Hắn từng hứa sẽ cưới ta, mũ phượng khăn quàng vai rước ta về - Ngoại truyện góc nhìn nam chính 1.5
Cập nhật lúc: 2024-08-16 11:56:06
Lượt xem: 1,188
"Thanh Thanh, Thanh Thanh!"
Ta hoảng hồn, ôm nàng, sai bọn hạ nhân đi tìm đại phu.
"Chú, chú thuật ......"
Nàng nhẹ nhàng nói, vậy mà tại trong n.g.ự.c ngửa đầu nhìn ta nở nụ cười.
"Cũng tốt, cũng tốt, tránh khỏi để Ngài động thủ, ta tự mình kết thúc nhan quả đời này."
Ta lung tung xóa đi m.á.u trên môi nàng, trên tay vẫn cảm nhận được sự mềm mại trơn nhẵn, ấm áp, mang theo nhàn nhạt mùi tanh ngọt.
"Đừng nói chuyện, đừng nói chuyện."
Trước mắt ta mơ hồ, "Nàng đợi ta, phủ thượng có rất nhiều danh y còn chưa rời đi."
Nàng tựa như chịu một cơn đau đớn kịch liệt, kêu lên một tiếng đau đớn, toàn bộ thân thể cuộn mình, lại không quên giữ c.h.ặ.t t.a.y của ta.
"Đây là ta cam tâm tình nguyện chịu."
"A Hoành, sau khi ta chết, dùng liệt hỏa thiêu đốt thi cốt, đem tro cốt bỏ vào bên trong bình gốm."
Thanh âm của nàng càng ngày càng nhỏ, một đôi mắt trong suốt rất đẹp thật sâu nhìn qua ta.
"Bình gốm vùi sâu vào lòng đất, lấy gỗ đào bị sét đánh cắm xung quanh, vĩnh trấn vật này."
Có thể cảm thấy nàng càng ngày càng suy yếu, ta hết lần này đến lần khác lau nước mắt, tàm nhìn cũng bị nước mắt làm cho mơ hồ.
"Đồng ý với ta đi."
"Ta đồng ý, ta đều đồng ý hết ......"
Nàng chớp mắt mấy cái, có lẽ trong miệng bọt m.á.u quá nhiều, ho hai lần, chậm rãi nói.
"Đừng thương tâm quá, phàm trần một giấc mộng thôi, sẽ có ngày gặp lại."
"A Hoành phải sống thật tốt, thế gian này vẫn còn cần Ngài, đừng quên ...... nhớ tưới nước cho hoa của chúng ta."
Lúc này hơi thở của Thanh Thanh đã rất mong manh, hai con ngươi đã khép một nửa, chỉ là lồng n.g.ự.c có chút đang phập phồng.
"Thật vất vả mới tìm được Ngài, thế mà nhanh như vậy đã phải rời xa ......"
Tay của nàng nhẹ nhàng xoa lên bờ môi ta, lạnh buốt.
Nói xong câu đó, giống như là rốt cục chống đỡ không nổi, một lượng lớn m.á.u tươi từ trong miệng mũi nàng tuôn ra, mà lồng n.g.ự.c vốn đang chập chùng kia đến bây giờ cũng không có động tĩnh gì nữa.
Ngón tay của nàng xẹt qua cằm ta, vô lực hạ xuống trong không trung, tâm ta giống như rơi vào đáy vực
Giờ khắc này trong phòng trở nên thật yên tĩnh, chỉ nghe đến"Tí tách" "Tí tách" Thanh âm, kia là m.á.u thuận theo cánh tay ta, trượt xuống khuỷu tay, cuối cùng nhỏ xuống trên mặt đất.
Ta không chịu nổi, ta không chịu nổi nàng phun ra nhiều m.á.u như vậy, cũng không thể chịu được cánh tay nàng đã rủ xuống.
Một loại âm điệu cổ quái, nghẹn ngào, khó nghe, từ bên trong cổ họng của ta phát ra, đứt quãng.
Thì ra khi thương tâm đến cực điểm, là không kêu được, loại bi tình kia sẽ ở trong lòng bành trướng vô hạn, giống như là muốn xé rách toàn thân, xoa nắn ngũ tạng lục phủ.
Thi thể Thanh Thanh tra không ra vết thương cũng không có dấu hiệu trúng độc, tựa hồ là tử vong tự nhiên, nhưng ta hiểu được, chuyện này không thoát khỏi quan hệ với lão đạo kia.
Đáng hận nhát là không có chứng cứ.
