Trải qua một tuần dưỡng thương và mỗi ngày đổi t.h.u.ố.c ba của Tô Yên, vết thương của mỹ nhân ngư bắt đầu khép .
Tiểu Hoa lên tiếng,"Ký chủ ơi sắp đến mùa thu , trong truyện cổ tích công chúa và quái vật, ngày bắt đầu mùa thu cha của cô gái trong truyện sẽ ngang qua đây và bắt ."
Tô Yên gật gật đầu.
Tiểu Hoa nghĩ nghĩ : "Bây giờ ký chủ là quái vật nên chắc cốt truyện sẽ đổi, vì bảo đảm thể bắt lấy cha thì em kiến nghị ký chủ nên ngoài chờ."
Không cốt truyện sẽ ảnh hưởng thế nào, nên Tiểu Hoa canh chừng sợ chuyện sẽ lệch khỏi quỹ đạo, lỡ như ký chủ của nó trở thành thì ?
Tô Yên thấy Tiểu Hoa đạo lý.
Kết quả là mỗi ngày lúc hoàng hôn cô sẽ canh ở cửa lâu đài.
Lâu đài của cô ở một ngọn núi nên trừ cha của nữ chính thì sẽ chẳng ai đến cả.
Buổi sáng thì tìm mỹ nhân ngư nhỏ bé, miệng vết thương của thuốc, hoặc là ăn cơm chung.
Hoàng hôn thì cửa lâu đài, buổi tối về phòng ngủ.
Mỗi một ngày đều quy củ.
Tô Yên và mỹ nhân ngư nhỏ bé cũng dần thiết hơn.
Dù ngày nào cũng thấy .
Ngẫu nhiên còn thể hai ba câu gì đó.
Hôm nay, mỹ nhân ngư nhỏ bé ăn trưa với Tô Yên.
Cái đuôi đong đưa trong dòng nước, tư thái vẻ nhàn nhã.
Anh ăn một miếng bò bít tết "khá" dày, một miếng thể cao gấp năm miếng bò bít tết của Tô Yên.
Bên còn mang theo tơ máu, Donner Jane rắc một ít hạt tiêu lên ăn ngon lành.
Mà sư t.ử Tô Yên ăn một miếng bò bít tết nhỏ thể nhỏ hơn, chín bộ, còn chút m.á.u nào.
Tô Yên cũng dùng d.a.o nĩa, nhưng mà, cái bàn tay ... thích hợp.
Sau khi cô thử vài bèn quyết đoán cầm nĩa chọc miếng thịt bò nâng lên gặm.
Donner thấy sự vụng về của cô nhiều , nhưng mỗi đều sự ngốc nghếch của cô cho buồn .
Anh buông d.a.o nĩa xuống, một tay chống cằm,"Tô Yên."
Một giọng dễ vang lên.
Tô Yên chớp chớp mắt qua,"Sao ?"
Donner nghĩ, cô giống một con sư t.ử chút nào.
Ánh mắt chút phòng nào, ngây thơ non nớt đến ngu ngốc.
Đây cũng là nguyên nhân khi gặp cô mà nuốt sống cô luôn ?
Chậc, thịt sư tử, chắc là ngon lắm đây.
Bị Tô Yên chằm chằm một lúc Donner mới lấy tinh thần, lộ một hàm răng trắng sáng,"Cô dùng d.a.o nĩa ?"
Tô Yên miếng thịt bò nĩa yên lặng đặt xuống dĩa.
Sau đó thấy Donner cầm tay cô dạy,"Tay trái cầm nĩa, tay cầm dao, chậm thôi, cần nóng nảy."
Thật Tô Yên gặm cho nhanh nhưng yên lặng vụng về cắt từng miếng bò bít tết một.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hac-hoa-nam-chu-tong-tuong-kich-ban-ta/49.html.]
Khi ăn miếng bò bít tế đầu tiên, cô thấy Donner khen,"Tô Yên thật thông minh."
Tô Yên c.ắ.n thịt bò.
Mỹ nhân ngư nhỏ bé đong đưa cái đuôi, biểu đạt sự vui vẻ bản .
Ghép tên nam phụ trong thế giới [ B E E R S, tên tiếng ]
, vết thương của cũng sắp khỏi hẳn, sư t.ử nhỏ ... cũng nên ăn luôn.
Ăn kiểu gì đây?
Ăn chỗ nào ?
Mỹ nhân ngư nhỏ bé chút buồn rầu, chút hưng phấn.
Từ tới nay, đây là đầu tiên động vật cứu .
Là bởi vì khuôn mặt của ?
Chỉ là lúc thấy đôi mắt màu lục đậm của cũng nên cảnh giác chứ.
Anh là mỹ nhân ngư hiền lành bụng thích giúp đỡ -
Trong sách ghi chép
Mỹ nhân ngư, nửa nửa cá, khuôn mặt xinh , hiền lành bụng, đôi mắt màu lam nhạt, m.á.u màu đỏ, giọng như tiếng ca trời.
Biểu tượng cho may mắn, biểu tượng cho hạnh phúc.
Chỉ là còn một loại, khuôn mặt xinh , là loài ăn thịt , đôi mắt màu lục đậm, m.á.u màu lục đậm, đuôi bạc, qua kinh diễm.
Giọng của nó như là tiếng trời, nhưng hát khó .
Nó là biểu tượng cho tai nạn, biểu tượng cho thống khổ.
Vì phân chia hai loại, một loại gọi là mỹ nhân ngư, một loại gọi là cá ăn thịt .
Đây cũng là nguyên nhân vì Donner thích ăn những thứ máu, bởi vì vốn là mỹ nhân ngư.
Chỉ là loại cá ăn thịt còn thưa thớt hơn mỹ nhân ngư nhiều, chỉ sống ở nơi sâu nhất đáy biển.
Hiện tại sắp mùa thu, Tô Yên ở núi nên thời tiết lạnh, gần như là độ.
Trên mặt nước cũng xuất hiện một vài miếng băng mỏng.
Tô Yên lên đến bờ sông, duỗi tay chạm nước.
Lạnh quá.
Suy nghĩ một lát, cô chạm chạm bàn tay bé nhỏ của mỹ nhân ngư.
Cũng lạnh lẽo.
Như với miệng vết thương đó.
Vừa nghĩ Tô Yên xổm xuống, nghiêm túc mỹ nhân ngư, cô hỏi,"Anh lạnh ?"
Chillllllll girl !
Lúc cô , còn dùng hai cái móng vuốt bọc lấy bàn tay của mỹ nhân ngư nhỏ bé.
Mở miệng , hà hà .
Chỉ là... cô mở miệng , hầu biến thành khay bên cạnh bắt đầu run rẩy.
Chẳng lẽ công chúa ăn mỹ nhân ngư nhỏ bé ?
Cho đến khi thấy cô hà , cái khay mới thở phào nhẹ nhõm.