GIÚP VIỆC MUỐN TRỞ THÀNH MẸ KẾ CỦA TÔI - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2024-11-06 17:06:07
Lượt xem: 1,970
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông hoảng loạn: “Không thể nào, mày lừa tao… họ chẳng gì với tao cả.”
nhạt.
“Ông tự xây một ngôi nhà, và đều nghĩ ông sẽ để cho một đứa cháu trai nào đó… vì dẫu … ông con trai… lừa họ rằng… chỉ cần loạn, sẽ xây cho mỗi một căn, và họ cũng tin… nên dám gọi điện giục ông…”
Ông rõ ràng tin lời , vô thức lắc đầu. Trong đầu ông chắc hẳn đang nghĩ đến việc chị em ông thể vì mấy vạn tệ mà phản bội ông như thế.
cần ông , cũng rõ ông đang nghĩ gì.
Thật đáng tiếc... Bản chất của Lý Thịnh mục nát đến thế , chị em của ông thì thể thế nào đây?
nhớ về quê ông hồi nhỏ. Vài đứa em họ của ông xé rách váy của , mắng ngay mặt. Chúng chế giễu rằng nhà họ Trần con trai, nên tất cả tài sản sẽ thuộc về con trai nhà họ Lý.
Tức giận quá, đ.ấ.m vỡ mũi hai đứa.
Bà già mà ai cũng gọi là “Bà nội” lập tức vớ lấy cây chọc lửa, hỏi rõ đầu đuôi mà đánh một trận.
Nơi đó, về thì chỉ thấy xui xẻo.
Lý Thịnh đột nhiên thở dốc một cách kịch liệt, nhưng vẫn cam tâm: “Tại ! Cô hài cốt của cô…”
Tại còn đến tìm , còn giả vờ... điều khiển.
nhặt khung ảnh cạnh giường lên. Trước đây, chỗ là ảnh cưới của họ, nhưng từ khi qua đời, Lý Thịnh bằng ảnh chân dung của ông .
thấy xui xẻo, liền đặt xuống, nhếch mép với ông : “Bởi vì nỗi đau khổ của ông... chính là niềm vui của đó~”
Hắn khó hiểu.
đầu, với phụ nữ ở cửa từ nãy đến giờ:
“Cô Hứa, cảm ơn cô vất vả .”
Cô đỏ hoe mắt, lắc đầu, định gì đó nhưng cuối cùng nuốt xuống, “Đoá Đoá, giúp cháu là .”
Ba cảnh , mắt trợn lên giận dữ, nghiến răng ken két: “Các ... các ...”
Hắn dường như nghĩ đến gì đó, chỉ bụng của cô Hứa: “Đứa bé... đứa bé…”
liếc ông một cái: “Giả đấy.”
“Thật là vất vả cho cô Hứa, còn cùng ông viện đóng kịch. Chẳng hiểu nghĩ gì mà còn tưởng thể con ?”
nhổ mặt ông .
Hắn đỏ bừng cả mặt, suýt nữa thở nổi: “Cô... đồ bất hiếu!”
“Khi và cô kết hôn, ông ngoại cô luôn khống chế . Phải đến khi ông c//hế//t mới nhẹ nhõm chút. Vậy mà cô... cô điên thật , dám đối xử với thế !”
cúi xuống cạnh xe lăn của ông , thì thầm tai ông , “Có vẻ chỉ bẻ gãy chân thôi là đủ.”
Hắn hít một lạnh.
“Chân ?”
nhếch môi, ấn mạnh ngón tay xuống đùi còn cảm giác của ông .
nhẹ nhàng: “ , chính xác là như ông nghĩ đấy. mỗi ngày ông đều sống trong hối hận, ông tưởng chỉ chơi thôi ?”
Hắn mất hết bình tĩnh, chửi mắng : “Cô và cô đều như , đồ tâm thần!”
“Cô dám tổn thương cha , sợ trời phạt ?”
lạnh lùng : “Ông sợ con trai, thì sợ gì?”
Câu khiến ông sụp đổ.
Một đàn ông cao quý như ông , thế mà con trai.
Thân ông đổ ngược , co giật .
Cô Hứa bước lên lo lắng hỏi: “Đoá Đoá, chứ?”
chỉnh ống tay áo: “Gọi cấp cứu .”
Y như dự đoán, lẽ là đột quỵ thôi.
Bác sĩ nếu trị liệu phục hồi chức năng, khả năng cao thể cuộc sống bình thường.
chút biểu cảm, hồ hởi hét lên: “Bác sĩ thật là đại ân nhân, tình trạng của cha như , giữ mạng là .”
Bác sĩ tỏ nghi hoặc, định gì đó nhưng một bác sĩ khác gì đó với ông , cuối cùng ông chỉ lắc đầu tiếc nuối.
Lý Thịnh thể c//hế//t dễ dàng như thế?
Hắn giường, suốt quãng đời còn , mỗi ngày đều hối hận về những hành động thú tính của .
