Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 108
Cập nhật lúc: 2024-08-08 22:13:44
Lượt xem: 112
"Không đâu, ấm áp thế cơ mà." Phong Ngọc Lan cầm lấy bàn tay đang định kéo chăn của anh, cô nhẹ nhàng nói: "Em ngủ một lát đã, anh nhớ phải gọi em dậy đấy."
Ban ngày Đường Minh Sơn không ngủ được, anh cứ thế ở bên cạnh Phong Ngọc Lan.
"Được."
Khi Phong Ngọc Lan tỉnh lại thì đã gần bốn giờ, mà lúc bọn họ vào phòng chỉ mới hơn một giờ.
Phòng sưởi ấm ở bên kia vẫn sôi nổi, lúc này giọng nói của anh hai Đường khá lớn, cô bật người ngồi dậy, Đường Minh Sơn kéo cô nằm xuống.
"Sao anh lại không gọi em."
"Bên ngoài tuyết to, lạnh lắm đấy, ở trong chăn ấm áp hơn."
Đường Minh Sơn trèo sang ôm lấy cô.
Phong Ngọc Lan vùng vẫy hai cái, Đường Minh Sơn cười buông ra: "Nguyên Khang vào xem em hai lần rồi đó, bảo anh đưa cho em tấm chăn, đừng để cho em bị cảm."
Nó chắp tay ở phía sau bước vào, còn đội cả chiếc mũ mà Phong Ngọc Lan đan cho nó, trông như một cụ già dặn dò Đường Minh Sơn.
Bây giờ Nguyên Khang không còn sợ Đường Minh Sơn nữa rồi.
Trước hết là Đường Minh Sơn không tức giận đã.
"Dậy đi nào." Phong Ngọc Lan vội vàng mặc quần áo: "Nằm mãi trên giường sẽ ngày càng lười biếng đó."
"Không sao cả."
Đường Minh Sơn ngồi dậy theo, anh giơ tay vuốt tóc cô: "Thật ra anh lại mong em lười biếng một chút, đừng khổ nhọc bản thân."
"Em cũng không thích mỗi ngày trôi qua mình cứ giống như một con heo đâu." Phong Ngọc Lan trợn mắt: "Không được, anh cũng đừng có nằm, chúng ta đi dạo đi."
"Được."
Hai người không vào nhà bếp mà cầm ô bước ra khỏi nhà trên.
Trận tuyết to bay tứ tung, hai người mặc áo bông và choàng hai chiếc khăn quàng cổ có màu giống nhau, cùng đi dạo quanh quanh trong đội.
Xung quanh đều là một màu trắng xóa, chỉ vươn tay ra một lát mà tay đã trở nên lạnh buốt.
Mỗi lần như thế, Đường Minh Sơn sẽ nhéo cổ cô, "nhắc nhở" cô không được chơi với tuyết.
"Sẽ bị cảm đấy."
"Ừm."
Hai người tiếp tục đi về phía trước, khi đi ngang qua nhà bà tổ thì thấy bà tổ đang chống gậy đứng một mình ở cửa sân nhà, bà ấy trông đã rất già rồi, lưng khom thấp xuống.
Trong khung cảnh này lại có một người lớn tuổi đứng như thế, gian phòng ở phía sau có vẻ rất lớn. Hai người nhìn nhau rồi đi đến chào hỏi bà tổ, mỗi người đỡ một bên của bà ấy dìu vào nhà.
Con gái và con dâu của bà đang bận việc trong nhà bếp nên không biết bà tổ đã tự ra ngoài.
"Bà tổ, tuyết rơi lớn lắm, bà đừng ra ngoài một mình."
Tai của bà tổ cũng không còn thính nữa nên khi nói chuyện Đường Minh Sơn phải nói rất to.
"Biết rồi biết rồi." Bà tổ nắm lấy tay Phong Ngọc Lan: "Về từ khi nào rồi?"
Con gái của bà ấy nghe thấy vội chạy sang, bất đắc dĩ nói: "Mẹ à, Ngọc Lan bọn họ đã trở về được mấy ngày rồi, còn tặng cả thịt sang nữa, mẹ lại quên rồi sao?"
Vẻ mặt của bà tổ mờ mịt.
Đường Minh Sơn thấy vậy trong lòng không tài nào yên được.
