Tô Yên chớp chớp mắt, nghiêm túc : "Ngươi thấy tiếng bước chân của Tiểu Dụ ? Ngươi là nam, thấy thích hợp ở đây ?"
Sắc mặt Độc Lão Nhi xanh mét, tràn đầy thể tin tưởng.
Tô Yên nhíu mày, xua xua tay,"Đi nhanh lên."
Độc Lão Nhi oán hận dậy ôm đĩa nho rời .
Gã còn cố ý lướt qua Tiểu Dụ, lúc lướt qua gã còn nhỏ giọng : "Cũng chỉ là một phế vật dựa da thịt thượng vị mà thôi."
Phượng Dụ chỉ lạnh nhạt Độc Lão Nhi một cái tiếp tục bước đến bên cạnh Tô Yên.
Phượng Dụ nhạt đến bên cạnh Tô Yên,"Giáo chủ đại nhân."
Tô Yên đang gặm táo, nàng còn gì mà Phượng Dụ cầm chiếc áo dài đang vắt tay xuống bọc cả chỉ để lộ mỗi bàn tay đang cầm táo.
Sau đó hai đều gì cả.
Phượng Dụ bên cạnh ngẫu nhiên Tô Yên ăn hết quả táo trong tay là kéo đĩa trái cây khác gần hơn.
Cho đến khi mặt trời xuống núi, một tỳ nữ mới run rẩy tới quỳ xuống mặt nàng,"Giáo chủ, tìm thấy tất cả tấm da dê ngài cần."
Tô Yên thì ánh mắt sáng lên một chút,"Đốt hết ."
Tỳ nữ sửng sốt nhưng cũng dám hỏi mà chỉ vội vàng đồng ý."Vâng thưa giáo chủ."
Tô Yên nghĩ nghĩ : "Mang tới đốt mặt ."
"Vâng."
Một lúc hơn mười tỳ nữ bê khay đựng tấm da dê tới bãi đất trống cách đình hóng gió xa bắt đầu đốt.
Từng tấm da dê rơi xuống đống lửa.
Mùi khét gay mũi theo gió bay tới, Tô Yên nghiêng đầu , Phượng Dụ phía tự nhiên dùng tay che mũi và miệng nàng.
Mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt che mùi khét gay mũi .
Nàng ngẩng đầu Tiểu Dụ.
Lúc , Tiểu Dụ rũ mắt cúi hỏi,"Giáo chủ ăn chút trái cây ?"
Tô Yên yên lặng gật gật đầu.
Nửa ngày trôi qua, Tô Yên ăn tới quả táo thứ bốn.
Cũng may là đốt xong gần hết , nàng lên tiếng,"Tắt lửa xem bên trong đống lửa còn gì ."
Sau đó hơn mười xách nước tới dập lửa.
Một lúc một tỳ nữ bê khay tới quỳ xuống,"Giáo chủ, những tấm da dê đó đốt thành tro tàn chỉ còn tấm da dê , hình như nó... sợ lửa đốt."
Phượng Dụ tới cầm lấy khay bên cạnh Tô Yên, nhẹ nhàng gọi một tiếng,"Giáo chủ."
Tô Yên duỗi tay cầm lấy tấm da dê nhưng bên gì.
Nếu chuyện ngoài ý gì xảy thì chắc chắn đây là tấm bản đồ dẫn tới vị trí ngôi mộ của ma tu .
Dù gì lúc Tiểu Hoa từng tấm da dê sợ đao kiếm là lửa đốt.
cách nào để bản đồ hiện đây?
Nàng cầm trong tay nghiên cứu một lát mà vẫn nghĩ .
Nàng im lặng khí dần dần trở nên lạnh băng.
Tỳ nữ quỳ đất cả run rẩy, là quỳ mặt đất còn bằng liệt đất, khuôn mặt trắng bệch sợ giữ mạng.
Phượng Dụ bước tới nhạt,"Giáo chủ, trời tối ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/hac-hoa-nam-chu-tong-tuong-kich-ban-ta/181.html.]
Tô Yên giọng của mới ngẩng đầu lên .
Tiếp đó Phượng Dụ : "Giáo chủ đói bụng?"
"Hử?"
"Tiểu Dụ sai chuẩn đồ ăn, đều là món ngài thích, còn một đĩa thịt tiên hạc xào để đổi mới món ăn."
Tô Yên thấy hai chữ tiên hạc thì chớp chớp mắt,"Thịt tiên hạc á?"
" ."
Giây tiếp theo, Tô Yên ném tấm da dê đang cầm trong tay Phượng Dụ lên nghiêm túc : "Đi, ăn cơm."
Phượng Dụ nhịn gật gật đầu,"Vâng thưa giáo chủ."
Nàng còn từng ăn thịt tiên hạc bao giờ, ngon .
mà nhịn mà nuốt nước bọt.
Đi trong tẩm điện, bữa tối cũng dọn sẵn lên bàn.
Tô Yên ghế, Phượng Dụ bên cạnh hầu hạ.
Nàng cần cầm đũa mà chỉ cần chỉ tay một đĩa đồ ăn,"Thịt tiên hạc."
Phượng Dụ lập tức vươn đũa gắp một miếng đút cho nàng.
Nàng ăn, ừm, tồi.
Từ ngày Tô Yên Phượng Dụ hầu hạ, cần cầm đũa gắp thức ăn mà chỉ cần chờ đợi thức ăn đưa đến tận miệng thì nàng cảm thấy... cảm giác thật quá thoải mái.
Hơn nữa Tiểu Dụ lời, nàng ăn món gì sẽ gắp món đó.
Đang nghĩ vu vơ thì một thìa cháo đưa đến bên miệng.
Tiểu Dụ nhẹ giọng gọi,"Giáo chủ?"
Tô Yên nghiêm túc Tiểu Dụ.
Chỉ là trong mắt Phượng Dụ giống như nàng đang nũng, đôi mắt ngập nước chớp chớp hôn lên.
Nàng đang định ăn thì lên tiếng,"Giáo chủ, thịt tính lạnh, ăn quá nhiều sẽ cho dày, uống chút cháo ăn, ngài ăn bao nhiêu cũng ."
Sau đó... Tô Yên yên lặng há miệng.
Phượng Dụ nhẹ bộ dáng ngoan ngoãn lời nghiêm túc của nàng.
Hắn cúi đầu hôn lên gương mặt nàng.
Tô Yên nghiêng đầu , thấy nam sủng của nở một nụ dịu dàng,"Mong giáo chủ thứ tội, Tiểu Dụ thấy giáo chủ nên khống chế bản ."
Tô Yên múc một thìa cháo đưa tới bên môi.
Chillllllll girl !
Nàng nâng tay, hất .
Sau đó nắm lấy vạt áo n.g.ự.c kéo gần ngửa đầu hôn lên.
Hôn thoải mái hơn uống cháo nhiều.
Vốn dĩ chỉ là một nụ hôn nhợt nhạt nhưng tại mà cuối cùng nụ hôn càng ngày càng mờ ám, càng ngày càng kịch liệt.
Áo khoác dài Tô Yên ném đầy đất.
Nàng đè Tiểu Dụ xuống, tư thế chủ động.
Ừm, phù hợp với phận giáo chủ của nàng.
Chỉ là... khuôn mặt nhỏ hôn đến đỏ bừng, một bàn tay thon dài đỡ gáy để nàng chạy trốn.