Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 110

Cập nhật lúc: 2024-08-08 22:14:44
Lượt xem: 100

Trần Đại Lực đang mổ vịt, hai người bọn họ đều thích ăn vịt nhưng lại không thích ăn gà, hơn nữa trứng vịt cũng to hơn trứng gà nên sau khi ra ở riêng mấy năm nay thì bọn họ đều nuôi vịt.

Tổng cộng có năm con, bọn họ làm thịt thì mất hai.

"Còn lại ba con đấy, bọn tôi tặng một con cho bên con và bà ngoại để chúc tết, còn lại hai con đang tìm cơ hội để bán, năm sau lại nuôi thêm vịt con."

Bọn họ thích ăn vịt đã nuôi được một năm, con nào nuôi lâu quá thì thịt sẽ không còn ngon nữa.

"Được." Chị dâu Trần cười tủm tỉm gật đầu.

Khi Đường Minh Sơn đến thì Trần Đại Lực vừa mừng vừa sợ, biết anh đến mua vịt thì Trần Đại Lực liền cho anh bắt con béo nhất.

Anh mua vịt sống nên không cần phải xử lý ở bên đây, hai người ngồi xuống nói chuyện thật lâu, chờ đến khi Đường Minh Sơn mang vịt đi thì Trần Đại Lực mới xúc động nói: "Đã qua nhiều năm vậy rồi, chúng ta đã thay đổi rất nhiều, vậy mà tính tình của người ta thì vẫn vậy.”

"Đúng vậy, em cứ nghĩ làm công nhân rồi thì họ sẽ khinh thường những người lao động như chúng mình, không ngờ lại tặng cho anh thuốc lá, còn gọi anh là anh nữa." Chị dâu Trần lại nhớ đến Phong Ngọc Lan: "Vợ của cậu ấy cũng tốt, đúng thật là xứng đôi vừa lứa."

"Đúng thế."

Trần Đại Lực cười nhe răng ra, cậu ta biết mình chẳng có triển vọng gì cả, người có triển vọng nhất mà cậu ta từng gặp trong đời này là Đường Minh Sơn.

Những chuyện thuở còn thơ bé, cậu ta chẳng nhớ được bao nhiêu cả, lúc ấy anh là người lớn tuổi nhất chăm sóc cho đàn em theo mình đến trường, không cần người lớn nói nhưng cậu ta vẫn tự biết.

Không ngờ Đường Minh Sơn vẫn luôn nhớ đến phần tình cảm đó.

"Bảo sao người ta được làm công nhân." Trần Đại Lực bùi ngùi nói.

Đợi đến khi Đường Minh Sơn đem vịt về thì anh hai Đường đang dọn tuyết đọng ở cửa sân, thấy anh mang theo con vịt, anh hai Đường ai da một tiếng.

"Anh nói thế thôi mà em đi bắt một con luôn!"

"Ít khi có rễ sắn, bồi bổ cũng tốt."

Đường Minh Sơn cười nói.

"Em đấy." Anh hai Đường lắc đầu, nhận lấy con vịt: "Chà, nặng ghê, mua ở nhà Trần Đại Lực sao?"

"Đúng rồi." Đường Minh Sơn gật đầu.

"Đi thôi, em đun nước, anh mổ vịt."

"Đi."

Nấu nước cũng phải đến phòng sưởi ấm, Phong Ngọc Lan nghe Nguyên Khang nói bọn họ đang mổ vịt mới biết rằng họ mua vịt về.

Cô cũng đi xem thử, cảm thấy nó thật béo tốt.

Cũng đã mua về rồi nên mẹ Đường cũng không nói mấy câu như hoang phí nữa, để cho bọn họ tự đi làm việc của mình.

Bà không phải là một người mẹ thích càu nhàu mấy đứa nhỏ.

Món chính cho bữa tối là rễ sắn hầm vịt.

Bởi vì vịt rất to nên khi ăn cơm, Đường Minh Sơn và anh hai Đường phải múc một chén lớn cho bác cả và chú ba.

Còn Chương Nam Tuyền lúc này thì đang bê chén đũa, Đường Văn Tuệ đi theo bên cạnh cậu ấy để lấy đũa.

"Anh lại ăn cơm ở đây, khi về cha mẹ sẽ mắng anh mất."

"Thế anh có ăn không?"

"Ăn chứ, được ăn cơm cùng với em thì mỗi ngày bị mắng anh cũng bằng lòng."

Đường Văn Tuệ đỏ mặt: "Nhanh lên chút đi."

"Dạ."

