Hắn từng hứa sẽ cưới ta, mũ phượng khăn quàng vai rước ta về - Ngoại truyện góc nhìn nam chính 1.2
Cập nhật lúc: 2024-08-11 19:59:01
Lượt xem: 1,279
Về phần Quý Thanh Thanh này, không biết là trưởng bối trong tộc lừa cô nương nhà ai đến
"Thư thả vợ ở đây, đừng có lại phiền ta."
Muốn bày ra thần thái không kiên nhẫn, lại thoáng nhìn ánh mắt của nàng lưu luyến trên mặt mình.
Con mắt của nàng sinh xinh đẹp, ánh nến chiếu đến trong mắt đong đầy nước, tựa hồ là khóc.
Khóc cái gì, ta, ta lại chưa từng khi dễ nàng!
Ta không biết xử sự như thế nào cho phải, từ trong tay áo lấy ra khăn cho nàng.
"Không phải muốn hung dữ với ngươi, chỉ là ......" Chỉ là không muốn lại thêm một thiếu nữ vô tội mất mạng.
Nào biết được nàng tựa như nghe không hiểu ta, xoa xoa con mắt, nụ cười không thay đổi.
"Về sau ta bảo vệ A Hoành có được hay không."
"......"
Ta còn chưa kịp cự tuyệt, nữ lang tiếp tục nói, "Ngài gọi ta Thanh Thanh."
Nàng đem"Thanh Thanh" Hai chữ nhấn mạnh rất nặng.
Gặp ta không đáp lời, nàng cũng không thấy xấu hổ, vẫn nói.
"Thế này nhé, cho ta một tháng, chẳng những có thể để ngươi thân thể chuyển biến tốt đẹp, mà lại có thể vãng lai giao tiếp với người bình thường."
"Nếu như không được, liền cách xa ta ra!"
"Không có vấn đề, nói được thì làm được."
Nữ lang tràn đầy tự tin.
Vốn cho rằng đây chỉ là nàng muốn lưu ở trong phủ, tìm lấy cớ, nào biết ngày kế tiếp, nữ lang liền bắt đầu chẩn trị cho ta.
Thủ pháp châm cứu của nàng rất thành thạo, mỗi lần châm cứu qua đi, ta có thể rõ ràng cảm thấy thân thể sảng khoái hơn rất nhiều.
Nhoáng một cái nửa tháng, nàng ấy ngày ngày làm bạn bên cạnh ta, không chút nào thấy không ổn.
Chuyện này không thể nghi ngờ được, làm ta mừng rỡ.
Từ khi đám người phát giác ta không như trước nữa, liền từ từ có người ra vào "Chỉ Lan viện" .
Mỗi ngày sẽ có nô bộc khác nhau đến trong viện vẩy nước quét nhà, đưa tới ba bữa cơm canh cùng quần áo sạch sẽ.
Ta không dám cùng người bên ngoài trò chuyện, chỉ đem bản thân nhốt tại trong phòng đọc sách viết chữ
Cho nên mười mấy năm qua, Thanh Thanh là người duy nhất có thể làm bạn bên cạnh.
Ngày hôm đó, Thanh Thanh sớm ra Chỉ Lan viện thỉnh an mẫu thân, lúc trở lại, ôm ấp một con mèo con trắng như tuyết.
"A Hoành Ngài nhìn này, nó đáng yêu quá."
Nàng đem mèo con nâng ở trong bàn tay, đưa qua, "Muốn sờ chút hay không?"
Ta cơ hồ sợ hãi cả kinh, đứng lên liền lùi lại mấy bước, sợ đụng phải tiểu sinh linh mềm mại kia
"Nó sẽ chết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/han-tung-hua-se-cuoi-ta-mu-phuong-khan-quang-vai-ruoc-ta-ve/ngoai-truyen-goc-nhin-nam-chinh-1-2.html.]
Mèo con nhỏ như vậy, ở bên cạnh ta chỉ sợ không đến hai ba ngày liền sẽ không còn mạng nữa.
Toàn bộ Chỉ Lan viện, ngay cả một gốc cây đào cũng không sống được, không nói đến đứa trẻ nhỏ này.
Thanh Thanh tựa hồ ngờ tới ta có phản ứng như vậy, một lần nữa đem mèo ôm vào trong ngực, ngón tay ngọc nhỏ dài khẽ vuốt nhỏ ly lỗ tai, ngước mắt cười nhẹ nhàng nhìn qua.
"Đừng sợ, ta bảo đảm nó không có gì đáng ngại."
Nàng chậm rãi dựa đi tới, bắt được tay ta, nhẹ nhàng đem tay ta bao trùm lên cái bụng mềm mại của mèo con.
Rất mềm, theo hô hấp của mèo con, có thể cảm thấy trên bụng nhỏ của nó nâng lên hạ xuống chập trùng.
"Chúng ta cho nó một cái tên đi." Thanh Thanh đề nghị.
"Không muốn."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta lập tức rút tay về, đặt tên thì ta không nỡ lòng đưa tiễn nó nữa.
Thanh Thanh lần này không có ép buộc ta, mà là nửa là oán trách nửa là đùa giỡn, cúi đầu nhìn mèo con tự nói.
"Đáng tiếc quá, người ta không thích ngươi làm sao bây giờ nha. Vậy liền nuôi dưỡng ở trong phòng ta đi."
Âm thanh của nàng mềm mại, ánh mắt lại rơi vào trên mặt ta, vẫn là mang theo cười.
"Đoàng!"
Trái tim tựa hồ bị người ta đánh một kích, bận bịu giả bộ đọc sách, chỉ dùng khóe mắt liếc qua sắc dò xét nàng.
"Chờ Ngài tốt lên, thì lại tìm tên cho nó, được hay không."
"...... Ừm" Ta thấp giọng đáp lại, "Chờ ta khoẻ lên, sẽ lại cưới ngươi một lần nữa."
Cho nàng một đám cưới thực sự, đón nàng bằng kiệu tám người khiêng.
Thanh Thanh không có nghe rõ, hỏi ta nói cái gì, ta lắc đầu, giả bộ đọc sách.
Lại qua hai tháng, là ngày hội Trung thu.
Được sự cho phép của song thân cùng tộc trưởng, ta có thể bước ra Chỉ Lan viện, cùng Thanh Thanh đi thăm chợ phiên một chút.
Thời gian đã hơn mười năm rồi, gặp biển người đông đúc, tâm như nổi trống.
Ngồi bên trong xe kiệu, nắm c.h.ặ.t t.a.y Thanh Thanh, trong lòng đã vui vẻ lại không hiểu sao có cả bối rối.
"Thật, thật sẽ không tổn thương đến những người này chứ?"
Ta nhìn mọi người vui vẻ đến nét mặt tươi cười, có lẽ cũng không nhớ rõ về chuyện quá khứ của ta nữa.
"Không sao, sát khí của Ngài ——"
Thanh Thanh đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức đổi giọng, "Chẳng qua không may dính lên người Ngài thôi."
"A Hoành mệnh cách quý giá, về sau nhất định sẽ sẽ khá hơn."
Ta thích nghe Thanh Thanh nói đến về sau, tựa như nàng sẽ cầm tay ta, làm bạn đến già.
Thời gian sắp tới tốt đẹp như vậy, ta không thể kiềm chế muốn nói cho nàng, đã nghĩ kỹ tên cho con mèo nhỏ kia rồi.
Gọi nó là "Tại ngự" là phù hợp nhất.