Phiên ngoại
và cô Hứa cùng bước một phòng bệnh khác.
Trên giường bệnh là một cô bé như 12 tuổi, nhưng thực tế 15. Hai má hóp , gầy trơ xương, tuy nhiên tình trạng hiện tại khá hơn nhiều so với một tháng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/giup-viec-muon-tro-thanh-me-ke-cua-toi/chuong-7.html.]
hỏi: "Tình hình hồi phục của Tinh Tinh phẫu thuật thế nào ?"
Cô Hứa cẩn thận đắp chăn cho con bé: "Đã ở phòng thường một tháng , bác sĩ phản ứng đào thải, tình trạng ."
và cô Hứa quen cách đây một năm.
Bộ quần áo cô mặc ngả màu vàng, chiếc ba lô nặng oằn cả , cánh tay gầy gò đeo túi vải, bên cạnh là một cô bé như suy dinh dưỡng, dáng vẻ vô cùng lôi thôi.
Cô Hứa nét giống hồi trẻ đến năm phần, khiến mỗi gặp bất giác chăm chú cô .
Lần gặp , cô Hứa vệ sinh tại công ty , hình như cô nhận , và gật đầu chào.
Hôm Thất Tịch khi đang hẹn hò với Tề Đại, đường về ngang qua Công viên Nhân Dân. Cô gánh hoa vai, cô bé bên cạnh, giọng trong trẻo như chim hoàng yến, giúp cô rao bán hoa hồng.
Đến Giáng Sinh, giỏ hoa biến thành giỏ táo, cô bé bên cạnh cạo trọc đầu, cô Hứa bán táo.
Nghe xung quanh rằng con bé lén trốn khỏi bệnh viện, cô Hứa sợ đến phát khiếp.
giả vờ mua táo, khi ngang qua, cô bé : “Mẹ ơi, con thích mùi bệnh viện.”
Cô đột nhiên bật nức nở.
Về nhà, kể chuyện cho Tề Đại .
Anh bảo đang nhớ .
mở cuốn nhật ký năm bà phát bệnh.
Lúc đó, chìm đắm trong thế giới riêng của , lúc tỉnh táo mới ghi nhật ký, mà phần lớn trang vẫn là về Lý Thịnh.
xuất hiện ít trong những trang , liên quan đến chẳng qua chỉ là: “Tại là con trai?” “Tại Lý Thịnh ngoại tình?” “Có vì đủ , đủ đảm đang?” “Hay chỉ vì là con gái?”
Những dòng chữ hỗn loạn, ý tứ rời rạc.
Một ngày khi qua đời, bà trong nhật ký: "Nếu c//hế//t , liệu hối hận?"
hận bà.
Hận bà chỉ Lý Thịnh trong thế giới của , hận bà... lẽ yêu như từng tưởng?
Tình yêu của bà đều dành cho Lý Thịnh, còn đối với chỉ là sự tàn nhẫn.
Nói là vì giúp ngày hôm , chi bằng bà mặt Lý Thịnh diễn một cái c//hế//t rực rỡ.
Đó là tình yêu ?
Vậy tình yêu của Hứa Lệ là gì?
Con gái đến tuổi thành niên mắc bệnh, đàn ông chịu nổi mà bỏ , tất cả gánh nặng cuộc đời đổ hết lên vai cô .
Chỉ tình yêu thôi thì đủ ?
...
Mẹ và Hứa Lệ, rốt cuộc vẫn giống .
Mẹ là tinh tế, dịu dàng, yếu đuối.
Hứa Lệ bươn chải, kiên cường, khuất phục.
sẽ bỏ rơi con, dù con bệnh nặng, cũng sẽ gánh hành lý, đưa con tìm bác sĩ giỏi nhất.
Nếu thể chữa khỏi cho con, khi con đau khổ sẽ cùng con, khi con buồn sẽ an ủi con.
Mỗi giây con mở mắt, đều sẽ thấy ở bên.
Vậy nên, đừng sợ, chúng cùng chống nghịch cảnh.
xin con, đừng bỏ cuộc.
Vì con, và vì cả .
thích sự sống mãnh liệt trong cô Hứa, cô cho thấy rằng tình yêu đời hề mỏng manh, rẻ mạt.
Dù vận mệnh cứ nhắm khổ đau mà giáng họa, họ vẫn giơ d.a.o chống phận.
Rồi hô vang: “Đến đây, hãy lật đổ cái thế giới chó má !”
đặt chiếc thẻ năm trăm ngàn bàn tay chai sần của cô .
Cô run rẩy dám nhận, nhưng cũng nỡ buông tay.
Cô dám nhận vì lẽ sẽ trả .
cô cũng , nếu buông tay, con gái sẽ giữ mạng.
Lòng luôn khiến con bối rối.
“Nếu cô thấy ngại thì giúp cháu một việc nhé.”
-Kết thúc-