Hắn từng hứa sẽ cưới ta, mũ phượng khăn quàng vai rước ta về - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-08 22:13:02
Lượt xem: 1,951
Hắn từng hứa sẽ cưới ta, mũ phượng khăn quàng vai rước ta về, nhưng cũng không hề nghĩ rằng sẽ có ngày mình lại thất hứa
Tai ta nghe thấy có tiếng sáo thổi truyền đến từ phía bên kia tường, mùi khói thuốc s.ú.n.g của pháo trúc còn quanh quẩn nơi chóp mũi.
Tiếng cười của tân khách theo gió phía xa xa bay tới, tất cả mọi người đang nói tân lang tân nương môn đăng hộ đối, quả thật là lương duyên trời ban.
Hôn lễ thật náo nhiệt, đáng tiếc ta lại là một cô gái mù, không thể tận mắt trông thấy bộ dáng mặc hỉ phục của hắn.
Nói chung có lẽ vẫn tuấn tú như trước kia.
Ta không khỏi bật cười, một đời này vẫn là chưa thể để hắn cảm mến mình.
Tam thế lịch kiếp đã qua, ta không nợ hắn nữa.
Nên buông xuống rồi.
Trên mặt có chút ngứa, ta đưa tay khẽ vuốt, đầu ngón tay thấm ướt.
Để người hầu hạ rời đi, ta ngồi dưới cây lựu trong tiểu viện, lại đánh một khúc 《 Ngày xuân yến 》.
Chỉ nguyện, thiếp cùng lang quân, từ đây gặp nhau như người lạ.
Nuốt vàng khối, vứt bỏ hồng trần, đoạn khinh niệm.
Ta quay về thiên giới.
2,
Linh Vũ Tiên tử là một chuyện cười trên tiên giới.
Kỳ thật nói là một khối u nhọt thì càng chuẩn xác hơn.
Ỷ vào nhất tộc Hoả Phượng đã từng lập xuống chiến công, ở thiên giới làm xằng làm bậy không nói, lại còn mơ tưởng tới Thái tử tiên tộc Tư Hoành.
Tư Hoành thông cảm cho nàng vì tộc nhân đều đã bị tiêu diệt hết, bản thân nàng chỉ là một bé gái nhỏ mồ côi, liên tục nhẫn nại.
Nhưng nàng lại tâm thuật bất chính, muốn dùng cấm thuật ma tộc khiến Tư Hoành động tình.
Không nghĩ tới, hành động lần này suýt nữa khiến thần hồn của thái tử điện hạ bị diệt.
Chúng tiên hộ pháp, khó khăn lắm mới bảo vệ được thần phách của Tư Hoành.
Nhưng cũng không biết làm sao với Thần phách bị ma khí quấn quanh của Thái tử, đành phải đưa vào phàm trần, mượn luân hồi làm hao mòn sát khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/han-tung-hua-se-cuoi-ta-mu-phuong-khan-quang-vai-ruoc-ta-ve/chuong-1.html.]
Mà kẻ cầm đầu Linh Vũ Tiên tử kia, thì bị u cấm tại cực bắc sông băng.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hỏa Phượng sợ lạnh, vùng đất cực Bắc lại nghèo nàn, không phải là sử dụng thuật pháp liền có thể chống cự giá lạnh.
Mà Vũ Linh tiên tử bị người người chán ghét này, chính là ta.
Khi ý thức trở về, thứ đầu tiên ta cảm nhận được là băng lạnh thấu xương, hơi lạnh từ mọi khe hở chui vào trong xương cốt, giống như hàng ngàn hàng vạn giòi bọ đang gặm ăn cốt tủy.
"Đau."
Ta nhịn không được hít sâu một hơi, cỗ thân thể này, sợ là không kéo dài được nữa.
Run rẩy đả thông hơi thở, sau một hồi trầm ngâm, một ấn ký lông vũ màu đỏ hiện lển trên trán.
Quanh thân có ấm áp hơn một chút, nhưng vẫn là lạnh.
Phân thần vào luân hồi, hao tổn quá lớn, tiên lực của ta đã tiêu tán bảy tám phần.
Chờ ấn ký hoàn toàn biến mất, ta đại khái cũng sẽ giống tộc nhân của mình, triệt để tiêu vẫn.
Hỏa Phượng nhất tộc có một năng lực cực kỳ bí ẩn, trời sinh có thể đem Nguyên Thần một phân thành hai.
Nhưng làm như vậy, đương nhiên ảnh hưởng đến bản thân.
Hối hận thật, giấu diếm được con mắt chúng tiên, tan hết bảy tám phần tu vi ở bên người Tư Hoành, trợ giúp hắn bình an vượt qua kiếp nạn tam thế.
Làm sao lại hối hận như vậy chứ.
Hắn sống thật khỏe, còn có thể kế tục đế vị, làm một thiên quân tốt.
Sát khí trên thân cơ hồ đã được trừ sạch sẽ rồi, hắn cũng nên trở lại thiên giới.
Nghĩ đến hắn, tim ta không còn kịch liệt nhảy lên giống như trước đây nữa.
Nó trước kia nhảy quá nhiều rồi, muốn hoãn lại một chút, không nhiệt liệt mong mỏi thêm cái gì cả.
Tam thế luân hồi, tâm tư của ta đối với hắn, theo một khúc 《 Ngày xuân yến 》kia , triệt để tiêu tan trong gió.
Không còn dám nói tới, cũng không cần thiết đọc lên.
Cũng không biết quá khứ bao nhiêu năm tháng, một tháng hay là một năm.
Ta cho rằng mình sẽ c.h.ế.t tại nơi này, vậy mà trong lồng giam của sống băng lại có một nhóm tiên nga thân mang áo xanh đi tới..