Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-08-08 22:16:04
Lượt xem: 114
Những người nghe được đều sửng sốt, tiếng bàn tán cũng dần lớn hơn, chị dâu họ thấy mình rơi vào thế bất lợi nên lập tức giả bộ bất tỉnh, cô ta được mẹ Đường bảo Đường Văn Tuệ và Phong Ngọc Lan kéo vào phòng.
“Mẹ, cha biết làm thế nào mà, mẹ đừng nhọc lòng nữa.”
Biết mẹ Đường dễ mềm lòng, Đường Văn Tuệ chặn lại nói.
“Đúng vậy, cô ta làm thế là để ép chúng ta tha thứ.” Phong Ngọc Lan rót cho mẹ Đường một ly nước ấm bằng cốc tráng men: “Nếu chúng ta thật sự đồng ý, nhà cậu cả phải làm sao bây giờ?”
“Nhưng mà lỡ nhà bọn họ có kế hoạch khác, nhưng lại bị chúng ta quấy rầy thì sao?”
Đường Văn Tuệ liên tục gật đầu.
Vừa nghe thấy người ở bên ngoài ngất xỉu, mẹ Đường duỗi dài cổ ra bên ngoài nhìn, kết quả chỉ nhìn thấy anh hai Đường trở về.
Người đến hóng chuyện cũng đi rồi.
“Người đâu rồi?”
Mẹ Đường hỏi.
Anh hai Đường cười nhạt: “Đội trưởng đến, đưa đến nhà đội trưởng rồi.”
“Không phải là ngất xỉu rồi sao?”
“Giả vờ thôi, con thấy mí mắt cô ta còn động đậy đấy.” Không thì cô ta đã nằm trong nhà họ rồi, kết quả lại là giả vờ, anh hai Đường cũng không quen cô ta.
Cha Đường cũng nghi ngờ, cho nên khi đội trưởng đưa ra yêu cầu đưa về nhà ông ấy trước, ông đã gật đầu.
Anh cả họ cũng không nghĩ tới cô ta sẽ làm ra việc này, lúc đi theo Đường Minh Sơn đến bên này, anh ấy còn cực kì tức giận.
“Sao cô ta lại cố chấp đến vậy thế!”
Biết được người đang ở nhà đội trưởng, Đường Minh Sơn đánh xe bò đến nhà đội trưởng, anh cả họ kéo cô ta dậy: “Cô nhận sai như này sao? Tôi thấy không thể tiếp tục sống thế này nữa, đi, chúng ta đến công xã làm đơn xin ly hôn!”
Chị dâu họ còn đang bất chấp giả vờ ngất xỉu, nghe thấy vậy nào chịu đi theo, ôm cửa nhà đội trưởng không muốn đi, kêu trời khóc đất, đến cả cha Đường và anh hai Đường đến xem cũng phải nhăn mày, cả nhà đội trưởng cũng ra khuyên anh cả họ.
Khi Phong Ngọc Lan và Đường Văn Tuệ đến đây, anh cả họ đã đi rồi, đôi mắt chị dâu họ thẫn thờ nằm liệt trên mặt đất.
Đường Minh Sơn thấy các cô đến, đi đến.
“Sao lại thế này?”
Phong Ngọc Lan thấp giọng hỏi.
“Cãi nhau một trận, anh họ nói muốn đi ly hôn, chị dâu không muốn đi, anh họ bảo để ảnh mời người trên công xã xuống.”
“Thật à?”
Đường Văn Tuệ kinh ngạc nói.
“Mượn xe bò đi, chốc nữa là bên này không yên tĩnh nổi đâu.” Đường Minh Sơn sờ sờ tay Phong Ngọc Lan, phát hiện có hơi lạnh: “Sao không đeo găng tay?”
“Không lạnh.” Phong Ngọc Lan lắc đầu, thấy anh hai Đường và cha Đường đang nói chuyện với đội trưởng: “Thật sự muốn mời người trên công xã đến à, vậy là muốn ly hôn thật hả?”
“Không đâu, bọn họ sẽ khuyên, đến lúc đó xem hai bên nghĩ như thế nào, phải thật sự không khuyên giải nổi thì mới được đóng dấu.”
Đường Minh Sơn lắc đầu.
Như lời anh nói, anh cả họ đưa người trên công xã xuống, chị dâu họ hoảng hốt, lúc này cô ta khóc thật, lôi kéo anh cả họ không buông tay, nhất quyết không chịu ấn dấu vân tay ly hôn.
Người trên công xã đỡ cô ta ngồi dậy, bảo anh cả họ đi theo bọn họ vào nhà, hai người cùng ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Anh cả họ kể một lượt tình hình trong nhà mấy năm nay, sau khi tự phê bình chính mình, anh ấy lại phê bình cá nhân chị dâu họ.
