GIÚP VIỆC BẮT NẠT MẸ TÔI, TÔI ĐUỔI CẢ BỐ LẪN BÀ TA RA KHỎI NHÀ - 5

Cập nhật lúc: 2025-11-17 11:47:55
Lượt xem: 460

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mẹ khựng , khẽ thở dài:

“Con vẫn nhớ chuyện đó …”

 

Từ mẫu giáo đến cấp ba, đều học nội trú. Đại học cũng chỉ về nhà mấy .

 

“Con giận ?” — giọng bà nhỏ như sợ thấy.

 

, thẳng:

“Con từng giận .”

 

Mẹ nghẹn ngào:

“Lúc đó ông bà nội sống cùng, ngày nào cũng ép sinh thêm con trai. Mẹ sợ con mấy lời đó sẽ tổn thương… Nên mới gửi con .

 

Cả đời , chỉ cần con thôi là đủ.”

 

Mũi cay xè. Trong trí nhớ mơ hồ, vẫn còn nhớ ông nội mắng chỉ vì con trai.

 

hỏi khẽ:

“Mẹ, bao năm qua thấy hạnh phúc ?”

 

Bà khựng , khẽ vuốt tóc :

“Cũng lúc vui, cũng lúc buồn…”

 

“Vui như lúc nãy ăn với các bạn đại học hả?”

 

từng thấy rạng rỡ như thế.

 

“Họ là bạn cũ của , lắm, nhưng ai cũng bận con cái, nên ít gặp.”

 

Mẹ kể, hồi trẻ bà hiền lành như bây giờ. Bà hoạt bát, giỏi giang, từng là phiên dịch viên của một công ty lớn, tiếng Anh lưu loát, theo đuổi xếp hàng. Có nước ngoài còn cưới, nhưng bà ngoại đồng ý.

 

Sau đó, gặp ba — ông nội bệnh nặng, bỏ việc về chăm. Rồi đời, bà ở nhà nội trợ, cắt đứt hết bạn bè, dần dần tự thu .

 

Ba thì ngày nào cũng chê bai, bà vụng, hiểu chuyện. Lâu dần, cũng tin như thế.

 

chui lòng bà, khẽ hỏi:

“Mẹ hối hận vì sinh con ?”

 

Bà hôn nhẹ lên trán , giọng dịu như gió:

“Không . Con là điều nhất trong đời .”

 

ôm thật chặt. Trong lòng, lửa bắt đầu cháy. sẽ để chịu nhục thêm phút nào nữa.

 

ngờ — Liễu Phương sớm tự dâng đầu đến như .

 

Hôm đó, đến bệnh viện chỗ bạn đang thực tập để khám sức khỏe.

 

“Giai Giai, trời nóng thế mà mày mặc kín mít thế , sợ xỉu ?” — con bạn đội mũ, đeo kính râm, khẩu trang kín bưng, trợn mắt hỏi.

 

thả xuống ghế, thở dài:

“Đừng hỏi. Tối qua tao ôm suốt đêm. Ba tao dẫn bồ nhí về nhà, tao với tóm tại trận.”

 

Nó sững , giơ ngón cái:

“Ghê đấy. Đỉnh thật.”

 

“Xem xong bệnh nhân cuối ăn nhé,” nó .

 

gật đầu, cắm mặt điện thoại cho đỡ bực.

 

Đang chơi dở, thấy giọng quen quen.

 

Ngẩng lên — suýt rớt cả kính. Liễu Phương, tay trong tay với một gã tóc vàng, mặt tươi rói, thẳng phòng khám.

 

“Bác sĩ, m.a.n.g t.h.a.i mười lăm tuần, xét nghiệm chọc ối.”

 

thêm :

“À, luôn xét nghiệm ADN giữa và đứa bé nhé.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/giup-viec-bat-nat-me-toi-toi-duoi-ca-bo-lan-ba-ta-ra-khoi-nha/5.html.]

Bạn chỉ nhàn nhạt gật đầu, ghi chép.

 

Còn thì cứng đờ mấy giây, trong đầu chỉ một ý nghĩ:

 

Hay lắm, đồ rắn độc! Mày dám cắm sừng ba tao ?!

 

rút điện thoại, bấm chụp liên tục, còn bật cả ghi âm.

 

Liễu Phương liếc qua, nhưng vì quấn kín như ninja nên chẳng nhận .

 

Đợi bệnh nhân cuối rời , bạn hỏi:

“Bệnh nhân là ai mà mày dữ ?”

 

nhếch môi:

“Tiểu tam của ba tao.”

 

tròn mắt: “…Hả?”

 

lạnh giọng:

“Giờ thì tiện . Xem ADN cho đứa trong bụng là của ai.”

 

Chẳng trách gì mà ba vui mừng quá sớm — con trong bụng Liễu Phương chắc là của ông .

 

May mà đang học năm cuối, thời gian lên lớp ít, chủ yếu bận thực tập, nên vẫn rảnh tay dọn cái mớ hỗn độn trong nhà .

 

Tối về, mở cửa, thấy ba, và Liễu Phương chễm chệ sofa. Trên bàn là mấy túi đồ mua sắm — qua là xài tiền của ba .

 

bước tới, lấy đồ trong túi , ướm thử với vẻ tươi :

“Mẹ, mấy món hôm qua con kịp mua, nhớ kỹ ghê.”

 

hiểu nhất.

 

“Cái váy thật, cho nhé.”

 

Giọng Liễu Phương vang lên, kèm nụ khinh khỉnh, mắt còn liếc một cái thách thức.

 

nheo mắt, nhạt:

“Dì Liễu thích thì Giai Giai nhường cho dì .”

 

Ba liền sang , giọng điệu lệnh:

“Tiểu Phương đang thai, việc nhà. Sau giặt giũ, nấu nướng em giúp cô . Nhớ hầm canh bồi bổ, cơ thể cô yếu, chăm chút.”

 

thấy rõ ánh sáng cuối cùng trong mắt vụt tắt.

 

Còn , chỉ bật lạnh.

 

“Anh Triệu, em mới m.a.n.g t.h.a.i thôi, …” — Liễu Phương xoa bụng vẻ nhu mì, nửa đùa nửa mỉa:

“Dù Giai Giai nóng tính, đ.á.n.h , thì em chỉ cần né xa là .”

 

cố nuốt xuống cơn buồn nôn đang trào ngược.

 

là một màn kịch hạ đẳng. cũng — sắp đến lúc bóc trần cái mặt nạ thánh thiện của bà .

 

Ba nghiêm giọng:

“Giai Giai, con lớn , đừng hành xử như con nít. Dì Liễu là bề , con tôn trọng, ?”

 

gì, chỉ thong thả bước gần Liễu Phương.

 

Vừa với tay lấy ly nước bàn, bà thét lên chói tai:

“Giai Giai! Con định gì thế?”

 

Ba cũng bật dậy:

“Con gì dì Liễu?”

 

nhướng mày, nhấp ngụm nước, thong thả đáp:

“Con uống nước. Chứ chẳng lẽ con uống m.á.u của bà ?”

Rồi rót thêm ly nữa, đặt mặt :

“Mẹ, thức khuya cho sức khỏe, uống nước cho đỡ khô cổ.”

 

 

Loading...