Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hắn từng hứa sẽ cưới ta, mũ phượng khăn quàng vai rước ta về - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-08-10 10:22:58
Lượt xem: 1,876

Nghĩ nghĩ một chút, ta vẫn là ngồi lên đu dây.

Đây là đu dây Tư Hoành làm cho ta, phỏng theo cái ở dưới gốc phong đỏ của cha.

Lần thứ ba gặp Tư Hoành, là sinh nhật của ta.

Thiên hậu sai người đưa rất nhiều món ngon cùng trân bảo đến Lạc Hà cung.

Ta nhớ lại những sinh nhật vui vẻ đã qua cùng với cha mẹ, ngồi bên dưới cay phong, khóc đến không kiềm chế được.

Thiên hậu biết được tin tức đến thăm ta, Tư HOành lúc ấy vừa mới hàng phục đại yêu ở dưới hạ giới hồi cung, cũng cùng bà ấy đến đây.

Nhóm tiên hầu không làm sao dỗ nổi ta, đành ở một bên giương mắt nhìn.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Thiên hậu nhẫn nại khuyên ta đừng khóc, nhưng cũng chỉ có một câu khô khan như thế mà thôi.

Tư Hoành còn chưa kịp cởi ngân giáp xuống, trên thân có mùi tùng hương nhàn nhạt, trộn lẫn với nùi m.á.u tanh phảng phất, bản thân hắn đã mang theo một vẻ uy nghi bức người.

Hắn để tất cả mọi người rời đi, lặng im ở một bên nhìn ta khóc, thần sắc bình thản, cũng không tỏ vẻ không kiên nhẫn.

Chờ ta ngừng tiếng thút thít, trời đang chuẩn bị âm u, hắn vẫn còn ở bên cạnh.

"Ngươi, ngươi làm sao còn ở nơi này."

Ta vội vàng thay đổi sắc mặt, đang khi nói chuyện, trong tay bị nhét vào một chiếc khăn lụa sạch sẽ.

"Nghe nói hôm nay sinh nhật tiên tử."

Dùng khăn tay lau khô mặt, hương tùng kia thật dễ ngủi, thật giống mùi cánh rừng tùng mới được mặt trời phơi nắng.

"Vậy lễ vật của ngươi đâu?"

"Tiên tử muốn cái gì?" Tư Hoành có chút áy náy nói, "Không chuẩn bị từ sớm, thật có lỗi."

Ta nghĩ nghĩ, "Đu dây, ta muốn chiếc đu dây giống như cha ta đã làm."

Hắn gật đầu, hứa hẹn làm cho ta một cái giống hệt.

Ta khi đó nín khóc mà cười, ôm chặt lấy hắn, "Tạ ơn điện hạ!"

"Tiên tử, tiên tử."

Có người khẽ gọi, lấy lại tinh thần, là người tới đón ta đi Phượng Ngô cung.

Mới phát hiện trời đã tối rồi, trong Lạc Hà cung cũng chưa thắp đèn, đen sì một mảng..

"Đi thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/han-tung-hua-se-cuoi-ta-mu-phuong-khan-quang-vai-ruoc-ta-ve/chuong-12.html.]

CHúng ta thản nhiên đi về phía Phượng Ngô cung.

Trước đó ta đã nói chuyện cùng Minh Hoa, không thể thăm dò những ký ức khác, phàm là bị ta phát giác có điểm khác thường, sẽ để cho nàng ta bị pháp thuật phản phệ lại.

Nàng vội vã không nhịn nổi, nhao nhao đáp ứng, sau đó bắt đầu sưu hồn.

Ý thức của Minh Hoa tiến vào não hải, trong nháy mắt chịu cảm giác đau đớn , da đầu như muốn nổ tung, kim châm đau đớn truyền khắp toàn thân.

Trong đầu tựa hồ có một cây đao, không kiêng nể đ.â.m vào rút ra liên tục.

Có thể cảm thấy khí hải của mình bốc lên, một mùi ngai ngái muốn trào ra từ cổ.

Ta có thể nhịn được.

Dù sao tam thế lịch kiếp, vì bảo toàn ký ức, trợ giúp Tư Hoành thuận lợi độ kiếp, trước mỗi lần phải uống nước Vong Xuyên, đều dùng bí pháp đem ký ức khắc họa nhập vào Nguyên Thần.

Loại đau nhức này, ta đã trải qua không biết bao nhiêu lần.

Trong đầu xuất hiện một nam hài tử quần áo rách nát, đầy bụi đất, toàn thân vô cùng bẩn, da thịt tái xanh trần trụi, chỉ có một đôi mắt rạng rỡ vô cùng.

Hắn cầm nửa khối bã đậu đã mốc meo, không thôi đưa qua, "Ngươi, ăn đi nhé?"

Đây là ba đời của Tư Hoành, sinh ra ở nông gia nghèo khổ, bởi vì thủy tai, ly biệt quê hương.

Lúc chạy nạn, hắn cùng người nhà tẩu tán khắp nơi.

Đời này ta, là một đệ tử của “ vu y” ( lang y vu cổ) , bởi vì học tập vu thuật, cỗ thân thể này miễn cưỡng có thể cảm thụ nguyên khí của thiên địa, sử dụng pháp thuật.

Triển khai chút thủ đoạn, ta trở thành đệ tử mà vu y đắc ý nhất, được dân bản xứ xưng là"Thánh nữ" .

Cũng bởi vậy, mười tuổi ta đã có thể theo sư phụ rời núi.

Trên đường làm giả vờ bị lạc sư phụ, lần theo lời thiên hậu nhắc nhở, trải qua bao gian nan vất vả, rốt cuộc cũng tìm được Tư Hoành.

Lúc ấy một đám nạn dân muốn đoạt bọc đồ của hắn, hắn không cho, đang bị vây đánh.

Hài đồng mười hai tuổi đáng thương, chỉ có thể cong người len giống con tôm, che chở bụng, không rên một tiếng.

Có lẽ hắn cũng biết được rằng, cho dù mình kêu khóc, cũng sẽ không có kỳ tích phát sinh.

Một khắc, ta chưa bao giờ hận mình hơn lúc này.

Nếu không phải tại ta, hắn không cần chịu những đau khổ này.

Không làm hại tính mệnh những kẻ này, ta chỉ thi pháp xua tan bọn hắn.

Tiểu Tư Hoành chậm rãi từ dưới đất bò dậy, nói cám ơn ta cứu hắn, sau đó từ trong bao lấy ra bã đậu, hỏi"Ngươi, ăn đi."

Đau đớn bén nhọn lần nữa đánh tới, ta"Oa" Một chút phun ra thật là nhiều máu, sền sệt đính vào trước ngực.

Loading...