Hắn từng hứa sẽ cưới ta, mũ phượng khăn quàng vai rước ta về - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-08-10 10:20:26
Lượt xem: 1,603
Trong thiên điện đàn hương lượn lờ, bụi bặm ở ngoài cửa b.ắ.n vào trong ánh nắng khẽ động.
Đưa tay, có thể chạm đến những đây kuaj thuần trắng treo từng "Quân bài thân phận" .
Vô ý thức khẽ vuốt những "Quân bài" này , bọn chúng va chạm với nhau, phát ra những tiếng "Cộc cộc" Rung động.
Con non của Hỏa Phượng tộc cần dùng mỏ mổ vỏ trứng, phá xác mà ra được đến ngoài, xương mỏ sẽ tự bị tróc ra.
Cái mỏ bị rơi xuống này liền bị chế tác thành thứ chứng minh thân phận độ nhất vô nhị của tộc nhân, lớn cỡ bàn tay, mặt bài là hồng ngọc, thân bài có lửa đỏ.
Người sống, bên trong hồng ngọc sẽ có một tia lửa nhỏ đnag cháy, người c.h.ế.t thì lửa tắt.
Ta cũng có một cái, mẹ tự tay chế tác, phía trên dùng văn tự trong tộc tuyên khắc tên.
Tộc nhân c.h.ế.t nhiều quá, có t.h.i t.h.ể không còn được đầy đủ, có cái hoàn toàn thay đổi, chỉ có thể tập hợp “ quân bài” của bọn họ lại một chỗ.
Mười vạn quân bài, đều ở chỗ này, phóng tầm mắt nhìn tới, đỏ đến doạ người.
Đỏ đến mức để cho ta hận, để cho ta đau, để cho ta nửa đêm tỉnh mộng ruột gan đứt từng khúc.
Các thần tiên tren trời đều nói quân bài nhiễm máu, là điềm xấu.
Bọn hắn khuyên ta, ngày ngày đối diện với mấy cái này, nhìn vật nhớ người, bất lợi cho tu hành, bảo ta mang tất cả đ tiêu huỷ.
Ta biết, bọn hắn chẳng qua là cảm thấy lãnh địa thiên giới trang nghiêm, linh bài của yêu thú, không xứng đáng ở.
Chỉ có Tư Hoành, tắm rửa đốt hương xong, thành kính trang trọng đến tế bái.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Đến nay ta vẫn nhớ kỹ tình cảnh ngày hôm đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/han-tung-hua-se-cuoi-ta-mu-phuong-khan-quang-vai-ruoc-ta-ve/chuong-10.html.]
Hắn mặc áo trắng như tuyết, tóc dài chỉ dùng làm ngân trâm buộc lên, chúng tiên từ trạng thái la hét ầm ĩ bỗng chốc im lặng nhường ra một con đường, hướng ta đi tới.
Mặt ngọc đầy vẻ từ bi, thần sắc trang nghiêm từ trong tay của ta cầm qua ba nén hương, hắn cúi đầu, đối mặt với “quân bài” khom mình hành lễ.
Các tien trưingr còn lại nhìn nhau, cuối cùng không thể không tế bái theo.
Ta lúc ấy mới biết được, hắn chính là Thái tử thiên giới.
Đó là lần thứ hai chúng ta gặp mặt nhau.
Hồi ức kết thúc, ta đem từng khối quân bài gỡ xuống, thu nhập vào trong hộp.
Cũng không biết trải qua bao lâu, chợt nghe một tiếng thở dài yếu ớt, ta theo tiếng đi xem, lại là một vị cố nhân.
Chỉ gặp một thiếu niên mặc quan phục màu thanh thiên, nước da màu lúa mì, ôm n.g.ự.c dựa vào cửa lớn của Thiên Điện, giống như cười mà không phải cười nhìn qua ta.
Đầu hắn kết vài luồng b.í.m tóc nhỏ, mạch sắc da thịt, ngũ quan đoan chính, nhất là một đôi mắt đẹp vô cùng, tròn lại sáng, giống như hài đồng, tự dưng làm cho người khác phải yêu thương.
Cũng bởi vậy, nhìn hắn trông có chút trẻ con.
Là hắn, Hoài Chỉ, không, hẳn là nên gọi là Mộc Đức Thần Quân.
"Ta mới từ hạ giới bình định ôn dịch, nghe nói ngươi được thả ra, liền chạy đến thăm viếng một chút."
Gặp ta chăm chú nhìn hắn, Hoài dừng đi tới giúp ta lấy quân bài.
"Làm sao, cảm động đến choáng váng?"
Hắn nói chuyện nhất quán như thế, tưởng tượng trước kia cùng hắn cấu véo lẫn nhau, cuống họng lại chua chát đến kịch liệt, đành phải yên lặng tiếp tục động tác trên tay.
Hoài Chỉ nói liên miên, nói rất nhiều, hắn từ nhỏ chính là một kẻ lắm lời như thế đấy.