Hai Nữ Nhi Của Thẩm Gia Đều Mang Mệnh Phượng Hoàng - 5
Cập nhật lúc: 2025-11-22 04:31:43
Lượt xem: 278
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tỷ tỷ tựa trong lòng Bắc Địch vương, giọng ngọt như mật:
“Muội , thật ngại quá, để vất vả một chuyến. Tỷ qua khỏi Hoàng Hà, trở về nhà là chuyện khó. Mấy hôm nay nhớ quá, tiện miệng than thở với đại vương một câu. Không ngờ đại vương thương tỷ đến thế, liền đưa đến gặp. Tỷ cũng ngờ thật sự tới. Nói , cũng là hoàng hậu , hoàng thượng nỡ để vượt đường xa mà tới thế ?”
Bắc Địch vương , ánh mắt nóng rực như thiêu cháy:
“Chỉ cần Ngọc nhi , đến trăng trời cũng hái xuống cho nàng.”
Trời ạ!
Thì tỷ tỷ gấp gáp gọi tới, chẳng để gặp mặt tâm tình, mà là vì nóng lòng … khoe khoang ân ái mặt .
Kiếp uất nghẹn quá lâu, nên kiếp nàng chẳng buồn che giấu nữa, một khắc cũng nhịn?
rõ, Bắc Địch vương căn bản thể nào thật lòng yêu nàng .
Kiếp , chính tai từng khinh bỉ với tùy tùng:
“Nữ nhân thì cũng như gia súc. Chỉ cần ngoắc tay một cái, bọn chúng sẽ như ch.ó chạy đến l.i.ế.m gót. Cái gì mà tiểu thư Đại Hạ, quý nữ danh môn, chẳng khác gì cả.”
Một kẻ như , thể yêu thương ai thật lòng?
Lại càng đời nào vì thỏa mãn hư vinh của tỷ tỷ mà chịu dày công bày trò đưa đến tận đây.
Nhìn ánh mắt quen thuộc , chợt cảm thấy điều chẳng lành.
12.
Đêm đó, Bắc Địch vương mở tiệc lửa trại để chúc mừng tỷ tỷ.
Một đám nam nhân uống rượu, ca hát, nhảy múa.
Ánh mắt bọn họ tỷ tỷ, chính là ánh mắt dâm ô, hèn hạ y hệt kiếp bọn chúng từng .
Kiếp , chính từ ánh bẩn thỉu mà nhận âm mưu đang chờ .
Còn kiếp , tỷ tỷ nhận .
Nàng tưởng rằng đó là ánh mắt ngưỡng mộ, sùng bái , nên càng đắc ý phơi phới.
Tỷ ghé sát , hạ giọng nhưng đầy khiêu khích:
“Thẩm Niệm Niệm, giờ tin ? Trong mắt phu quân chỉ một . Còn , mới tân hôn mà phu quân chẳng màng thể diện của , để chạy tới đây. Muội cứ đợi mà chịu khổ . Kiếp , tất cả vinh quang… đều là của .”
Đối mặt những lời ngu như thế, chỉ cạn lời.
Ngay lúc , giữa đám nhảy múa bỗng dấy lên một trận xôn xao.
Một viên phó tướng cầm roi, hung tợn đ.á.n.h đập một bà lão nhóm lửa.
Máu thịt nát bươm, bà lão run rẩy dám phản kháng.
Tim thắt .
Chính bà là cứu.
Bọn lính quất roi, đá đạp, cuối cùng đá bà lão lăn thẳng đến mặt .
Bắc Địch vương chằm chằm , ánh mắt lạnh lẽo như dao:
“Thẩm Niệm Niệm, lão tiện dân dám chọc giận tướng sĩ. Theo ngươi thấy, nên g.i.ế.c ?”
13.
Ta gắng sức đè nén cơn giận, bình tĩnh :
“Thứ nhất, ngươi nên gọi một tiếng ‘Hoàng hậu’. Dám trực tiếp gọi tên , e là phần vô lễ, thất kính.”
“Thứ hai, các ngươi một đám nam nhân đ.á.n.h đập một bà lão, còn mặt mũi đến hỏi xem bà nên c.h.ế.t ?”
Bắc Địch vương nhạt:
“Muốn g.i.ế.c thì g.i.ế.c, vốn chẳng cần lý do gì. Chẳng qua chỉ là… tìm chút vui mà thôi.”
