GIÚP VIỆC BẮT NẠT MẸ TÔI, TÔI ĐUỔI CẢ BỐ LẪN BÀ TA RA KHỎI NHÀ - 4

Cập nhật lúc: 2025-11-17 11:47:36
Lượt xem: 463

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Anh Du, em video ba em ngoại tình. Có thể khiến ông khỏi nhà tay trắng ?”

 

Anh Du nhắn :

“Khó lắm. nếu chứng minh bên nam nghiêm trọng, thể yêu cầu bồi thường thiệt hại.”

 

hỏi thêm về thời gian giải quyết ly hôn, và chuyện ở nhà bao năm thu nhập.

Anh nếu chia tài sản, chỉ một phần ba.

 

gửi lời cảm ơn, đoạn video ba phút trong điện thoại — ngón tay run nhẹ, nhưng vẫn nỡ gửi cho .

 

Sáng hôm .

 

kéo trung tâm thương mại.

Mẹ ngạc nhiên:

“Con kéo ?”

 

“Đưa mua đồ.”

 

chọn một chiếc chân váy bó màu cam đang hot trend, đưa :

“Mẹ thử cái xem.”

 

Mẹ qua xua tay:

“Màu sáng quá, già , mặc hợp .”

 

:

“Ai thế? Mẹ con nhất đấy!”

 

Mẹ dỗ mãi mới chịu thử.

chọn thêm một chiếc áo trắng tay lỡ, xếp ly tinh tế — mặc , cả như sáng rực lên.

 

Mẹ soi gương hồi lâu, khẽ thở dài:

“Hồi cũng thích ăn mặc kiểu , nhưng bà nội con bảo mặc bất tiện việc nhà.”

 

lạnh giọng:

“Giờ bà nội viện , cứ mặc thứ thích. Ai dám gì nữa?”

 

Mẹ mỉm , thử thêm mấy bộ nữa.

 

Nhân viên vui vẻ:

“Cô ơi, gói hết nhé?”

 

Mẹ vẫn chần chừ, sợ tốn tiền.

Nhà bây giờ thiếu, nhưng quen sống tiết kiệm, thương chồng thương con mà chẳng bao giờ thương bản .

 

rút thẻ, đặt thẳng lên quầy:

“Gói hết. Bộ đang mặc cứ để nguyên.”

 

Rồi sang với , giọng gay gắt nhưng chân thành:

“Mẹ đừng tiết kiệm cho ba nữa.

Mẹ dùng thì sẽ khác dùng thôi.”

 

Mẹ khựng , ánh mắt thoáng xót xa gật đầu:

“Ừ, con cũng đúng.”

 

Sau đó, kéo tóc.

Mái tóc đen dài nhuộm nâu cà phê, uốn nhẹ, trông dịu dàng mà sang trọng.

 

Chiều, chúng móng, tình cờ gặp bạn học cũ của .

Ai cũng trầm trồ khen trẻ , khí chất.

 

Có một chú còn nhất quyết mời hai con ăn tối.

Trong bữa ăn, mới thêm nhiều chuyện về giờ từng .

 

Hóa , từng là nữ sinh đại học đầu tiên của làng, học ngành phiên dịch tiếng Anh, từng cho công ty nước ngoài.

Ba gặp trong một buổi tiệc, mê mẩn.

Mẹ cũng thu hút bởi vẻ ngoài và sự dịu dàng của ông.

 

Hai kết hôn trong sự ngưỡng mộ của cả làng.

 

Chú bạn uống chửi:

“Thằng đó đúng là đồ khốn! Trọng nam khinh nữ, quý !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/giup-viec-bat-nat-me-toi-toi-duoi-ca-bo-lan-ba-ta-ra-khoi-nha/4.html.]

 

Ngày ông nội con bệnh, con thức trắng ba đêm bên giường đến ngất, mất con tổn thương sức khỏe.

Cả làng ai cũng con chịu bao nhiêu thiệt thòi.”

 

Nghe tới đây, mắt đỏ hoe.

nắm c.h.ặ.t t.a.y bà, lòng nghẹn đắng.

 

Thì từng rực rỡ như thế…

Vậy mà giờ chỉ quanh quẩn trong căn nhà đầy giả tạo .

 

Cả ngày rong chơi, đến tối mới về.

 

Mẹ đùa:

“Con xem, ba con thấy như vầy khi hết hồn mất.”

 

đặt vân tay mở cửa, định cất tiếng chào thì thấy hai sofa lập tức giật nảy, vội tách như thể bắt quả tang.

 

Phản ứng đầu tiên của kinh ngạc, mà là bước ngay tới, chắn mặt — bản năng bảo vệ.

 

“Mẹ ơi, con tự nhiên thèm kem quá. Mình mua kem nhé?”

 

Ba ho khan, cố tỏ bình tĩnh:

“Ơ, hai về sớm ?”

 

Mẹ mất vài giây mới lấy thần trí, cúi xuống tháo giày, mà run đến mức cài mãi . Cuối cùng quỳ xuống, nhẹ nhàng giúp bà.

 

Lúc đó, ánh mắt ba mới liếc đến bộ đồ đang mặc — trong đáy mắt thoáng qua chút ngạc nhiên:

“Đấy, như thế mới đúng là em chứ. Hồi mới quen, em cũng chăm chút như . Cưới xong là xuề xòa, chẳng thèm để ý đến .

 

Giai Giai, mấy hôm con ở nhà rảnh thì dẫn sắm thêm ít đồ mới . Mấy bộ mặc, ba còn ngại dẫn đường.”

 

Tay bỗng thấy ướt ấm. Cúi xuống, là nước mắt rơi lên. Thấy , bà cuống quýt lau như sợ phát hiện.

 

Tự dưng, n.g.ự.c nhói lên.

 

Bao năm hi sinh, cuối cùng đổi chỉ là mấy lời chê bai rẻ rúng.

 

liếc thẳng về phía sofa, giọng lạnh như băng:

“Cái sofa bẩn . Mai con kêu tới vứt .”

 

Ba lúng túng, im thin thít — xem như ngầm đồng ý.

 

Đêm đó, kìm nữa. Vừa phòng, bà sụp xuống ôm , đến nỗi dùng gần hết một hộp khăn giấy mới dỗ .

 

khẽ hỏi:

“Mẹ, chuyện cũng thấy rõ mà… Mẹ còn giấu con gì nữa ?”

 

Mẹ cúi đầu, giọng run run:

“Chắc là… hiểu lầm thôi… Mình về sớm quá… chắc họ …”

 

Tới nước mà bà vẫn còn tự lừa .

 

gằn, rút điện thoại , mở đoạn video đêm hôm .

 

Những lời trong đó, thôi nôn.

 

Mẹ như đ.á.n.h sập. Cả run rẩy, im lặng thật lâu mới nghẹn ngào:

“Giai Giai, tối nay ngủ với con nhé?”

 

nuốt nghẹn, gật đầu:

“Dạ. Lâu lắm ôm con ngủ.”

 

Đèn tắt, gian chìm trong tĩnh lặng. Một lát , siết chặt , giọng khẽ run:

“Giai Giai của lớn thật , còn che chở cho nữa…”

 

im lặng, chỉ tiếng thở nặng nề của bà.

 

“Hồi đó con bé tí, bằng nắm tay thôi… nhè, học mẫu giáo cũng chịu, ba ngày liền…”

 

chần chừ hỏi:

“Mẹ, nếu thương con như , hồi đó gửi con học nội trú?”

 

Loading...