Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 103

Cập nhật lúc: 2024-08-07 22:44:19
Lượt xem: 127

Nhìn thấy những thứ được bày ra ở trên bàn, nụ cười trên mặt của bà mai và mẹ Xuân Phân càng tươi hơn.

Thấy hôm nay tất cả người nhà họ Đường đều tới đây liền biết họ rất coi trọng cuộc hôn nhân này.

Nhìn Đường Văn Cường ngây ngốc đứng bất động ở bên cạnh Xuân Phân, anh hai Đường nháy mắt với anh ta tỏ ý kêu anh ta đi đưa quýt.

Đường Văn Cường không hiểu ý, nghi ngờ nhìn anh ấy.

Anh họ cả mất kiên nhẫn: "Văn Cường, còn không mau đưa quýt cho các thím đi!"

"Dạ dạ!"

Đường Văn Cường vội vàng cầm quýt lên chia cho mọi người, khi chia đến cho Xuân Phân, anh ta cầm quả quýt lau lau ở trên người mình sau đó đỏ mặt đưa tới: "Anh đã lau sạch rồi, em ăn đi."

Xuân Phân cũng đỏ mặt nhận lấy, nhưng cô ấy liền bị dáng vẻ ngu ngơ của anh ta chọc cho bật cười.

Cô ấy cười lên khiến Đường Văn Cường trợn tròn mắt.

Nguyên Khang thở dài: "Chú ơi, đó không phải là trái đào núi, lau sạch là ăn ngay được, còn phải lột vỏ ra nữa."

Mọi người trong nhà cười lớn, Phong Ngọc Lan ngồi xổm xuống xoa mặt Nguyên Khang.

"Đứa nhỏ này thật là thông minh." Mẹ Xuân Phân khen ngợi.

"Đây là con trai của chị dâu hai." Thím ba Đường mỉm cười giới thiệu, sẵn tiện giới thiệu những thành viên trong đại gia đình hết một lượt.

Xuân Phân nghe vậy cũng không thể nhớ hết nổi, cô ấy chỉ nhớ vợ chồng của Phong Ngọc Lan là đẹp nhất, chị dâu họ đang mang bụng bầu và hai đứa nhỏ.

"Không sao, sau này sẽ quen thôi."

Đường Văn Cường thấy mặt cô ấy đầy hoang mang, khẽ nói.

Chị dâu Xuân Phân sau khi nghe vậy cũng đành nhịn cười, làm bộ như mình chưa nghe thấy gì hết, làm cho mặt của Xuân Phân càng đỏ hơn.

"Văn Cường dẫn Xuân Phân đi tham quan nhà đi." Bác cả gái cười nói.

"A Tráng, cháu dẫn đường cho chú Văn Cường đi."

Thím ba Đường cười tủm tỉm nói.

Đây là cơ hội để cho hai người tuổi trẻ dành thời gian ở riêng với nhau.

A Tráng kéo Nguyên Khang theo.

Hai đứa nhỏ đi ở phía trước, Đường Văn Cường và Xuân Phân đi ở phía sau, hai người một người đi ở bên trái một người đi ở bên phải, khoảng cách ở giữa vẫn đủ cho hai người nữa đi qua.

"Anh, họ hàng của anh nhiều người thật đấy, hơn nữa sống chung với nhau rất hòa thuận."

Xuân Phân tìm chủ đề để nói.

"Ừ, quan hệ giữa ba anh em trong nhà của cha anh rất tốt có phải không? Nếu nhà ai gặp chuyện gì thì hai nhà còn lại sẽ đến giúp rất nhanh, quan hệ giữa anh và anh chị dâu cũng không tệ lắm, mấy người chị dâu mà em vừa gặp qua đều rất tốt bụng..."

Đường Văn Cường nói càng lúc càng nhiều, nói về chuyện của bác cả gái một chút, lại kể với cô ấy về mấy người Phong Ngọc Lan.

"Nhà của bác hai có điều kiện tốt nhất, họ mới sửa nhà vào năm ngoái." Đường Văn Cường nói đến đây lập tức nhìn về phía Xuân Phân: "Đối với nhà anh thì bây giờ để nói tới chuyện sửa nhà còn có một chút khó khăn, vì sửa nhà mà để thiếu nợ thì cũng không tốt, cho nên nhà anh định cuối năm sau mới sửa, đến lúc đó cũng không phải mắc nợ ai, sống cũng thoải mái."

Xuân Phân bị anh ta nhìn chằm chằm nên không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ có thể nói nhỏ: "Như vậy cũng rất tốt."

