Hắn từng hứa sẽ cưới ta, mũ phượng khăn quàng vai rước ta về - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-10 10:14:06
Lượt xem: 2,221
Nàng rơi xuống đất dùng cả tay chân nghĩ muốn đứng lên, nhưng không làm nên chuyện gì, chỉ có thể dùng một đôi mắt ôm hận trừng trừng nhìn ta.
Rất đau, ta biết mình ra tay nặng.
Chính là như vậy, nhiều năm trước biết mình bá đạo, lại ngang ngược.
Gặp chuyện một bước cũng không nhường, cũng không thèm nhìn sắc mặt người khác.
Không vì cái gì khác, chỉ là muốn bảo vệ một vài thứ mà thôi.
Ta hiểu được, chỉ cần nhún nhường một lần, sẽ không ngừng bị người ta ép xuống dưới.
Ti Thủy Thần quân muốn "Mượn" thánh vật tộc ta, không mượn được, liền nói ta không biết tốt xấu.
Lâm Đào tiên tửu muốn "Mượn" lãnh địa tộc ta để tu hành, ta quả quyết cự tuyệt, liền nói ta vì tư lợi.
Trưởng lão Hồ tộc muốn "Mượn" "Trường Sinh đan" mà tộc ta được ban thưởng , ta không cho phép, liền nói ta hại c.h.ế.t mẫu thân Minh Hoa.
Những người này, vì sao không chịu đi nghĩ, những thứ được ban thưởng này làm thế nào mà có
Ròng rã mười vạn tộc nhân của tộc Hỏa Phượng, đều c.h.ế.t ở trên chiến trường.
Số lượng những mười vạn, thi cốt đắp cao như vậy, m.á.u nhuộm đỏ Thiên Hà, so với màu lá phong còn đỏ hơn.
Ở trong đó có cha mẹ của ta, cũng có huynh trưởng của ta, A tỷ của ta, còn có cả sư huynh sư đệ dạy bảo ta hằng ngày, cũng có những thân bằng cùng cha khác mẹ nữa.
Bọn họ đều c.h.ế.t cả rồi, c.h.ế.t trên tiền tuyến cuộc đại chiến Tiên Ma, c.h.ế.t bởi bảo vệ thiên giới trong chiến tranh.
Muốn ta dùng huyết nhục tộc nhân đổi lấy ân tình à?.
Bọn hắn ...... Làm sao xứng.
Ta chân trần bước xuóng, mặt không thay đổi từng bước đi về phía Tiểu Thanh, tay phải hơi nắm, "Xích vũ kiếm" trong không trung bỗng nhiên xuất hiện.
Thân kiếm sắc hồng, vũ trạng rãnh máu.
Đây là thanh kiếm bản mệnh của ta, bản thể là dùng một chiếc lông đuôi rèn đúc thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/han-tung-hua-se-cuoi-ta-mu-phuong-khan-quang-vai-ruoc-ta-ve/chuong-7.html.]
Nàng giờ phút này chẳng còn chút hùng hổ nào khi nãy, sợ đến thân thể run lẩy bẩy, thút thít xin khoan dung.
Nhìn mầ xem, tại Thiên Cung làm gì có mấy người tính nết tốt.
Cho nên ta không hối hận khi mình gây thù hằn quá nhiều.
Không thẹn với thiên địa, tâm địa thẳng thắn không thẹn với ai, nếu như nói thật sự có lỗi, chỉ có Tư Hoành mà thôi
Cũng chỉ có ở trước mặt hắn, ta mới có chỗ cố kỵ.
Mũi kiếm chạm vào cổ Tiểu Thanh, khoảnh khắc chạm sâu vào, liền xuất hiện vết máu.
"Ngôn ngữ sai lầm, vốn nên cắt mất đầu lưỡi của ngươi."
"Nhưng ta không muốn làm bẩn xích vũ kiếm, hoặc là ngươi rời Lạc Hà cung, hoặc là đến trước bài vị anh linh của Hoả Phượng tộc quỳ lạy sám hối đi."
Nàng là thiên hậu sai khiến cho ta, rời đi Lạc Hà cung, đợi nàng chỉ có chết.
Tiểu Bạch lúc này cũng chạy tới, thấy tỷ muội bị thương không nhẹ, lập tức quỳ xuống chân ta dập đầu.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Tiên tử bớt giận, tiểu Thanh không hiểu chuyện, phải phạt liền ......"
Theo sát phía sau nàng, đột nhiên có hai tiên nga áo xanh, xem bộ dáng có lẽ là hầu hạ bên người thiên hậu.
Các nàng thấy tình cảnh này, liếc mắt nhìn nhau, sau đó có một tiên nga mở miệng, "Nương nương phái chúng ta tới thăm viếng tiên tử, nói là nếu như tiên tử tỉnh lại, mời đi Phượng Ngô cung gặp một lần."
Các nàng nói xong, liền ra ngoài chờ.
Tiểu Bạch thấy người rời đi, lại bắt đầu xin khoan dung.
Thật thú vị, có người đến cũng không thông báo.
Biết Tiểu Thanh không hiểu chuyện liền đi dạy dỗ lại đi, ở đây kêu khóc cái gì.
Ta đã gặp qua nhiều dạng người như thế này rồi..
Ta cười cười, "Vậy ngươi cũng quỳ chung với nàng ta đi, thích dập đầu, thì đến đó mà dập đầu."
Không có quản các nàng, ta thay đổi sạch sẽ quần áo, đi Phượng Ngô cung.