“Tìm vui? Lấy mạng mà gọi là tìm vui? Vậy thì… khác gì súc sinh?”
“Ta đến đây là vì vui vẻ gặp tỷ tỷ, chẳng lẽ là để xem một đám thú đội lốt đ.á.n.h ?”
Lúc , ánh mắt bà lão khẽ ngẩng lên .
Chỉ một ánh mắt, lập tức hiểu ý bà “Đừng lo cho .”
Bà sợ liên lụy.
Dù là kiếp kiếp , bà vẫn luôn thiện lương đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hai-nu-nhi-cua-tham-gia-deu-mang-menh-phuong-hoang/5.html.]
Vì là nữ nhân, vì tuổi già sức yếu, mà chịu cảnh đ.á.n.h đập, giày vò bởi những kẻ đội lốt ?
Lũ nam nhân đó căn bản đáng gọi là , còn tưởng cao quý hơn khác?
Thật ghê tởm, nực !
Tỷ tỷ thấy giọng điệu cứng rắn thì lập tức tỏ vẻ khó chịu, lạnh lùng :
“Đây là doanh trại của Bắc Địch, chẳng lẽ còn đến lượt lên tiếng?”
Nói , nàng còn sai lính đ.á.n.h mạnh tay hơn bà lão.
Tỷ tỷ … đây chính là tự chuốc họa .
Ta giận dữ quát:
“Tỷ thật cho rằng trong đại doanh Bắc Địch , đất chân là của Bắc Địch ? Tỷ cúi đầu kỹ xem, mảnh đất chân đây… rốt cuộc là đất của ai?”
Bắc Địch vương chẳng buồn ngó ngàng tới lời tỷ tỷ, ánh mắt vẫn dán chặt , chợt hỏi:
“Ngươi tức giận ? Không đành lòng thấy bà chịu khổ ?”
Chỉ một câu hỏi mà khiến mồ hôi lạnh túa đầy lưng .
Kiếp và bà mới chỉ gặp đầu, thể là đành lòng?
Hắn cố tình dùng bà lão để thử dò xem là trọng sinh.
Ta tuyệt đối thể để xác định điều đó.
Vì , lạnh nhạt, mảy may d.a.o động:
“Chỉ là dưng nước lã, gì đến chuyện ‘ đành lòng’? Chẳng qua là các ngươi một lũ nam nhân vây đ.á.n.h một bà già, thấy buồn nôn mà thôi.”
Bắc Địch vương nhíu mày, lạnh giọng lệnh:
“G.i.ế.c!”
Ta lập tức dậy, lạnh giọng quát :
“Hừ! Đám man rợ vô đạo!”
Nói xong, vung tay áo rời .
Ta Bắc Địch vương sẽ dễ dàng để rời khỏi yến tiệc như .
Muốn cứu , tạo hỗn loạn .
Ám vệ Hai hiệu sẵn.
Quả nhiên, mới vài bước, liền một gã nam nhân túm lấy tay áo , rượu nồng nặc:
“Nữ nhân thối tha, ai cho phép ngươi mà dám bỏ ?”
Ta ngoảnh , đúng là kẻ kiếp gào thét lớn tiếng nhất ngoài lều, cũng chính là tên đ.á.n.h bà lão tàn bạo nhất.
Thật đúng lúc đang thiếu cái cớ để nổi giận.
Không chần chừ, rút kiếm, ánh thép lóe lên như chớp, một kiếm xuyên thẳng !
Lưỡi kiếm xuyên qua, vẫn trợn mắt tin nổi.
Hắn còn giãy giụa, giơ tay chỉ mặt chửi:
“Đồ nữ nhân… ngươi dám…”
Ta rút kiếm , đ.â.m thêm một nhát:
“Dám! Còn c.h.ử.i nữa thì đ.â.m nữa!”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Lần tin .
Mắt trợn trừng, miệng phun máu, ngã vật xuống đất, co giật vài cái c.h.ế.t hẳn.
Không khí ồn ào náo nhiệt bỗng chốc im bặt.
Không ai ngờ sẽ rút kiếm xuất thủ ngay lập tức, đến cả cản cũng kịp phản ứng.
Bắc Địch vương bật dậy, tay đè chuôi kiếm, gầm lên:
“Thẩm Niệm Niệm! Ngươi c.h.ế.t ?!”