Sau khi người trên công xã nghe xong thì nhếch miệng, nhìn về phía chị dâu họ còn đang ngồi khóc, nhìn thế nào cũng không giống người có tính như anh cả họ nói.
Thật ra chị dâu họ cũng là người thành thật, không phản bác cái nào, chỉ là liên tục nói sẽ sửa đổi, sẽ hiếu thuận với cha mẹ, cũng sẽ không bàn bạc việc vay tiền lung tung.
Đường Minh Sơn ngồi trong phòng con trai đội trưởng, lúc này cũng nghe được cuộc trò chuyện ở cách vách.
Nghe chị dâu họ đảm bảo sẽ không thế nữa nhiều lần, anh không nói lời nào, Đường Văn Tuệ mím môi, nhìn về phía Phong Ngọc Lan, Phong Ngọc Lan vươn tay thuận thế vuốt nhẹ b.í.m tóc đen của cô: “Nghe thêm một lúc nữa đi.”
Mãi cho đến khi anh cả họ nhờ người trên công xã viết vài dòng “gia quy”, rồi nhờ chị dâu họ đóng dấu tay làm bằng chứng anh cả họ mới tỏ vẻ tạm thời không ly hôn.
Trên gia quy có một dòng là cô ta không được quản tiền, đây coi như đang nắm được điểm yếu của chị dâu họ, không có “quyền quản lý tài chính" thì quyền được lên tiếng ở nhà bọn họ sẽ ít đi, giống như cậu cả nhà bọn họ vậy, sau khi giao tiền ra thì bọn họ sẽ không cần phải chịu đựng đứa con dâu này nữa.
Tiếp theo, anh cả họ đưa chị dâu họ đến trước mặt cha Đường xin lỗi lần nữa.
Sau đó lại đưa cô ta về nhà.
“Thật sự sẽ sửa đổi hả?”
Sau khi Đường Văn Tuệ về đến nhà, cô ấy vẫn thấy chưa chắc chắn lắm.
“Không quản tiền nữa, có lẽ là sẽ thay đổi đấy, nếu không cái nhà kia thật sự sẽ tan nát.” Chị dâu hai Đường nói.
Phong Ngọc Lan cũng gật đầu: “Vừa rồi nghe cô ta khóc như vậy, hẳn là cũng có chút hối hận.”
"Đúng thế.” Đường Văn Tuệ gật đầu: "Lúc khóc ở cửa nhà của chúng ta hoàn toàn không giống bên kia, đặc biệt là khi anh họ lấy đơn ly hôn xin công xã bên kia để viết, em nghe thấy tiếng khóc cô ta mà tay nổi cả da gà.”
Đó là loại tiếng khóc mang theo chút tuyệt vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-113.html.]
“Đây là đương nhiên.” Mẹ Đường thở dài rồi nói: "Nếu thật muốn ly hôn, về sau chị dâu họ các con cũng sẽ tái giá, lúc sinh em út, thân thể của nó bị tổn thương không ít, lần này mà sinh, vậy không phải muốn mất nửa cái mạng?
“Hơn nữa anh họ các con, cuộc sống gia đình trôi qua không êm đềm, nó cũng có trách nhiệm, không thể toàn trách chị dâu họ các con…”
Rốt cuộc là người từng trải, nghĩ càng rộng hơn chút, đám Phong Ngọc Lan nghe thấy thì đều im lặng.
Chị dâu hai Đường mím môi, chôn mấy củ khoai đỏ vào đống lửa: "Đúng vậy đúng vậy, chỉ hy vọng bọn họ thật sự có thể ở chung cho tốt, nuôi sáu đứa trẻ con.”
Cha mẹ chồng lại không làm khó người khác, chỉ cần cuộc sống của chính mình không quá ầm ĩ, kiểu gì cũng sẽ ở được.
Buổi tối, Phong Ngọc Lan tắm rửa.
Đường Minh Sơn đem nước ấm vào trong phòng nhỏ xong, liền đứng ở bên ngoài, cách một cánh cửa nhẹ giọng nói chuyện cùng Phong Ngọc Lan.
Mắt thấy cũng sắp mùng tám, còn một tuần nữa là Đường Minh Sơn cần đến nhà máy sản xuất làm việc, cho nên thương lượng sống sao trong mấy ngày nay.
Thím ba đã đi, dì ba bởi vì bị thương nên có thăm đối phương ở trạm y tế, dì tư thì Đường Văn Tuệ đã đến chúc tết với chị dâu hai Đường.
"Đến chỗ chị cả nhìn xem?”
“Cũng được, chúng ta đi cùng với mẹ.”
"Được.”
