Hắn từng hứa sẽ cưới ta, mũ phượng khăn quàng vai rước ta về - Ngoại truyện Góc nhìn nam chính 1.1
Cập nhật lúc: 2024-08-11 16:00:38
Lượt xem: 1,281
Phiên ngoại:
Góc nhìn nam chính 【 Đời thứ nhất: Cuộc gặp gỡ không được báo trước 】( Đã xong )
"Tên ngươi là gì?"
Ta hơi ngửa đầu, đem một trái nho tím ném vào trong miệng.
Răng khẽ ép nhẹ, trừng dòng nước ngọt ngào lan truyền trong khe miệng.
Cổ họng ngứa, lại muốn ho khan.
Dưới ánh nến trong phòng, gió đêm từ cửa sổ mở một nửa xâm nhập, tự tiện nhấc lên một góc khăn đỏ trùm đầu của thiếu nữ trước mặt.
Thế là cánh môi đỏ thắm, ngay tại trước mắt ta đột nhiên hiện ra.
Cũng nhìn không rõ diện mạo tân nương của mình như thế nào.
"Thanh Thanh, Quý Thanh Thanh."
Thiếu nữ tiếng nói mang ý cười, không giống mấy người trước đó được gả đến đây, khóc sướt mướt, ngược lại thiếu nữ này còn có mấy phần mừng rỡ khi được gả đến đây làm vợ ra.
Không có tí sức lực nào.
Không nghĩ tới còn có chuyện có người ham phú quý mà không cần mạng, thật sự tự nguyện gả tới.
"Bản thân tự gỡ khăn trùm đầu xuống đi."
Cổ họng càng thêm ngứa, nhịn một chút, tay cầm quyền, chống đỡ tại bên môi nhẹ nhàng ho hai tiếng.
"Thiếu gia ——"
Thiếu nữ tên gọi Thanh Thanh theo tiếng hướng về phía ta , lại gần hai bước.
"Đừng tới đây." Ta vẫn từ trên giường ngồi dậy, khẽ vuốt nếp uốn nơi quần áo, miễn cưỡng nói, "Đã là gả đến xung hỉ, nhiệm vụ của ngươi cũng đã hoàn thành rồi, từ đây liền ở trong nội viện Chỉ Lan đi."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Đây là"Thư thả vợ", ngày nào đó ngươi muốn rời khỏi, trực tiếp nói cùng ta."
"Khụ khụ ——"
Ho đến lợi hại, ta chầm chậm vịn vào đầu giường khắc hoa, lại cảm thấy một bàn tay êm ái khẽ vỗ vào lưng mình.
"Cách ta —— Xa một chút!"
Ta vung tay áo hất tay Quý Thanh Thanh ra, nữ tử này, quả nhiên là đồ ngu a!
Nào biết tay lại bị nàng bắt lấy, ngay sau đó ta liền nhìn thấy một cái cười nhẹ nhàng trên mặt mỹ nhân.
Nàng đem khăn cô dâu trực tiếp ném ở một bên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/han-tung-hua-se-cuoi-ta-mu-phuong-khan-quang-vai-ruoc-ta-ve/ngoai-truyen-goc-nhin-nam-chinh-1-1.html.]
Đôi mi thanh tú như núi xa, đôi mắt sáng liếc nhìn, quả nhiên là đẹp mắt.
Chỉ là nhìn ấy, không biết tại sao cứ có cảm giác quen thuộc
"Buông ra."
Muốn rút tay về, đối phương lại cầm thật chặt.
"Tại sao muốn buông ra, đêm tân hôn, ngươi làm tân lang, sao có thể đi đâu được!"
Mặt nàng chân thật đáng tin.
"Ta ——"
Nhất thời nghẹn lời, bị nàng một lần nữa theo ngồi tại trên giường.
Nữ tử này, khí lực sao lại lớn thế.
Nàng cười tủm tỉm, đưa tay lại muốn lột y phục của ta.
"Ngươi, ngươi làm càn, khục ——"
"Được rồi, được rồi, Tư Hoành thiếu gia, Ngài đừng kích động."
Gặp ta ho khan, trên mặt nàng hiện lên vẻ bất nhẫn, bận bịu giơ tay lên, ra hiệu nàng sẽ không lại hành động thiếu suy nghĩ nữa.
"Cha mẹ chồng chưa từng nói với thiếu gia sao, ta có biết thuật kỳ hoàng, cởi quần áo là để châm cứu cho Ngài."
Ta khó khăn chỉnh lý tốt y phục, di chuyển ra phía bên kia, cách xa nàng một chút
"Từ khi còn nhỏ, không biết bao nhiêu thần y đã đến xem bệnh cho ta rồi, ngược lại là chưa từng nghe nói đại phu làn đầu tiên gặp đã đòi lột y phục của bệnh nhân ra."
Nói xong, tự giác trên mặt nóng lên, quay lưng lại không dám nhìn nàng.
"Ta khuyên ngươi cách ta xa một chút, đã gả đến đây, sẽ không bạc đãi ngươi, chỉ là chớ có ......"
"Chớ có đi theo Ngài quá gần, có phải không." Nữ lang không ngần ngại chút nào, mặt mày cong cong, khẽ động, kim châu trong miệng trâm kim phượng cài trên đỉnh đầu khẽ lay động nhoáng một cái.
"Mọi người đồn đại thiếu gia hung thần ác sát, sẽ hấp thụ tinh khí của người bên cạnh, ta xem một chút, thiếu gia mặt mày miệng mũi, không có chỗ nào mà không hợp ý ta cả, muốn lấy tinh khí của ta, thì cứ trực tiếp đến cầm đi là được."
Ta không nói, mắt cúi xuống nhìn giày của mình.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần người nào ở bên cạnh ta trong một thời gian dài, cho dù là tiểu miêu tiểu cẩu, liền sẽ ngày càng sa sút tinh thần, ốm đau quấn thân, không may cực độ. Nếu như bản thân liền mà có bệnh, đều không quá nửa tháng liền sẽ chết.
Cho nên, ta tuy trưởng tử con của đích phu nhân của Tư gia, nhưng lại bị nuôi dưỡng ở biệt viện.
Mọi người tránh ta như tránh rắn rết.
Trong nhà đã từng vì ta cầu hôn những nữ tử có gia cảnh đàng hoàng, đáng tiếc đưa vào động phòng liền khóc đến suýt nữa hôn mê, đều xin ta tha cho các nàng một mạng.