Cả bọn Phong Ngọc Lan lén núp ở bên ngoài nghe hai người ở bên trong nói chuyện.

"Thằng nhóc này không bị cà lăm nữa nhỉ."

Chị dâu hai Đường nói.

"Em còn tưởng rằng anh ấy sẽ bị."

"Nghe tiếp đi."

Đường Minh Sơn khoanh tay đứng ở cách đó không xa, thấy mấy người Phong Ngọc Lan nghe ngóng động tĩnh bên trong sau đó lập tức chạy đến đây, anh vươn tay về phía Phong Ngọc Lan: "Chạy cái gì mà chạy, cứ nhìn cho đã đi."

"Xin lỗi." Phong Ngọc Lan cười nắm lấy tay anh, anh họ cả và vợ chồng anh hai Đường ở bên cạnh nhìn thấy mà cạn lời.

Bụng của chị dâu họ đã lớn nên không đi theo hóng chuyện.

Xuân Phân và Đường Văn Cường từ trong sân bước vào liền thấy một màn này, Đường Văn Cường gãi đầu: "Tình cảm của vợ chồng anh ba luôn tốt như vậy."

"Em cũng thấy vậy."

Xuân Phân gật đầu.

"Văn Cường, mau dẫn Xuân Phân đi hái cam đi." Chị dâu hai Đường nói.

"Đúng ha, sau nhà có một cây cam, hiện tại vẫn còn mấy quả trên cây. Đi thôi, để anh dẫn em đi hái."

Đường Văn Cường cười nói.

"Vâng."

Xuân Phân ngượng ngùng gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-103.html.]

Lúc này, cả bọn Phong Ngọc Lan không bám theo nữa, tất cả trở về nhà chú ba Đường phụ nấu cơm.

Trên đường, bác cả gái và mẹ Đường liền về nhà, mỗi người mang năm cân đồ ăn tới.

Ban đầu họ không định ở nhà chú ba Đường ăn cơm, nhưng kết quả lại bị thím ba Đường giữ lại nên bọn họ lập tức về nhà đến một ít thức ăn, có nhiều miệng ăn như vậy nên đồ ăn cũng phải chuẩn bị nhiều hơn một chút.

"Nhìn xem, gia đình này không tệ có đúng không?"

Bà mai nháy mắt với mẹ của Xuân Phân rồi nói.

"Ừ, quả thật quan hệ của họ rất tốt, cũng không phải loại người keo kiệt hay thích đi lợi dụng người khác."

Mẹ Xuân Phân không ngừng gật đầu tỏ vẻ cực kỳ hài lòng.

“Mẹ, thím ba Đường, thím Chương đến rồi.” Chị dâu hai Đường về nhà lấy quần áo cho Nguyên Khang, sợ nó bị lạnh, kết quả đi ra ngoài liền trông thấy mẹ của Chương Nam Tuyền, xách theo một giỏ măng mùa đông đứng ở phía ngoài cửa sân cười với cô ta.

Thím ba Đường có chút kinh ngạc: “Sao bà ấy lại đến đây?”

Trong lòng mẹ Đường cũng hiểu được, liền kéo theo thím ba Đường đi ra ngoài.

Trong lúc đơn giản nói một chút với thím ba Đường về chuyện của Đường Văn Tuệ và Chương Nam Tuyền, thím ba Đường cười đến mức không ngậm miệng được: “Đứa trẻ Nam Tuyền kia đúng là không tệ, tuy nhiên lại lớn hơn Văn Tuệ vài tuổi, nhưng rốt cuộc là chúng ta nhìn nó lớn lên, phẩm chất của người ta nhà chúng ta cũng rõ ràng.”

“Đúng là thế, bằng không thì lão già nhà chị có thể gật đầu sao?”

Mẹ Chương cũng là tình cờ nghe người ta nói có bà mối đến bên này, bà ấy lập tức nghĩ đến chuyện của Đường Văn Cường, thế là xách theo một giỏ măng mùa đông đến đây.

Vốn định để đồ vật xuống liền đi, kết quả bị thím ba Đường cứng rắn kéo đi vào trong phòng.

“Sau này chính là người một nhà, tới đây giúp đỡ một chút.”

Lời này vừa nói xong, trong lòng mẹ Chương ấm áp, bà ấy cũng là một người lanh lẹ, liền tới phụ giúp làm việc.

Phong Ngọc Lan nghe Đường Minh Sơn giới thiệu, mới biết được đó là mẹ của Chương Nam Tuyền.

