Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 106
Cập nhật lúc: 2024-08-08 22:12:11
Lượt xem: 117
Cái chân bé tí của Nguyên Khang đá nhẹ vào hai cây trúc, còn A Tráng thì ở phía trên gõ. Sau đó, thằng bé bị chị dâu họ gào lên mắng hai câu.
"Lạnh như thế này! Bộ con muốn bị nứt da à?"
Vào mùa đông, tay của A Tráng thường bị nứt nẻ, chẳng trách sao chị dâu họ lại lo lắng.
A Tráng bị mắng liền thu tay lại, còn dắt Nguyên Khang đứng xa hơn một chút.
Nóc nhà không có gì đáng lo lắm, thay vài lát ngói là ổn ngay. Thang gỗ bị lấy đi, sau khi Đường Minh Sơn rửa sạch tay thì nói với Phong Ngọc Lan vài câu, sau đó hỗ trợ trong đội giúp anh họ cả.
Mẹ Đường ngâm nấm phơi khô thật kĩ, chuẩn bị hầm với thịt để ăn vào buổi tối.
Phong Ngọc Lan và Đường Văn Tuệ đắp người tuyết ở trong sân, tụi nhỏ không thể chơi tuyết nhưng đứng ở bên cạnh nhìn cũng thấy rất vui vẻ.
Kết quả là sáng sớm ngày hôm sau, người tuyết nhỏ đã bị bao phủ bởi trận tuyết to tối qua.
Đường Minh Sơn cẩn thận dọn dẹp nhưng trông không đẹp bằng hôm qua, vậy nên anh đã đích thân sửa lại một phen. Sau khi Nguyên Khang thức dậy thì chuyện đầu tiên nó làm là đi xem người tuyết, nhưng nó cảm thấy nhìn không giống với hôm qua lắm.
"Nó béo ra kìa."
Nguyên Khang chỉ vào cái bụng to của người tuyết rồi nói với Phong Ngọc Lan.
"Đúng rồi, hôm qua tuyết rơi nên mẹ tuyết đã cho nó thêm quần áo đó." Phong Ngọc Lan nói.
Chị dâu hai Đường rửa mặt ở một bên nghe vậy hơi xúc động. Lúc trở về giúp đỡ nhà bếp thì nhắc đến câu mà Phong Ngọc Lan nói với Nguyên Khang: "Sao mà có nhiều chuyện để kể thế nhỉ?"
"Đúng thật." Đường Văn Tuệ gật đầu: "Hơn nữa chị dâu ba còn kể nhiều câu chuyện lắm, mỗi lần nghe xong em đều suy tư lâu thật lâu. Có những lúc đêm về em nằm mơ cứ ngỡ em là người trong câu chuyện đó không đấy."
"Có ai bảo không phải đâu?"
Chị dâu hai Đường liên tục gật đầu, càng thêm nể phục Phong Ngọc Lan.
Phong Ngọc Lan ở nhà thêm vài ngày thì lại quay về huyện.
Thứ nhất là do đến ca trực của Đường Minh Sơn, thứ hai là do trường sắp tổ chức thi cuối kì nên Phong Ngọc Lan phải về để thi.
Khi có thành tích kì thi thì Phong Ngọc Lan vẫn là người đứng thứ nhất của cả huyện như trước, cô nhận được sáu đồng và ba chiếc khăn mặt.
Thầy Vương biết cô muốn học sách giáo khoa của trường trung học phổ thông lắm rồi nên cho cô vài đề thi trung học phổ thông để khi nào rảnh rỗi thì làm ở nhà, để cho Đường Minh Sơn kiểm tra giúp cô.
Phong Ngọc Lan buông giày len xuống, bắt đầu chăm chú làm bài. Buổi tối Đường Minh Sơn về kiểm tra cho cô, nói tóm lại đề của lớp mười không khó lắm.
"Tốt lắm, không ngừng nỗ lực."
Đường Minh Sơn khen.
Khi xe bò của Chương Nam Tuyền vội vàng đưa giày len nhà làm đến thì Phong Ngọc Lan vừa rót nước cho cậu ấy vừa nói chuyện Dương Bảo Quốc không thu giày len nữa.
Chương Nam Tuyền cũng không bất ngờ gì, khéo léo từ chối lời mời nán lại sau khi ăn của Phong Ngọc Lan thì đi dạo một vòng quanh huyện rồi trở về đội sản xuất.
