Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 102
Cập nhật lúc: 2024-08-07 22:43:53
Lượt xem: 118
Lúc ăn cơm chiều, mẹ Đường lấy ra một chai rượu được mua hồi đám cưới của Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan, lúc đó chưa uống hết nên bây giờ lấy ra uống tiếp.
Ngoại trừ Nguyên Khang ra, mỗi người đều uống một ít, uống rượu ngũ cốc có chút khó uống, Phong Ngọc Lan uống hai ngụm đã thấy cả người nóng lên, Đường Minh Sơn thấy sắc mặt cô ửng đỏ liền giành lấy chén rượu ở trước mặt cô một hơi uống hết.
Phong Ngọc Lan nhìn anh.
Đường Minh Sơn bỏ chén xuống: "Ăn nhiều đồ ăn một chút, không được uống nữa."
"Dạ."
Cô ngoan ngoãn trả lời.
Đường Minh Sơn thấy vậy, trong lòng có chút ngứa ngáy, nhân lúc Phong Ngọc Lan đang đặt tay ở dưới bàn anh liền đưa tay ra nắm lấy nhưng Phong Ngọc Lan vẫn không giật ra.
Cô vẫn còn lý trí nhưng cơ thể lại không thể kiểm soát được.
"Uống say rồi."
Chị dâu hai Đường khẽ nói.
"Anh ba, lát nữa ăn cơm xong, anh đưa chị dâu ba đi nghỉ ngơi đi, không cần phải lo mấy chuyện khác."
Đường Văn Tuệ không ngờ tửu lượng của Phong Ngọc Lan lại thấp như vậy, cô ấy bất ngờ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Phong Ngọc Lan vài lần, sau đó mỉm cười nói với Đường Minh Sơn.
"Ừ."
Sau khi ăn cơm xong, Đường Minh Sơn dẫn Phong Ngọc Lan đi rửa mặt rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Mẹ Đường cười tủm tỉm nhìn bọn họ bước vào phòng, thuận tay bắt lấy Nguyên Khang đang định đuổi theo: "Sao hôm nay không thấy con dẫn Nguyên Nguyên đi ra ngoài chơi?"
"Để con dẫn chị Đình Đình đi gặp Nguyên Nguyên."
Nguyên Khang vội vàng nói.
"Đẹp quá đi." Đình Đình tỏ vẻ cực kỳ hâm mộ.
Bàn tay nhỏ nhắn của Nguyên Khang đan vào nhau: "Đây là người bạn nhỏ mà mẹ làm cho em á."
"Tối Đình Đình ngủ chung với em và Nguyên Nguyên nha."
"Được!"
Nửa đêm, Phong Ngọc Lan mới tỉnh dậy, lúc này cả người cô đã không còn sức lực, bỗng có một bàn tay to lớn nhẹ nhàng gạt đi những sợi tóc ướt đẫm trên trán cô ra.
Giọng của Đường Minh Sơn có chút trầm thấp: "Uống nước không?"
"Uống."
Phong Ngọc Lan gật đầu.
Sau khi Đường Minh Sơn đứng dậy liền đắp chăn cho cô để tránh gió lạnh thổi vào, bầu không khí ấm áp bao phủ cả căn phòng, Đường Minh Sơn rót một bát nước ấm, ngồi ở mép giường, đỡ Phong Ngọc Lan ngồi dậy rồi đút nước cho cô.
Tiếp đến anh liền nằm lên giường ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn đặt lên vòng eo thon thả của Phong Ngọc Lan xoa xoa.
Phong Ngọc Lan nằm ở trên n.g.ự.c anh, cả người còn hơi run rẩy.
Đến khi cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại, Đường Minh Sơn mới cười nói: "Có dám uống rượu nữa không?"
Phong Ngọc Lan cắn anh: "Chuyện này có liên quan đến vụ uống rượu sao?"
So với thường ngày… thì cũng không khác nhau là mấy, chỉ là tối nay hành sự có hơi lâu.
"Cũng đúng." Đường Minh Sơn cười càng lúc càng tươi, anh ôm chặt lấy cô: "Để anh xoa bóp cho em, em cứ ngủ đi."
Không bao lâu sau, Phong Ngọc Lan liền chìm vào mộng đẹp.
Gió lạnh ở bên ngoài thổi dữ dội, Đường Minh Sơn thỉnh thoảng hôn lên trán người đang nằm trong n.g.ự.c mình một cái.
Anh nghĩ rằng đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.
Sáng hôm sau, Vương Kiến Quốc và con gái của mình đến ăn sáng sau đó liền rời đi.
Anh ấy cũng chạy xe đạp tới.
"Nếu, nếu như em còn Nguyên Nguyên khác, vậy có thể cho chị được không?" Trước khi rời đi, Đình Đình kéo Nguyên Khang lại hỏi một câu.
