HẢI ĐƯỜNG LẶNG LẼ DƯỚI ÁNH TRĂNG - 2

Cập nhật lúc: 2025-02-10 17:22:15
Lượt xem: 4,436

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta hỏi Thẩm Sơ Nguyệt: "Ngươi tìm gì?"  

 

Nàng : "Nghe tin ngươi hưu, đặc biệt đến chúc mừng."  

 

Ta bật vì tức: "Vậy ngày mai ngươi đến , thể còn kịp chúc mừng nhập liệm nữa đấy."  

 

Thẩm Sơ Nguyệt phá lên : "Đây mới đúng là Tạ Đường mà quen , mở miệng thể c.ắ.n ."  

 

Ta bĩu môi: "Ngươi cứ như là ch.ó . cũng chẳng thèm giận ngươi, sắp chếc , còn gì mà buông bỏ nữa."  

 

"Ai ngươi sắp chếc? Chẳng lẽ mắc bệnh nan y ?"  

 

Ta chua chát: "Bệnh nghèo, cũng coi như nan y ."  

 

Thẩm Sơ Nguyệt vỡ lẽ, kéo tay áo , dẫn đến một quán rượu, hào sảng gọi: "Tiểu nhị, mang rượu !"  

 

Tiểu nhị quen thuộc đáp ngay: "Được ạ, như thường lệ, một cân Thiêu Đao Tử!"  

 

Thẩm Sơ Nguyệt hài lòng gật đầu, , nghiêm túc lệnh: "Ngồi xuống."  

 

Ta từ chối. Ta uống say.  

 

Nếu say , chếc lẽ sẽ bớt đau hơn.  

 

Rượu nhanh chóng mang lên, Thẩm Sơ Nguyệt tự tay rót cho một ly, chậm rãi :  

 

"Thiêu Đao Tử rượu ngon, uống như lửa đốt họng, cay xé cả cổ, là loại rượu bán chạy nhất. Ngươi ?"  

 

Ta : "Vì nó rẻ?"  

 

Nàng lắc đầu:  

 

"Vì mùa đông ở Biện Kinh thể khiến chếc rét.  

 

"Những kẻ quần áo dày để mặc, vẫn ngoài kiếm sống trong gió tuyết, chỉ thể dựa thứ rượu cay nồng để sưởi ấm.  

 

"Họ rõ, uống rượu mạnh lao lực trong trời lạnh sẽ tổn thọ, nhưng chỉ cần thể sống thêm một ngày, họ vẫn sẽ uống.  

 

"Tạ Đường, bọn họ cũng mắc bệnh nghèo, nhưng bọn họ vẫn sống."  

 

Ta khổ: "Ai mà chẳng sống? bệnh nghèo cũng ba bảy loại, đến cả rượu Thiêu Đao Tử cũng chẳng tiền mua."  

 

Nghe , Thẩm Sơ Nguyệt phản bác ngay, mà sang hỏi tiểu nhị: "Chỗ các ngươi, một tháng trả công cho đầu bếp thế nào?"  

 

Tiểu nhị thoải mái trả lời: "Nếu là mới học việc, mỗi tháng một quan tiền, còn thạo nghề thì ba quan, mùa cao điểm còn thể cao hơn, tùy chưởng quầy. Còn đại trù, bọn rõ, chưởng quầy bảo đừng hỏi, nhưng từng ngóng, nếu tay nghề giỏi, giá cả chẳng hề thấp !"  

 

Đến lúc , mới hiểu Thẩm Sơ Nguyệt đang ám chỉ điều gì.  

 

Ta tay chân, chỉ cần chịu khó việc, nhất định thể tự nuôi sống .  

 

Chỉ trong chốc lát, khát vọng cầu sinh thắp lên trong . Ta lập tức mở lời, nhờ tiểu nhị tiến cử giúp .  

 

Tiểu nhị tủm tỉm: "Cô nương đùa , cần gì tiến cử? Đại Phật ngay mặt cô đó thôi."  

 

Thẩm Sơ Nguyệt mỉm :  

 

"Tạ Đường, đây là tửu lâu của ."