Mẹ Chương đang ở bên cạnh Đường Văn Tuệ giúp đỡ, sắc mặt Đường Văn Tuệ đỏ lên, thấy vậy, Đường Minh Sơn thở dài.

“Làm sao vậy?”

Hai người đang bóc măng mùa đông, thấy anh đột nhiên thở dài, Phong Ngọc Lan hỏi.

“Anh thật sự không ngờ Chương Nam Tuyền có ý tứ kia với Văn Tuệ.”

“Không yên tâm?”

“Nhân phẩm thì vẫn tin được đấy, chỉ là cảm thấy.” Đường Minh Sơn khẽ nhíu mày: “Động tâm tư ở dưới mí mắt của chúng ta, nhưng chúng ta lại không phát hiện ra.”

Phong Ngọc Lan bật cười: “Vậy anh hỏi anh hai xem anh ấy nghĩ thế nào.”

Anh hai Đường có thể nghĩ thế nào?

Lúc đó, Chương Nam Tuyền chủ động nói với anh ấy chuyện này, anh hai Đường rất tức giận, nói cậu ấy lớn hơn Văn Tuệ vài tuổi, sao có thể nghĩ đến Văn Tuệ chứ.

Kết quả Chương Nam Tuyền nói nhà cách gần nhau, về sau mỗi ngày Văn Tuệ đều có thể về thăm nhà một chút, điều này làm cho anh hai Đường cảm thấy cũng không tệ lắm, không có chuyện gì thì chạy về phía nhà của Chương Nam Tuyền, càng cảm thấy khoảng cách của hai nhà cũng không xa như vậy.

Cho nên Đường Minh Sơn không muốn hỏi anh hai Đường: “Thôi vậy, hỏi không có ích gì, có điều có một câu ngược lại đúng đấy, đều là cùng một đội sản xuất, có chuyện gì cũng dễ hỏi thăm.”

Chị cả Đường phải gả xa một chút, không thường xuyên về nhà, trong lòng mẹ Đường và cha Đường nhớ mong nhất cũng là cô ấy.

Thời tiết hôm nay cũng không tệ, có một chút ánh mặt trời, thế là liền chuẩn bị ăn cơm ở trong sân.

Hai cái bàn gỗ tròn lớn, các trưởng bối ngồi một bàn, các hậu bối ngồi một bàn, vừa đủ.

Nguyên Khang lần lượt ngồi cạnh Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn, nó người nhỏ tay ngắn, nếu muốn ăn món gì thì nói với Đường Minh Sơn, Đường Minh Sơn dùng một đôi đũa gắp cho nó.

Xuân Phân ngồi ở đối diện, tò mò nhìn đôi đũa gắp thức ăn xong liền đặt ở một bên.

Chị dâu của cô ấy thấy vậy khẽ cười nói: “Có vài người nhà đều thích như vậy, đối tốt với trẻ con, về sau em có con sẽ biết thôi.”

Mặt Xuân Phân đỏ lên, Đường Văn Cường bên cạnh cũng vừa ngồi xuống, anh ta lấy ra một đôi đũa mới, liên tục gắp thức ăn cho Xuân Phân.

“Đủ rồi đủ rồi.” Bát sắp không chất được nữa rồi.

Xuân Phân chặn lại nói.

“Ăn nhiều một chút.” Đường Văn Cường cười hì hì.

Người bên cạnh cũng biết Xuân Phân mặt mỏng, vì vậy không trêu ghẹo mà là kêu gọi bọn họ ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong, công việc trong nhà bếp cũng không cần Xuân Phân hỗ trợ, mà là để cho cô ấy và Đường Văn Cường tiếp tục đi ra ngoài đi dạo, nhìn ngắm.

Mẹ Chương biết họ thích ăn quýt trong nhà, thế là đi về trước, không bao lâu, Chương Nam Tuyền liền cõng không ít quýt đến đây.

“Em nếm thử một quả ngọt trước đi, anh vừa hái đấy.” Chương Nam Tuyền đưa quả quýt to nhất mọng nhất trong tay cho Đường Văn Tuệ.

Đằng sau sân nhà bọn họ có mười mấy cây quýt, đó là sau khi ông của cậu ấy kết hôn mới trồng, bởi vì bà nội của cậu ấy thích ăn quýt.

Nói đến cũng lạ, trong đội có không ít gia đình khác trồng cây quýt, nhưng không có nhà nào trồng quýt ăn ngon như nhà họ Chương.

Đường Văn Tuệ đỏ mặt nhận lấy, nhưng không ăn.

To như vậy, cô ấy vừa ăn cơm xong, sao mà ăn nổi nữa.

Loading...