"Không có Nguyên Nguyên khác, Nguyên Nguyên là duy nhất cũng giống như Nguyên Khang vậy." Nguyên Khang nghiêm túc nói.
Đình Đình có chút thất vọng, xoay người đi tới xe đạp, để cha Đường bế lên yên sau của xe đạp cha cô bé: "Ôm cha cháu cho chặt vào."
"Dạ."
Đình Đình làm theo.
"Vậy tụi con về trước, cha mẹ nhớ phải chú ý giữ gìn sức khỏe."
"Được rồi, hai cha con chạy chậm một chút."
Cha Đường và mẹ Đường gật đầu liên tục, nhìn anh ấy đẩy xe đạp rời đi rồi mới bước vào trong sân.
Nguyên Khang lúc này đang ở trước mặt Phong Ngọc Lan kể lại những gì Đình Đình mới nói khi nãy: "Con không muốn để Nguyên Nguyên làm bạn với chị ấy, đó là người bạn nhỏ của con, con sẽ mãi yêu thương và bảo vệ cậu ấy."
"Chuyện này không liên quan, mẹ nên làm cho Đình Đình một người bạn nhỏ nữa mới phải, con biết chị ấy thích cái gì không?"
"Thích chim ạ."
Nguyên Khang cười nói.
"Được rồi." Phong Ngọc Lan sờ đầu của cậu nhóc: "Đừng tự trách bản thân, con nói đúng, Nguyên Nguyên là bạn của con."
Nguyên Khang buồn bã nhào vào lòng cô: "Lúc Đình Đình rời đi, con cảm thấy như mình là một đứa trẻ xấu vậy."
"Đừng có nói bậy." Phong Ngọc Lan còn chưa kịp nói, cậu nhóc liền bị Đường Minh Sơn ôm lấy.
Nguyên Khang bĩu môi, đôi mắt long lanh như muốn khóc.
Sau khi anh hai Đường nhìn thấy cảnh này liền đi tới, dang hai tay ra: "Nguyên Khang có muốn đến nhà ông ba chơi không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-102.html.]
Nguyên Khang lập tức đưa tay ra để anh hai Đường bế ra ngoài.
"Anh đấy." Phong Ngọc Lan vỗ nhẹ vào người Đường Minh Sơn: "Bộ anh không thấy con đang khó chịu sao?"
Đường Minh Sơn thẳng thắn nói: "Anh biết nhưng không phải là anh đang tới an ủi nó sao?"
Anh hai Đường dẫn Nguyên Khang đi ra ngoài không bao lâu liền trở lại: "Minh Sơn! Văn Cường nói gia đình cô gái kia sẽ tới đây hôm nay!"
Phong Ngọc Lan vội vàng đi vào báo cho mẹ Đường và những người khác biết, cuối cùng tất cả mọi người đều đi qua nhà của chú ba Đường.
Cả nhà của bác cả Đường cũng có mặt ở đây.
"Đồ ăn trưa chuẩn bị xong chưa?" Mẹ Đường vừa nhìn thấy thím ba Đường liền hỏi.
"Hôm qua em có đến ao cá của đội mua về hai con cá, sáng sớm hôm nay cha của Văn Cường đã đến xưởng chế biến thịt để mua hai cân thịt mỡ và hai cân thịt nạc, thịt mỡ thì để kho còn thịt nạc thì xào với bắp cải trắng."
Thím ba Đường nói.
Mẹ Đường nhìn về phía chị dâu hai Đường, chị dâu hai Đường về nhà cầm hai cân bột mì tới: "Làm thêm một nồi bánh màn thầu nữa đi."
Anh họ cả đem đến mười lăm quả trứng gà: "Làm món trứng chiên gì đó đi."
Giờ đây, thím ba Đường hít mũi, cũng không biết phải nói gì hơn đành phải nhận lấy hết.
Trong nhà đã sạch nhưng cả bọn Phong Ngọc Lan vẫn giúp đỡ quét dọn sạch sẽ thêm một lần nữa.
Tầm mười giờ, chú ba Đường đeo gùi chạy về, ông ấy mua thịt, rượu và cả hạt dưa đậu phộng gì đó.
Phong Ngọc Lan giúp bỏ hạt dưa, đậu phộng và kẹo vào ba cái đĩa tre nhỏ, sau đó đặt ở trên bàn nhà trên.
Những thứ này là do Đường Văn Cường chuẩn bị, nhìn rất đẹp.
Chị dâu họ và chị dâu hai Đường phụ lau chùi băng ghế nhà trên.
"Chị dâu à, chị đang mang bầu đừng có đụng vô, để em làm cho."
Chị dâu hai Đường khuyên nhủ.
"Chị chỉ là đang mang thai thôi cũng không phải là không thể cử động được." Chị dâu họ trừng mắt nói: "Vận động một chút, đến lúc sinh nở cũng thuận lợi hơn."