 

03

 

Sau khi Thẩm Sơ Nguyệt bỏ trốn khỏi hôn ước, cha nàng quyết định trừng phạt bằng cách đày nàng trang trại ở quê, bắt nàng sống nốt phần đời còn tại đó.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hai-duong-lang-le-duoi-anh-trang/2.html.]

 

nàng vốn dễ khuất phục. Nàng thu xếp giấy tờ phận, gom hết bạc mang theo, nhảy xuống xe ngựa giữa đường, chạy trốn.  

 

Nhà họ Thẩm nàng vẫn còn sống, nhưng tức giận đến mức quản nữa, coi như từng sinh nàng.  

 

Mà nàng cũng nghĩ đến chuyện về.  

 

Trước tiên, nàng mua một tiểu viện, đó mua hai mặt tiền gần chùa Đại Tướng Quốc, tự kinh doanh mà cho thuê để kiếm tiền.  

 

Qua vài năm, nàng tích cóp một khoản, bèn mở một tửu lâu và dồn hết tâm sức việc quản lý.  

 

Lúc mới khai trương, ít đám lưu manh thấy nàng là nữ nhân liền đến gây sự.  

 

"Ngươi , hồi đó treo đầy chuông trong nhà, bên gối lúc nào cũng đặt sẵn một thanh đao."  

 

"Ta nghĩ bụng, chuông báo động, đao trong tay, thế nào cũng đường xông ngoài."  

 

"Ai ngờ đám du côn còn đến, con mèo hoang trèo tường nhà bắt chuột cho mất ngủ mấy đêm liền."  

 

"Thế là quyết tâm luyện võ. Đã sức mạnh, vũ khí, còn sợ ai đến gây chuyện nữa chứ?"  

 

Khi kể những chuyện , Thẩm Sơ Nguyệt ha ha, như thể đang về cuộc đời của một ai khác.  

 

cay mắt.  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

"Thẩm Sơ Nguyệt, vì ngươi bỏ trốn khỏi hôn ước?"  

 

Nếu nàng bỏ trốn, vốn dĩ thể sống một đời vinh hoa phú quý, hà tất chịu khổ như ?  

 

Hơn nữa, mà Thẩm gia định gả nàng cho, chính là lang quân mà nàng thầm thương trộm nhớ thuở thiếu thời.  

 

Nhắc đến chuyện , Thẩm Sơ Nguyệt uống một ngụm rượu nhàn nhạt :  

 

"Trước ngày thành , mới , trong lòng."  

 

" là một kẻ nhát gan, dám tranh đấu."  

 

"Ta thích kẻ hèn nhát, cũng gả cho một nam nhân chẳng hề yêu , còn mà sinh con, lo liệu gia đình. Ai thiếu ai mà sống nổi? Hắn dám tranh, thì tranh."  

 

"Con sống một đời, vỏn vẹn trăm năm ngắn ngủi, thể nhẫn nhịn đủ điều, nhưng chung đại sự thì ."  

 

Ta nghĩ đến chính , khẽ thở dài:  

 

"Lời thì , nhưng tranh tranh , dù dám chống thiên hạ mà giành lấy thứ mong , kết cục vẫn chẳng khá hơn là bao."  

 

Thẩm Sơ Nguyệt lắc đầu, nghiêm túc :  

 

"Ngươi nghĩ sai vì bỏ trốn cùng nam nhân, màng lễ giáo liêm sỉ ư?"  

 

"Không, kẻ sai là Bùi Lang."  

 

"Nếu tình nghĩa, một lòng với ngươi như thuở ban đầu, thì ngươi bỏ trốn cùng chính là sáng suốt, trọng tình trọng nghĩa. Ngươi sẽ trở thành Trác Văn Quân của thời đại ."  

 

" phụ bạc ngươi."  

 

"Nữ nhân sống trong thế gian , chỉ thể phụ thuộc nam nhân. Là thê nhưng nhân, chỉ là một vật sở hữu. Đã là vật sở hữu, ghét bỏ, tất nhiên là của chính nó."  

 

" chúng cần hiểu, đó là sự thật."  

 

"Tạ Đường, nếu xiềng xích là trói buộc , thì ai cũng thể cởi bỏ giúp ngươi. nếu xiềng xích là trong lòng, thì chỉ ngươi mới tự mở ."  

 

Loading...