Đám người thím ba Đường biết chuyện không thu giày len nữa thì lấy lại tiền mà Chương Nam Tuyền đưa, trong đó còn có số tiền mà bọn họ nhờ Chương Nam Tuyền mua cuộn len sợi.
"Cũng phải, sắp sang năm mới rồi, nếu còn thu nữa thì đến mùa xuân cũng không mặc được."
"Đúng vậy, mùa đông năm nay có thể lời thêm chút tiền đã là chuyện vui ngoài ý muốn, cũng không tệ."
Tuy mọi người thấy tiếc nuối nhưng cũng không quá thất vọng, dù sao năm nay nhờ vào chút tiền lời buôn bán của Phong Ngọc Lan đã là chuyện rất tốt so với những năm qua rồi.
Cuối cùng, Đường Văn Tuệ cũng có thời gian rảnh rỗi không cần đan len nữa, Chương Nam Tuyền không có việc gì thì chơi cùng với cô ấy.
Tình cảm của hai người đang tiến triển rất tốt, Đường Văn Cường thấy hâm mộ nên thường tặng quà cho nhà Xuân Phân, tiện thể giúp đỡ làm việc luôn.
Nhà Xuân Phân rất tốt với Đường Văn Cường, chị dâu Xuân Phân còn lén nói với mẹ Xuân Phân rằng: "Cái cậu Trương Đại Lực kia kìa, đính hôn với nhà mình lâu như vậy mà có giúp cho nhà mình được chuyện gì đâu? Lần nào cũng là nhà mình đi giúp nhà người ta, xem cái cậu này đi, so người này với người kia quả là tức muốn chết!"
"Sau này đừng nói mấy chuyện xui xẻo đó nữa! Hừ! Cách xa cậu ta ra thì Xuân Phân nhà mình mới ngày càng tốt hơn." Mẹ Xuân Phân trách móc: "Nhìn đi, bây giờ hai người bọn nó tốt vậy thôi, chứ đến lúc cãi nhau thì mấy chuyện thất đức của cậu ta khiến cho vợ cậu ta bị người khác chửi rủa đấy thôi!"
Quả thật như vậy, bây giờ nói không để bụng nhưng thực chất đã trở thành một cái gai rồi.
Chớp mắt đã đến hai mươi ba tháng chạp, năm nay, ngoại trừ những người ở lại nhà máy sản xuất giấy để gác đêm thì toàn bộ những người còn lại đều được nghỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-106.html.]
Mãi cho đến sau ngày mười lăm tháng Giêng thì mới bắt đầu quay về làm việc.
Có khoảng hơn hai mươi ngày nghỉ.
Vài người ở nhà ngang đã chuẩn bị về quê đón năm mới, chỉ có chị dâu Triệu, chị dâu hai Ngô và thím Điền ở tầng năm là không về.
Quan hệ của hai người họ với nhà chồng không được tốt, còn thím Điền đã chẳng còn dựa dẫm vào thân thích ở quê nhà từ lâu rồi nên đón năm mới ở nhà ngang.
Sau khi Phong Ngọc Lan bọn họ thu dọn đồ đạc xong thì chia cho các cô rau quả còn lại, đến lúc rời đi cô nhờ chị dâu Triệu chăm sóc giúp cây hành mà bọn họ đã trồng trên ban công.
"Yên tâm về ăn Tết đi." Năm nay cũng là lần đầu tiên chị dâu Triệu quyết định không về ăn Tết: "Ở đây cứ để bọn chị chăm lo cho."
"Em sẽ mang món ngon về cho chị." Phong Ngọc Lan cúi người xoa đầu Niếp Niếp.
Còn bọn Quân Tử thì thành tích kì thi cuối kì rất khá. Chị dâu Vương tặng rất nhiều hoa quả khô cho Phong Ngọc Lan, vừa khéo mang về nhà luôn.
Lúc này trong nhà không nuôi heo, chỉ nuôi mấy con gà, trong đội mới nuôi heo. Khi Phong Ngọc Lan bọn họ về nhà thì đội đang bàn bạc xem khi nào mới mổ heo.
Vẫn phải phân chia dựa theo điểm làm việc, điểm làm việc của nhà họ Đường chỉ có nhiều chứ không ít, cũng do bọn họ không lười biếng nên tất nhiên điểm không thể nào thấp được.
