Hắn từng hứa sẽ cưới ta, mũ phượng khăn quàng vai rước ta về - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-08-10 14:56:05
Lượt xem: 2,474
Nhưng âm thanh hai người trò chuyện vẫn là một chữ không lọt truyền vào lỗ tai ta.
"A Hoành, chàng, ôm một chút cũng không được a, chàng vì chuyện của phụ vương mà sinh ra tức giận."
"A hoành, phụ vương nói không sai , lấy lLnh Vũ Tiên tử đổi được chúng sinh cũng không đáng ngại, đây là chuyện tốt, huống hồ chiến sự lên, đến khi Cốc Vũ, chàng còn thế nào cưới ta được."
Nàng nói đến thảm thiết, ta nghĩ, Tư Hoành đại khái là không bỏ được nàng đang thương tâm thế kia.
Không khỏi nhớ tới hôm đó, lúc Minh Hoa nói mình sợ tối, thần sắc Tư Hoành vô cùng thương xót.
"Nếu ngươi đã có nghi vấn này, liền nói thẳng bẩm báo. Linh Vũ cùng chúng sinh cô đều muốn bảo đảm, về phần hôn sự, Thanh Khâu có thể đến từ hôn. Như thế, thanh danh của ngươi cũng không có gì đáng ngại."
Ngữ khí của hắn khá ôn hòa.
Không ngờ được Tư Hoành sẽ nói như vậy, ta cùng Minh Hoa đều là khẽ giật mình.
Minh hoa nghiêm nghị kêu lên, "Hứa cho ta mũ phượng khăn quàng vai, lần này lại không làm được!"
Tư Hoành không dễ dàng hứa hẹn, lần này Minh Hoa lấy hôn ước ba kiếp áp chế, hắn nhất định khó mà từ chối.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta cắn môi, nhịn không được nhìn hắn, suy nghĩ đến việc lao ra nói cho hắn biết, ta mới là nữ tử kia.
Trong phòng chớp mắt yên tĩnh, tiếp đến là tiếng nói êm tai của Tư Hoành vang lên.
Hắn một lần nữa cầm bút, bên trên công văn viết viết cái gì đó, "Ngươi không phải, chớ có lại lừa mình dối người."
"Để Thanh Khâu từ hôn, đã là thượng sách để bảo toàn thanh danh của ngươi rồi, nếu như lấy tội khi quấn, chỉ sợ Thanh Khâu cũng sẽ chịu liên luỵ."
Ta mở to hai mắt, Tư Hoành làm thế nào biết minh hoa là giả mạo, vậy hắn là nhận ra ta?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/han-tung-hua-se-cuoi-ta-mu-phuong-khan-quang-vai-ruoc-ta-ve/chuong-31.html.]
Minh Hoa đương nhiên thề thốt phủ nhận, "Điện hạ có ý tứ gì, ký ức tam sinh ram thế mồn một trước mắt, huống hồ luân hồi ghi chép, biểu hiện cũng là ta ......"
"Thì tính sao, cho dù có ngàn vạn chứng cứ nghiệm minh chính bản thân mình, ngươi cũng không phải."
"Đế cơ nói cô nói không giữ lời cũng tốt, bội tình bạc nghĩa cũng được, ngươi đi đi."
Minh Hoa chợt cười to, chỉ vào Tư Hoành đạo, "Tốt, ngươi gạt ta, giả ý cùng ta định ra hôn ước, kỳ thật âm thầm thu mua một đám Yêu Vương, giá hoạ phụ vương ta, ngươi thật là ác độc!"
"Trước khi lịch kiếp, các bộ Yêu Vương đã đầu nhập dưới trướng của Cô, sao lại nói chuyện âm thầm thu mua." Tư Hoành cũng không ngẩng đầu, đem công văn đã phê cất kỹ, rút ra tấu chương mới để xem.
"Ngược lại là đế cơ nên đi hỏi Hồ Vương một chút, "Vô Phùng Thiên y" được thần ban cho hiện tại đnag ở nơi nào."
Minh hoa có lẽ không biết Hồ tộc sau lưng nàng đã làm ra cái gì, nàng huhu khóc lên, "Không biết, ta không phải Quý Thanh Thanh, chẳng lẽ là Linh Vũ, đừng quên khi đó nàng còn đang bị phạt tại Cực Bắc."
Quý Thanh Thanh là tên ba đời của tiểu vu nữ, nhu danh của Linh Vũ ta chính là Khanh Khanh.
Ta khẩn trương chờ Tư Hoành trả lời.
Hắn xuất ra"Vấn tâm" , Minh Hoa hãi nhiên lui về phía sau, cuối cùng là quay người rời đi.
Ta gục xuống bàn, trong lòng đã chờ mong nghĩ hoành nhận ra ta là Quý Thanh Thanh, lại sợ hãi, dù là hắn biết được là ta, cũng không có ý.
Trong bất tri bất giác ta lại ngủ thiếp đi, tỉnh lại đã là ngày kế tiếp.
"Tỉnh rồi, ta đưa ngươi trở về."
Mơ mơ màng màng nghe được thanh âm của Tư Hoành, mở mắt ra, mới phát hiện hắn còn đang bên ngoài bàn bên cạnh bình phong phê duyệt công văn.
Vậy là, bận rộn một đêm.