"Bà lớn tuổi rồi, không nhớ được nữa." Con gái của bà ấy lắc đầu nhẹ, khe khẽ nói với Phong Ngọc Lan bọn họ.
"Vâng." Phong Ngọc Lan gật đầu, cô cầm lấy tay của bà ấy.
Sau khi nói chuyện thật lâu với bà tổ, đến khi bà ấy ngáp rồi thì hai người mới cầm ô rời đi, khéo léo từ chối lời mời dùng cơm của nhà họ.
"Thấm thoát bà tổ đã lớn tuổi như vậy rồi."
Trên đường về, Đường Minh Sơn bùi ngùi nói.
"Con người ấy mà." Phong Ngọc Lan kéo tay anh: "Có đôi khi cảm thấy chỉ chớp mắt thôi mà đã qua vài năm, vậy nên phải sống cho thật tốt, sống thật ý nghĩa."
Đường Minh Sơn nắm chặt lấy tay của cô: "Em nói đúng."
Khi Đường Văn Tuệ tìm ra thì cô ấy đã nhìn thấy hai người tay trong tay cầm hai chiếc ô từ xa đi dưới trời tuyết lớn, cô ấy chậc một tiếng rồi gọi lớn: "Chị dâu ba, anh ba! Bác cả nói hôm nay sang nhà bác ấy ăn cơm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-108.html.]
"Ừ!"
Phong Ngọc Lan đáp lời, muốn rút tay lại nhưng Đường Minh Sơn lại không cho.
"Em ấy đang nhìn đấy."
"Không sao cả, anh dắt vợ của anh, chẳng phải tội lưu manh gì cả."
"Nói chuyện cho đàng hoàng đi." Phong Ngọc Lan trừng mắt nhìn anh.
Đường Minh Sơn thấy Đường Văn Tuệ quay người đi về nhà thì nghiêng chiếc ô trong tay mình sang để che cho hai người bọn họ, sau đó anh cúi đầu hôn Phong Ngọc Lan.
Bỗng nhiên Phong Ngọc Lan bị "tập kích", cô sững sờ rồi bỗng sực nhớ ra thời điểm hiện tại, cô cảm thấy thật lãng mạn.
Tuyết rơi khắp trời, được người thương chở che quả thật là lãng mạn.
Phòng sưởi ấm của nhà này nhỏ hơn của nhà Đường Minh Sơn một chút, người người ngồi chật kín, anh họ cả ngồi ở chỗ gió lùa, chỗ ngồi đó cực kỳ tệ, vừa có gió lại vừa có khói hun.
Nhưng anh họ cả sợ người khác ngồi ở đó nên sau khi anh ấy ngồi xuống thì không đổi chỗ nữa.
"Tuyết năm nay rơi sớm hơn năm ngoái, rơi cũng lâu hơn nữa, mong sao năm sau mùa màng có thể gặt hái tốt."
Tuyết rơi đúng lúc là điềm báo cho năm bội thu, Phong Ngọc Lan nghe bác cả Đường nói rồi gật đầu nhẹ.
Nhóm bác cả gái đang bận bịu nấu cơm trong nhà bếp, đuổi hết cánh đàn ông phiền phức ra ngoài. Ngay cả Phong Ngọc Lan, chị dâu hai Đường và Đường Văn Tuệ cũng bị đuổi đi, thế nên mấy chị em dâu bọn họ nói cười ở bên kia.
Nguyên Khang và A Tráng sẽ luôn chạy qua để chơi.
Đường Minh Sơn lột quả cam mà Đường Văn Cường đưa đến, đưa cho Phong Ngọc Lan, cô lấy một múi, Đường Minh Sơn chia mấy múi còn lại cho nhóm bác cả Đường.
"Cơn tuyết này đấy à, sợ là sẽ làm sập nhà mất. Mấy căn của chúng ta thì còn ổn, nhưng vài căn của người trong đội đều rất nguy hiểm, đội trưởng sợ xảy ra chuyện không may nên muốn để cho bọn họ sang nhà khác chen chúc một chút, an lành qua năm mới."
Anh họ cả nói.