Những người có điểm làm việc thấp là do không đủ điểm làm việc, còn những người mượn lương thực ở trong đội bình thường đều là những người lười biếng, hoặc là người già yếu trong nhà làm thay.
Anh hai Đường họp trở về thì thấy Đường Minh Sơn đứng nói chuyện với Phong Ngọc Lan ở cửa sân, anh ấy bước đến thật nhanh: "Anh mong mấy em về lắm đấy. Bây giờ trong đội đang bàn bạc chuyện mổ heo, mấy em về cũng có thể ăn."
"Đã bàn bạc xong cả chưa?"
Đường Minh Sơn hỏi.
"Sáng sớm ngày mốt bắt tay vào làm." Ánh mắt của anh hai Đường mang theo mong mỏi: "Sau khi nhà ta đổi điểm làm việc lấy lương thực thì vẫn còn khoảng một trăm điểm, có thể đổi được không ít thịt đấy."
Nếu không có điểm làm việc thì dùng tiền mua cũng được, thế nhưng nó lại đắt hơn điểm làm việc, cũng chẳng lời được gì.
Đội mổ heo trên đập, cũng không cần phải mời người đến mổ heo, mọi người đều biết chút ít. Căng-tin cũ đã được sửa chữa lại, năm, sáu chị dâu đang đun nước sôi, sau khi nước sôi thì nhóm đàn ông ở ngoài cửa đã xách heo lên đập để phơi nắng.
Phong Ngọc Lan dậy rất sớm, khi đi theo Đường Văn Tuệ đến chỗ đập phơi nắng thì mới thấy mọi người đang cạo lông. Nguyên Khang được chị dâu hai Đường cõng trên lưng, lúc này vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, mãi cho đến khi thấy heo thì mới hoạt bát lên.
"Nhiều thịt ghê!"
"Đúng thế."
Chị dâu hai Đường cũng rất vui vẻ.
"Heo năm nay còn béo hơn năm trước." Bác cả Đường chắp tay phía sau cười tủm tỉm bước đến.
Chẳng có chuyện gì vui hơn chuyện này cả.
"Nuôi tốt thật đấy, mùa đông này còn sợ tụi nó đói gầy, ngay cả tay đã buốt cóng rồi vẫn phải hái cỏ tươi về cho heo ăn, vất vả thật sự."
Việc nuôi heo cũng được tính điểm công việc, thế nhưng đội trưởng sẽ chọn người cẩn thận hơn, phải là người thích sạch sẽ, có tinh thần trách nhiệm mới có thể chăm sóc tốt và vỗ béo chúng trong một năm.
Trong đội có hơn mười con heo, một con chia cho một người chăm sóc.
Năm nay không nói đến việc heo béo ra, mà số lượng heo còn nhiều hơn năm ngoái mấy con. Sau khi thấy bọn họ đổi thịt thì vẫn còn thừa lại hơn một con, Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan bàn bạc xong liền lấy tiền mua một nửa về.
"Hun thành thịt khô là có thể ăn đến mùa hè, bình thường cũng bồi bổ sức khỏe." Đường Minh Sơn nói.
Họ cũng không muốn mẹ Đường đưa tiền, cứ xem như đó là quà tết mà họ gửi về nhà thôi.
Phong Ngọc Lan bảo rằng tiền trong nhà đã đủ dùng, chẳng ăn uống bao nhiêu cả, nên mẹ Đường mới không dúi tiền vào tay Phong Ngọc Lan nữa.
Chuyện vợ chồng Đường Minh Sơn mua thịt, không bao lâu nữa người trong đội cũng sẽ biết.
Nếu nói rằng không hâm mộ thì quả thật là không thể nào.
"Nhìn xem người ta có triển vọng ghê chưa, nếu làm công nhân thì còn dư dả hơn đấy!"
"Đúng vậy, có nhiều thịt như vậy có thể ăn được lâu lắm đấy." Một thím gật đầu liên tục.
"Cứ thấy bây giờ cuộc sống của người ta khá giả, vậy mấy người có nghĩ đến năm đó những ngày mà Đường Minh Sơn phải cầm đuốc đi học, buổi tối phải lần đường để về nhà không? Lúc đó mấy người nói người ta như thế nào?”