Hắn từng hứa sẽ cưới ta, mũ phượng khăn quàng vai rước ta về - Chương 21
Cập nhật lúc: 2024-08-10 14:32:42
Lượt xem: 1,386
Một cơn choáng váng khác lại ập đến, đợi đến khi ta đứng vững, phát hiện mình nghe được nơi xa có tiếng người huyên náo.
Tựa hồ đã ra khỏi Ma vực.
"Hiện tại có thể điều động linh khí chưa?"
"Ta thử một chút ...... Giống như có thể."
Sau khi ta nghe lời Tư Hoành loại trừ một phần sát khí, cách phần vải che mắt, ta có thể nhìn thấy những cái bóng mơ hồ của sự vật xung quanh.
Ta cùng hắn tựa như đang đứng bên trong một cái đình, phía trước là một con sông trên có ngàn vạn hoa đăng, cách sông, là một con đường lớn mười phần náo nhiệt.
Nhìn không rõ ràng nên ta chỉ đoán thôi.
"Chợ phiên tại nhân gian phải không?" Ta không xác định hỏi, "Thật náo nhiệt."
"Ừm, là Trung thu."
"Điện hạ bị thương?"
Hắn không trực tiếp trả lời ta, mà là nói, "Không sao."
"Mắt còn chưa khỏi hẳn, trước tiên đừng mở ra."
Ta ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhờ hắn dẫn đường, chậm rãi hướng phía trước bước đi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thiên tộc xuyên qua lưỡng giới, sẽ không lưu lại khe hở.
"Hai vị, mua hoa đăng thả sông đi."
Có người đụng đến, ngăn cản lối đi của Tư Hoành.
"Không cần."
"Hoa đăng cầu phúc, cũng có thể cầu tình duyên bền lâu."
Người kia chưa từ bỏ ý định, lại tiến đến trước mặt ta, "Tiểu nương tử, mua một ......"
Hắn còn chưa dứt lời, Tư Hoành liền ngăn trước người ta, "Lấy ngọn hoa đăng màu đỏ."
Tiểu thương hoan hỉ nhận lấy mảnh vàng lá, quay người đi tìm khách khác.
Ta cùng Tư Hoành tiếp tục đi lên phía trước, đám người chen chúc, hắn mới cách lớp quần áo, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay ta.
Đi qua biển người, bên tai lại không nghe những tiếng ồn ào náo động, chỉ cảm thấy tim trong lồng n.g.ự.c nhảy cẫng lên từng hồi không ngừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/han-tung-hua-se-cuoi-ta-mu-phuong-khan-quang-vai-ruoc-ta-ve/chuong-21.html.]
Rất nhiều năm trước, hắn cũng dắt ta đi qua một phiên chợ đầy tiếng la hét ầm ĩ như thế.
Trung thu ở nhân gian là ngày hội vạn gia đoàn viên mỹ mãn, năm đó hắn mang ta nhập phàm ăn mừng đại lễ.
Mặt sông đầy những ngọn đèn hoa đăng tinh xảo, chói lọi phi phàm, nhìn từ xa, giống như là những ngôi sao cùng nhau phát sáng đầy trời.
Ta cũng học mọi người, thả đèn tại bờ sông.
Bên cạnh là Tư Hoành trường thân ngọc lập, mỉm cười nhìn xem.
Trong mắt của hắn, chiếu lên từng điểm ánh sáng, còn có ta đang chắp tay trước n.g.ự.c cầu nguyện.
Như là giữa thiên địa mênh m.ô.n.g này, chỉ tòn tại hai người chúng ta mà thôi.
Thế là ta bị một màn này mê hoặc, lớn mật bộc bạch, "Tư Hoành, ta thích ngươi."
Dùng hết tất cả những từ ngữ mình biết, cũng không thể diễn tả một phần mười lòng yêu thích của ta với hắn.
Nụ cười ở đáy mắt của Tư Hoành giảm đi, khôi phục thần sắc thanh lãnh xưa nayâm thanh bình đạm, chậm rãi nói, "Đại đạo vô tình, tiên tử yêu nhầm người rồi."
Đại đạo vô tình, ta, yêu nhầm sao
Cho nên hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.
Tư Hoành cũng đã rất rõ ràng và quyết liệt từ sớm rằng, hắn không hề thích ta.
Ta không chịu từ bỏ, cố chấp dây dưa.
Không yêu chính là không yêu, hắn vĩnh viễn ôn hòa hữu lễ, lại càng lộ ra vẻ xa cách.
Tư Hoành ơi Tư Hoành, không biết trước khi ta vẫn diệt, có thể trông thấy nét mặt tươi cười của ngươi một lần hay không.
Ngươi thật lâu, đã không cười với ta rồi.
9,
Trở lại Hồng Phong cốc, mới biết từ lần đó đến hôm nay, đã ròng rã ba ngày ba đêm.
Một đám tiên nhân biết được Tư Hoành rơi vào khe hở Ma vực, đều lo lắng đứng tại vùng đất xung quanh Tê Linh Trạch chờ đợi.
Hai người chúng ta trở về, phải kể lại chi tiết mọi chuyện bản thân đã gặp phải.
Bọn hắn nhìn thấy Tư Hoành lành lặn trở về, rất vui vẻ..
Qua hai ngày chính là lễ đăng quang của ta, mọi người dứt khoát đều ở lại, thuận tiện tham gia.