"Chen chúc được là họ đã chen rồi, cơ mà nhà của thím năm chẳng có người nào muốn cho họ ở cả." Đường Văn Cường cũng tự lột một quả cam, cắn một miếng không ngọt cũng chẳng chua, sau đó tiếp tục ăn: "Nhà sui gia của bà ta cứ nói mãi, nhưng bà ta thấy bọn họ chẳng ra cửa đón bọn họ nên kiên quyết không đi, còn nói là năm nào tuyết cũng rơi, nhà bọn họ cũng có sập bao giờ đâu.”
"Ngang ngạnh quá rồi đấy." Cha Đường nhíu mày: "Liên quan đến mạng sống của mình mà cứ cãi bướng vì chút xíu mặt mũi ấy à?”
"Người như bà ta ấy mà, đâu phải là cha không biết." Anh hai Đường nhếch miệng, giật lấy một múi cam trong tay Đường Minh Sơn bỏ vào miệng: "Lúc nào cũng muốn chèn ép nhà sui gia, ngay cả khi con trai con dâu qua nhà đó đón Tết thì bọn họ cũng chẳng muốn đi theo."
"Mong là không có chuyện gì."
Đêm đó bọn họ chỉ nói vài câu thôi, nào ngờ vào ngày hai mươi tám tháng Chạp, cũng là một đêm trước giao thừa, nhà thím năm bị sụp.
Hàng xóm nghe ngóng được, bèn gọi người đến hỗ trợ, chờ đến khi có người đến nhà họ Đường trên đèo gọi thì Đường Minh Sơn và mấy người đàn ông trẻ tuổi mới mặc quần áo, lấy cuốc xẻng chạy đến nhà thím năm.
Lúc này nhóm Phong Ngọc Lan cũng không buồn ngủ.
Bọn họ đến phòng sưởi ấm, cha Đường đốt lửa lên, cả nhà ngồi quây quần bên đống lửa nói chuyện.
"Tuyết rơi to quá." Chị dâu hai Đường chỉ ra bên ngoài: "Từ chiều hôm qua, tuyết đã rơi dày đặc rồi, mãi cho đến giờ vẫn chưa chịu dừng, mấy trận tuyết nhỏ vài ngày trước cũng chưa ngừng rơi, bảo sao lại xảy ra chuyện."
"Không chịu nghe người ta khuyên." Đường Văn Tuệ nhếch miệng: "Sống sĩ diện thì khổ thôi."
"Mong sao người ta đừng xảy ra chuyện gì." Mẹ Đường thở dài.
Nguyên Khang ngủ say sưa, Phong Ngọc Lan lo nó sẽ đá chăn nên ngồi chưa được bao lâu đã quay về phòng.
Mãi cho đến khi cô mơ mơ màng màng thiếp đi thì nhóm của Đường Minh Sơn mới trở lại.
"Chú năm không sao cả, tay phải của thím năm tê cóng rồi, không biết có giữ lại được không." Lúc anh hai Đường thay quần áo xong, uống một ngụm cháo nếp lên men mà mẹ Đường đưa sang rồi nói.
Đường Minh Sơn cũng đã thay quần áo, bây giờ đang ăn cháo.
Phong Ngọc Lan ngồi yên bên cạnh anh, nghe thấy bèn nhíu mày: "Bây giờ sắp xếp cho họ thế nào đây?"
"Chú năm sang ở nhà đội trưởng, thím năm được đưa đến trạm xá để khám tay rồi, lái xe bò đến cũng chẳng dễ gì, chỉ sợ giữa đường gặp phải mấy cái cây hoặc bụi tre bị tuyết che phủ, sợ là không thể qua được trong một ngày đâu.”
Anh hai Đường lại uống một hớp lớn, uống cháo nếp lên men này xong cả người đều ấm nóng hẳn lên.
“Thế thì nhờ người khác cõng đi sao?”
Đường Văn Tuệ hoảng sợ.
“Đúng rồi.” Đường Minh Sơn gật đầu: “Hai người con trai ở nhà đội trưởng phải đổi lại rồi.”
Con trai và con dâu của chú năm không ở nhà, trong nhà chỉ có mỗi hai người bọn họ. Bởi vì tính tình thím năm không tốt nên quan hệ giữa chú năm và mấy anh em trong nhà không được tốt lắm.
Khi ăn tết cũng chẳng ăn cơm cùng nhau.
Ngược lại, thím năm được xếp sang nhà của đội trưởng, còn hai đứa con được đưa đến trạm xá.