Mùa đông tắm thì cũng phải có nghị lực, Phong Ngọc Lan mặc quần áo xong đi ra đã bị Đường Minh Sơn nhanh chóng bế lên, sau đó trở lại phòng, nhét vào trong ổ chăn.
Tóc là gội buổi sáng, cho nên nằm ổ chăn rồi cũng khá ấm áp.
Đường Minh Sơn đóng cửa lại ra ngoài đi múc nước tắm rửa, chờ khi anh trở về liền thấy Nguyên Khang cũng trong đó, đang nghe Phong Ngọc Lan kể chuyện xưa cho nó.
"Con qua chỗ cô nhỏ ngủ nhanh.”
Nguyên Khang vùi ở trong lòng n.g.ự.c Phong Ngọc Lan không nói lời nào, tay nhỏ nắm chặt lấy quần áo Phong Ngọc Lan.
"Được rồi, đã lâu rồi con chưa ngủ cùng chúng ta.” Phong Ngọc Lan khẽ vỗ về phía sau lưng Nguyên Khang, nói với Đường Minh Sơn.
Đường Minh Sơn hừ nhẹ một tiếng: "Đã lớn tướng như vậy, theo lý hẳn là ngủ một mình một giường.”
"Con mới hơn ba tuổi thôi.” Môi Phong Ngọc Lan vừa kéo.
"Vậy cũng không nhỏ.” Đường Minh Sơn nói thầm một câu, rồi theo đó nằm xuống.
Nguyên Khang thấy cha không bắt mình đi ra ngoài, nhếch khóe miệng lên, ngẩng đầu nhìn Phong Ngọc Lan, ý bảo cô tiếp tục.
Phong Ngọc Lan nén cười, nhẹ giọng tiếp tục kể, Đường Minh Sơn cũng lẳng lặng nghe, chờ đến khi xong, Nguyên Khang đã ngủ rồi.
“Anh làm gì đấy?”
Thấy Đường Minh Sơn xuống giường mở cửa ra rồi vòng ngược trở lại, Phong Ngọc Lan thấp giọng hỏi.
“Bế nó qua phòng cha mẹ ngủ.”
Nói xong, liền bế Nguyên Khang lên, sau đó bước nhanh hướng phòng cha Đường.
"Quần áo anh cũng chưa lấy qua kìa!”
Phong Ngọc Lan thấp giọng kêu.
“Chờ lát nữa qua lấy.” Đường Minh Sơn đưa đứa trẻ qua, lại cầm quần áo và giày đến.
Khi trở về liền khoá cửa, thổi tắt đèn dầu, sau đó liền ôm chặt Phong Ngọc Lan, dụi đầu vào cần cổ mềm mại thơm ngát của cô…
Hôm sau, khi Nguyên Khang tỉnh lại, đối mặt với nụ cười của cha Đường, còn có chút không lấy lại tinh thần: “Cha và mẹ đâu ạ?”
“Giờ vẫn còn còn sớm lắm.” Cha Đường sờ sờ đầu nhỏ của nó: “Sau khi cháu ngủ luôn gọi ông bà, cho nên liền bế cháu qua đây ngủ.”
Nguyên Khang mím môi: "Cha bế cháu qua đây đúng không ạ?”
Cha Đường bị biểu tình nó chọc cười: “Sao cháu nói như vậy?”
"Cha còn mang thù." Nguyên Khang nhẹ giọng nói một tiếng, ở trong chăn đổi tư thế: “Còn cướp mẹ với cháu.”
Cha Đường cười ha ha, vươn bàn tay to nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhỏ của Nguyên Khang.
“Đứa nhỏ này…”
Khi Phong Ngọc Lan rời giường, lại có chút không dám đối diện với ánh mắt Nguyên Khang, nhưng Nguyên Khang vẫn cười tủm tỉm lại đây nắm tay cô.
Trái ngược, Đường Minh Sơn rất bình tĩnh, tựa như "việc" tối hôm qua bế người đi không phải anh vậy.
“Nguyên Khang, hôm nay mẹ làm bánh bí đỏ cho con nhé.”
"Bánh bí đỏ ạ?”
Nguyên Khang kích động nói.
“Đúng vậy.” Phong Ngọc Lan gật đầu.
Nguyên Khang nhảy nhót hô: "Được ạ được ạ! Ăn bánh bí đỏ!”
Vì thế, ăn cơm sáng xong khoảng mười giờ, Phong Ngọc Lan, Đường Minh Sơn và Đường Văn Tuệ bận bịu trong nhà bếp.
Trong nhà còn mười mấy cân bí đỏ, cái nhỏ nhất cũng phải sáu, bảy cân, móc ruột bí đỏ ra, nếu mà to thì cạo rửa sạch sẽ, rải ở mẹt trúc, chờ khô nước xào qua một chút, cái nhỏ thì ăn.