Chương Nam Tuyền cười đuổi theo.

Sáng sớm giao thừa hôm nay, người nhà họ Đường đã thức dậy.

Phong Ngọc Lan đi múc cơm nhão, Đường Minh Sơn đứng trước cái bàn ở nhà trên, lấy bút lông viết câu đối lên giấy đỏ.

Anh họ cả và Đường Văn Cường cũng đến, họ mang theo giấy đỏ và cả bao lì xì.

Đây là thói quen từ lâu rồi, bất kể là ai đi nữa thì chỉ cần viết câu đối thì bày tỏ rằng, bạn tốt tôi tốt cả nhà năm mới đều tốt.

Người ở trong đội đến tìm Đường Minh Sơn viết bao lì xì rất nhiều, mất cả một buổi sáng mà Đường Minh Sơn vẫn chưa được nghỉ ngơi.

Phong Ngọc Lan và Đường Văn Tuệ đã dán mấy câu đối của nhà bọn họ lên.

Nguyên Khang giống như một người thợ nhỏ, bê theo bát đựng cơm nhão, chốc chốc thì giơ lên cao cho các cô chấm, chốc chốc lại nghe lời các cô đứng ở chỗ nào đó để xem câu đối hai bên đã ngay ngắn chưa.

A Tráng cũng làm giống hệt như thế.

Mẹ Đường đang bận rộn trong nhà bếp với chị dâu hai Đường, giữa trưa, bà muốn sang nhà bác cả Đường ăn cơm, còn phải cúng tổ tiên, hằng năm, mỗi gia đình đều phải bê đồ ăn năm mới của nhà mình sang.

Mỗi nhà đều là hai món chay một món mặn.

Năm nay nhà bọn họ làm tóp mỡ, cải xanh xào và cá da giòn.

Nhà bác cả Đường làm củ cải sợi xào, trứng gà chiên và thịt kho tàu.

Nhà chú ba Đường thì làm bánh phở thịt luộc, củ sen sợi xào và khoai tây lát xào.

Tổng cộng có chín món, món nào món nấy đều đầy đủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-110.html.]

Làm nhiều năm đến vậy rồi nên tự nhiên cũng biết được lượng khẩu phần ăn của mọi người.

"Rượu sao đỏ nhị oa đầu." Anh họ cả cười tủm tỉm, lấy chai rượu ra.

Phong Ngọc Lan cũng lấy rượu sake mà bọn họ mua về ra, loại rượu này thích hợp cho nữ uống.

Bác cả Đường và bác gái cả lấy ra mấy cái chén, gắp mỗi món một ít, sau đó rót hai chén rượu đặt lên miếu thờ.

Sau đó, anh họ cả đặt vài đuôi củ cải lên miếu thờ.

Cha Đường mang đến một bó hương, trước tiên, người nhà bác cả Đường châm hương rồi lạy vài cái, sau đó cắm hương vào đuôi củ cải.

Sau đó là người nhà cha Đường, Phong Ngọc Lan đứng sánh đôi với Đường Minh Sơn, mỗi người cầm một cây hương, cùng cúi người rồi ngồi xổm xuống, cắm hương xong rồi thì đứng sang một bên.

Cuối cùng là nhà chú ba.

Mà đồ ăn được bác cả Đường mang tới cuối cùng lại được chia thành ba phần, một phần cho A Tráng, một phần cho Nguyên Khang, còn một phần cho chị dâu họ đang mang thai.

"Cho bọn nhỏ ăn để năm sau khỏe mạnh chóng lớn, không bệnh không tật."

Bác cả Đường cười híp mắt nói.

Chị dâu họ sờ bụng của mình, cũng cười gật đầu.

Đồ ăn hơi lạnh một chút nên cho thêm chút canh nóng vào để cho bọn nhỏ ăn cho nóng.

Mà hai chén rượu kia, một chén rượu đế, một chén sake. Rượu đế chia cho cánh đàn ông, sake chia cho cánh phụ nữ.

Ý nghĩa của việc dâng rượu là, nếu uống ly rượu đã được dâng thì người lớn cũng sẽ được tổ tiên che chở bình an.

"Ăn cơm ăn cơm thôi."

Sau khi bác cả Đường nói được hai câu thì chạy nhanh đi dọn cơm.

Ăn cơm phải ngồi bàn tròn lớn, mà cái bàn tròn lớn này cũng không hề bình thường. Nghe Đường Minh Sơn bảo thì cái bàn này là do bác cả Đường tự làm ra, dựa theo lượng người trong gia đình trong tương lai để làm, thế nên dù có nhiều người ngồi nhưng lại không hề thấy chật, thậm chí còn có thể ngồi thêm vài người nữa.

