĩu môi, bóc viên kẹo nhét vào miệng: “Cha tôi cũng nói như vậy, nhưng thỉnh thoảng bà nội lén nói cho tôi biết đó là mẹ kế.”

Trong lúc nhất thời, hai đứa nhỏ cũng không phân biệt được là mẹ ruột hay mẹ kế.

Ở nhà chỉ có mẹ Đường, những người còn lại đều đã đi làm, lần này trở về, biết được họ có thể ở lại hai đêm, mẹ Đường rất vui.

“Đi xem chị dâu họ một chút, còn có Tiểu Yêu Nữ nữa.”

Em bé còn nhỏ, chưa đặt tên nên bà gọi như vậy.

Họ muốn đi xem mua đồ cho chị dâu họ, nên đưa Nguyên Khang đi cùng.

Tiệc đầy tháng đã qua, chị dâu họ ở nhà trông con, còn cùng bác cả gái nấu ăn hay làm gì đó.

Trong nhà mẹ Đường nhộn nhịp hơn.

Thấy họ đến cửa, hai người bác cả gái đều rất vui.

Cũng trách họ tiêu tiền vào những đồ linh tinh.

Phong Ngọc Lan đến bế đứa bé đang trong vòng tay của chị dâu họ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mịn của con bé, lại nhớ đến lúc mới sinh trông con bé thế nào, thật sự thay đổi rất nhiều.

“Mắt giống chị, mũi và trán thì giống anh họ.”

Khi chị dâu họ hỏi con bé trông giống ai, Phong Ngọc Lan nhìn kỹ rồi trả lời.

“Ai cũng nói vậy.” Chị dâu họ che miệng cười nói.

Sau khi nói chuyện với họ một lúc, hai người Phong Ngọc Lan đã đưa Nguyên Khang đi dạo quanh đội.

Trên đường đi, tình cờ gặp Đường Văn Tuệ đang trở về.

“Có chuyện gì thế?”

Thấy vẻ mặt cô ấy không được tốt lắm, Đường Minh Sơn hỏi.

Đường Văn Tuệ giậm chân: “Cãi nhau với Thục Phân!”

Nói xong, cô ấy tức giận bỏ đi.

Phong Ngọc Lan lại nghe được tiếng của Chương Thục Phân, cô quay đầu lại thấy Chương Thục Phân đang thở hổn hển đuổi theo cô ấy: “Sao cậu mới nghe nửa chừng đã chạy đi đâu!”

Hai người vừa cãi nhau đi về phía núi nhà họ Đường, Đường Minh Sơn khẽ lắc đầu với Phong Ngọc Lan: “Từ nhỏ em ấy đã như vậy, em không cần phải lo lắng.”

Nguyên Khang cũng gật đầu: “Hôm trước cô út còn làm cô Thục Phân khóc.”

“Thật không?”

Phong Ngọc Lan sờ lên cái đầu vừa mới cạo của nó: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì hoà rồi.” Nguyên Khang còn thở dài: “Giống như con nít, thật sự khó quản.”

“Đừng nói chuyện học theo bà nội." Đường Minh Sơn chọc vào khuôn mặt Nguyên Khang một cái, Nguyên Khang cười ha ha một tiếng thuận thế nắm tay anh, Đường Minh Sơn cũng để tuỳ theo nó.

Buổi tối, trong nhà nhộn nhịp gấp nhiều lần, chị dâu hai Đường kéo Phong Ngọc Lan tám chuyện, cô ta đều nói về chuyện xung quanh đội sản xuất.

Ngôi nhà của nhà thím năm được dân làng giúp đỡ xây dựng lại, tuy nhà tranh nhưng là nơi người ta có thể ở lại.

Ngoài ra, thím năm bị tàn tật, trong nhà ít đi một người làm được việc nên tính tình càng cáu kỉnh, không thấy ai vừa mắt, thỉnh thoảng cãi nhau với người khác.

“Nếu cãi nhau thắng thì không sao, nhưng cãi không lại bà ta liền ngã xuống đất bảo cánh tay bị đau, người khác cũng không làm gì được bà ta.”

Chị dâu hai Đường bĩu môi: “Dù sao bây giờ so với trước kia còn đáng ghét hơn, trông cũng đáng thương nhưng đúng với câu nói, người đáng thương ắt có chỗ đáng trách.”

“Không chỉ có chuyện này thôi.” Đường Văn Tuệ cũng tham gia cuộc trò chuyện: “Bà ta còn cố tình kéo ống tay áo lên dùng phần bị tàn tật dọa mấy đứa nhỏ trong đội, Nguyên Khang và A Tráng suýt bị bà ta doạ, cũng may Xuyên Tử rất thông minh, nghe bà ta nói muốn cho đám người Nguyên Khang xem đồ hay, liền kéo họ đi nói cho chúng ta biết.”

Loading...