Nhưng mà trên đời này chẳng có việc gì khó, bắt đầu điều tra, phát hiện có người từng cáo trạng lão đạo lừa gạt.
Bản án cũ phúc thẩm lại, đưa lão đạo nhập đại lao HÌnh bộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/han-tung-hua-se-cuoi-ta-mu-phuong-khan-quang-vai-ruoc-ta-ve/ngoai-truyen-goc-nhin-nam-chinh-1-5.html.]
Hắn lúc này mới đem ngọn nguồn tất thảy đều nói rõ.
Thì ra lão ta cũng không phải Đạo gia chính thống, mà là tu tập tà pháp, dựa vào vào thủ đoạn, lừa gạt chút tiền tài.
Hắn nói Thanh Thanh là yêu tà, đơn giản là ý muốn của cha mẹ ta, ta chỉ cần đáp ứng cưới nữ nhi Thừa tướng, bọn hắn đương nhiên sẽ không làm khó nàng.
"Lão đạo ta cũng là không có cách nào khác, hôm đó gặp pháp trận trong phòng nữ lang kia, biết nàng có chút đạo hạnh, trong lòng tự nhủ đã đắc tội, không bằng kêt thúc hết mọi chuyện đi."
"Lệnh đường cùng lệnh tôn nghe ta nói có biện pháp để nữ lang hương tiêu ngọc vẫn, cũng đều đồng ý."
Lão đạo gặp ta không nói, tiếp tục nói, "Khai đàn làm phép, đem tính mệnh của nữ lang, tương liên với một con gà trống lông trắng, gà trống kia ăn vào thuốc độc, nữ lang cũng liền ......"
Không đành lòng lại nghe tiếp, đau lòng đến muốn mạng, tay ta nắm lấy hàng rào nhà giam, mới không tới mức ngã sấp xuống.
"Công tử —— Không, đại lão gia, biện pháp này của ta này mặc dù âm độc, nhưng theo năng lực của nữ lang kia, hẳn là có thể giải được mới phải. Nàng một lòng muốn chết, cũng không oán ta được a."
Lão đạo kêu khóc.
"Đại lão gia, trước đó ta nghe tin đồn, ngài là sát khí quấn thân, tuy nói mệnh cách quý giá nhưng đời này cũng là nhiều tai nạn nhiều bệnh tật, họa liền gia tộc."
"Lúc lão đạo ta mới gặp Ngài, ngài đã bình phục rồi, có lẽ là kia nữ lang làm ra."
"Nhưng cái sát khí trời sinh này sẽ không hư không tiêu thất, tám phần là nàng nghĩ cách chuyển dời đến trên người mình."
"Cho dù ta không sợ nàng, nàng cũng sống không được bao lâu nữa ......."
Âm thanh lão đạo kêu khóc ở sau lưng vang lên, ta vịn lan can, từng bước một đi ra nhà giam.
Người hại người, tự có luật pháp nghiêm trị.
Chuyện dưỡng lão cho song thân tự có trong tộc an bài.
Tư gia hậu tự thưa thớt, ta xem như hương.
Ân s.i.n.h d.ụ.c của phụ mẫu đã trả xong, mối thù tính mệnh của Thanh Thanh càng khó buông xuống.
Sự trả thù duy nhất của ta, chính là phá hỏng phú quý danh môn, phá hỏng mộng đẹp của bọn họ.
Gia nghiệp lớn như vậy, liền đều theo gió tán đi thôi.
Ta cầu xin Hoàng đế đi về biên cương.
Vùng đất nghèo nàn, Tại Ngự lại cả ngày vui chơi, một con mèo nho nhỏ như vậy, bây giờ mập ba vòng.
Ta đem tro cốt của Thanh Thanh vùi sâu vào dưới mặt đất, hết thảy tuân theo nguyện vọng của nàng, lại tự tiện trồng xung quanh đó một ít hoa cỏ.
Qua tám năm, biên cương càng thêm phồn thịnh, sinh hoạt của bách tính cũng có chuyển biến tốt đẹp, cũng coi như không phụ Thanh Thanh.
Vào một ngày tuyết lớn, Tại Ngự nằm an nghỉ trên tuyết, ta uống vào rượu độc.
Tuyết trắng xóa phủ đầy cung điện,
Ta nằm dài, uống rượu độc tiễn thân.
Đàn cầm, đàn hạc vẫn ngân nga,
Giả vờ bình yên, che giấu tâm can.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Màu xanh hy vọng, tam sinh tam thế,
Bên Tam Sinh thạch, người đợi ta thôi
( hoàn ngoại truyện đời thứ nhất )