Sau khi ăn cơm xong, mọi người ngồi hàn huyên ở phòng sưởi ấm nhà bác cả Đường vài giờ đồng hồ, Đường Minh Sơn đang ngồi chơi cờ ở bên cạnh, bọn nhỏ cầm kiếm gỗ anh đánh em, em đánh anh.

Sau khi Phong Ngọc Lan ăn hạt dưa và đậu phộng thì rất khô miệng, uống nhiều nước ấm cũng chẳng xi nhê.

Khoảng năm giờ thì đám người Đường Minh Sơn về nhà, bởi vì hôm qua làm rất nhiều đồ ăn tết nên buổi tối chỉ cần hâm lại là ăn được rồi, thế nên bọn họ cũng không cần phải vội vàng nhóm lửa, đến khoảng sáu giờ thì bắt đầu nấu cơm.

Dựa theo tập quán nhà nông thì đêm ba mươi là đón giao thừa.

Cũng có thể nói là trông coi bờ ruộng, ngụ ý là dù cho năm sắp đến có mưa lớn thế nào thì ruộng cũng sẽ không bị ngập úng, lương thực sẽ tăng thêm.

Phong Ngọc Lan trông đến hai giờ thì không chịu được nữa, Đường Minh Sơn cười, bảo cô về phòng ngủ đi.

Ban đêm Nguyên Khang ngủ với mẹ Đường nên khi hai người về phòng thì còn lăn qua lăn lại một chút mới ngủ.

Sáng sớm mùng một Tết, Nguyên Khang mặc áo khoác ấm mới, đội mũ thêu chữ phúc do Phong Ngọc Lan làm, nó cười tủm tỉm đi gõ cửa.

Đường Minh Sơn mở cửa ra, Nguyên Khang cười hì hì chạy vào.

"Mẹ ơi, chúc mừng năm mới ạ."

"Chúc mừng năm mới." Phong Ngọc Lan cười, lấy từ trong gối ra một bao lì xì đưa cho nó: "Đã qua năm mới rồi, mong con vui vẻ, bình an yên ấm."

"Cảm ơn mẹ."

Sau khi Nguyên Khang nhận lấy bao lì xì thì khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên quay sang Đường Minh Sơn: "Cha ơi, chúc mừng năm mới ạ."

Đường Minh Sơn lần mò trong túi nhỏ rồi cũng đưa một bao lì xì sang.

"Ngoan."

Nguyên Khang lạch bạch lạch bạch chạy đi.

Phong Ngọc Lan cũng không ngủ tiếp nữa mà đứng dậy mặc quần áo, chuẩn bị đóng cửa phòng ra ngoài với Đường Minh Sơn, ai ngờ Đường Minh Sơn lại lấy một bao lì xì to đưa cho cô.

"Cho em à?"

"Ừm."

Đường Minh Sơn bảo cô mở ra nhìn xem.

Phong Ngọc Lan mở ra thì thấy, giỏi thật đấy, sáu mươi sáu đồng!

"Anh tích góp từ khi nào thế?"

Đường Minh Sơn hôn lên mặt cô một cái: "Đăng một ít bài nên tích được đấy."

Phong Ngọc Lan cũng quay sang hôn anh: "Anh thấy thứ mà em chuẩn bị cho anh chưa?"

"Thấy rồi." Đường Minh Sơn lấy ra chiếc áo len trong ngăn tủ: "Dày thật, anh thích lắm."

Đây là áo len hai lớp, với cơ thể của Đường Minh Sơn thì khi ở trong phòng nếu mặc nó thì sẽ ấm áp lắm.

Hôm nay, cha Đường và mẹ Đường đều mặc áo len mà Phong Ngọc Lan đan, bên ngoài thì khoác thêm áo ấm, trên đầu đội mũ màu đen mà Đường Văn Tuệ đan.

Người xưa đã bảo màu này rất tốt, trấn áp được mấy thứ dơ bẩn.

Anh hai Đường và chị dâu Đường cũng tặng cho mỗi người bọn họ một chiếc quần bông.

"Đêm qua tuyết rơi cũng lớn đấy." Anh hai Đường nhìn ra ngoài sân: "Anh thấy tuyết ở trong sân không cần phải vội, chúng ta đi dọn tuyết ở trên mái nhà đi."

Đường Minh Sơn gật đầu: "Được."

Loading...