A Tráng và Nguyên Khang nhận được nhiệm vụ canh chừng, lập tức chạy thẳng về nhà.
"Có người tới! Tổng cộng là bốn người! Con không nhận ra ai hết!"
Nguyên Khang chạy vào trong sân, la lên.
Cậu nhóc đếm rất giỏi.
"Họ đến rồi!"
Đường Văn Cường căng thẳng muốn chết, hôm nay anh ta còn đi mượn quần áo của Đường Minh Sơn và giày của anh họ cả.
Bây giờ vẫn chưa thấy người ta nhưng mặt đã đỏ lên.
Chú ba Đường và thím ba Đường vội vàng kéo Đường Văn Cường ra ngoài đón khách.
"Anh về rồi đây!" Anh hai Đường cầm theo một túi vải chứa đầy quýt màu đỏ rực: "Đây là quýt của nhà Chương Nam Tuyền, cũng khá ngon!"
Quýt này rất ngọt, bọn Phong Ngọc Lan vừa về đã ăn không ít.
"Quýt của nhà Chương Nam Tuyền? Cháu đi tới đó hái sao?"
Bác cả nghi ngờ nhìn anh ấy.
Đường Văn Tuệ lấy quýt ra để lên bàn, cô ấy nghe vậy liền đỏ mặt.
Từ sau lần Chương Nam Tuyền bày tỏ tình cảm, thỉnh thoảng cậu ấy sẽ mang đồ tới nhà, sau khi bị mẹ Đường phát hiện thì Chương Nam Tuyền liền trực tiếp dẫn cha mẹ mình tới nhà bày tỏ thành ý.
Vì vậy, mẹ Đường và những người khác đều biết tấm lòng của cậu ấy, còn bàn bạc chờ đến khi Đường Văn Tuệ mười tám tuổi sẽ nói đến chuyện đính hôn.
"Nói nhiều như vậy làm gì." Bác cả gái liếc mắt nhìn bác cả Đường: "Anh nhanh đi ra ngoài với em, vợ chồng thằng hai cũng đi với hai bác, mấy người trẻ tuổi các cháu ở nhà dọn dẹp đồ đạc một chút, gặp người khác thì cũng phải nhiệt tình lên có biết không?"
"Dạ."
Cả bọn Phong Ngọc Lan trả lời.
Sau khi tất cả các trưởng bối đi ra ngoài, Phong Ngọc Lan nói với Đường Minh Sơn: "Chuyện này khá là mới lạ."
"Ừ." Đường Minh Sơn nắm tay cô: "Lát nữa nhìn Văn Cường chắc chắn sẽ trông như một thắng ngốc."
"Anh đoán chắc mặt nó sẽ đỏ như gấc khi cô gái kia rời đi!"
Anh hai Đường cười lớn.
"Chị nghĩ nó sẽ nói cà lăm." Chị dâu họ che miệng cười.
Những người khác nghe vậy liền cười ngất.
Thấy Nguyên Khang và A Tráng chạy vào trong sân, phía sau còn truyền tới tiếng chào hỏi nhiệt tình của chú ba Đường, bọn họ liền biết người ấy đã đến.
Hôm nay, Xuân Phân mặc một cái áo bông mới, để hai búi tóc lớn, cô ấy nắm tay chị dâu, đi theo sau lưng mẹ và bà mai.
Cô ấy không ngờ có nhiều người ra đón mình như vậy, trừ Đường Văn Cường và hai đứa nhóc ra, những người còn lại đều là bậc cha chú, đến khi bước vào trong sân mới phát hiện mấy người trẻ tuổi cũng có mặt ở đây.
Đứng ở trong sân nhìn một lượt, tuy nhà có chút cũ nhưng không bị dột nát, hơn nữa trong sân rất sạch sẽ, Xuân Phân sẽ nghĩ nó chỉ được quét dọn qua loa, nhưng khi ánh mắt cô nhìn đến phòng chứa củi liền phát hiện củi đốt được sắp xếp ngăn nắp, cái này không phải là ngày một ngày hai liền có thể làm xong.
Có thể thấy những người nhà này vô cùng sạch sẽ.
"Mời các thím ngồi, Xuân Phân ngồi bên này đi, tới ăn quýt này." Phong Ngọc Lan mỉm cười, mời bọn họ vào nhà ngồi, dáng dấp của cô rất tốt, cười lên càng có cảm giác gần gũi hơn.
"Đây, đây là chị dâu ba của anh."
Đường Văn Cường đứng ở phía sau cô ấy lắp bắp giới thiệu.
Xuân Phân xấu hổ gật đầu.
Chị dâu Xuân Phân nghe vậy nhìn Phong Ngọc Lan hai lần, trong đầu nghĩ thì ra đây chính là vợ của kỹ thuật viên ở nhà máy sản xuất giấy đây sao? Cô ấy thật xinh đẹp.