Sau một loạt cuộc bàn tán rối rắm, lớp trưởng môn Toán lại chạy một chuyến lên văn phòng giáo viên.
“Vừa rồi tớ thấy bài thi rồi, thầy cô đã chấm xong và xếp hạng theo điểm. Kỳ Dực được 150, Phương Chỉ Hạ 145, người cao tiếp theo cũng chỉ mới hơn 130 thôi!”
“Trời ơi, Phương Chỉ Hạ được 145 điểm cơ đấy! Quá đỉnh luôn!”
Ngày mai bắt đầu kỳ nghỉ lễ nhỏ, vừa thi xong môn cuối cùng, lại thêm một số môn nữa đã có điểm, ba yếu tố cộng lại, lớp học ồn ào hẳn lên, đám bạn học náo nhiệt vô cùng.
Phương Chỉ Hạ thật ra không muốn biết điểm sớm như vậy, sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng trong kỳ nghỉ.
Biết điểm Toán là đủ rồi, còn Vật lý… cô cầu mong đừng ai nói ra sớm quá.
Cô đảo mắt nhìn quanh lớp, thấy Lâm Ngôn Tâm đã lặng lẽ khoác cặp rời khỏi lớp.
Phương Chỉ Hạ len lỏi qua đám bạn học đang ồn ào, đuổi theo, lo lắng hỏi:
“Cậu về luôn à?”
Mắt Lâm Ngôn Tâm đã đỏ hoe, gật đầu, nghẹn ngào nói:
“Chắc tối nay bố mẹ tớ sẽ đến hỏi cô giáo điểm thi mất, kỳ nghỉ này thế là tiêu rồi… Tớ về trước đây, họ đang đợi ở cổng trường.”
Phương Chỉ Hạ cắn nhẹ môi, cẩn thận an ủi cô một lúc.
Nhưng Lâm Ngôn Tâm hiện giờ hoàn toàn không nghe lọt tai điều gì, lại đang vội, nên chẳng nói được bao lâu đã rời đi.
Phương Chỉ Hạ đứng nguyên tại chỗ, mặt đầy u sầu, trong lòng thở dài một tiếng.
Ai nói làm học sinh, làm trẻ con là hạnh phúc chứ, rõ ràng không phải vậy.
Dường như nhà nào cũng có nỗi khổ riêng.
Trà Đá Dịch Quán
Người lớn có khó khăn của người lớn, còn họ cũng có những lo lắng của riêng mình — thật khó để nói ai dễ dàng hơn ai.
Phương Chỉ Hạ đang đứng ngẩn người trong hành lang thì phía sau có người quen bước đến.
“Đi thôi.” Kỳ Dực xách cặp cô lên, vỗ nhẹ vai cô:
“Về nhà nào.”
—
Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh mấy ngày, Phương Chính Đào đã sắp xếp từ sớm, dẫn theo vài cấp dưới đi công tác ở tỉnh ngoài.
Ban đầu Giang Nguyệt Nga định ở nhà, nhưng bất ngờ bị dì của Phương Chỉ Hạ gọi sang tỉnh lân cận, phải ở lại vài ngày.
Vậy nên kỳ nghỉ này, chỉ còn Phương Chỉ Hạ một mình ở nhà.
Ngày đầu tiên, cô ngủ nướng đã đời, tỉnh dậy liền cầm điện thoại, theo thói quen mở khung chat với Kỳ Dực.
[Tớ đến chỗ cậu chơi game nhé? Chơi cái đĩa game mới mua mấy hôm trước ấy.]
Phương Chỉ Hạ rửa mặt xong quay lại phòng, thấy tin nhắn trả lời của Kỳ Dực.
Cậu đang ăn cơm với Tống Uyển Thanh, quán ăn khá xa, nên phải tối mới về.
Phương Chỉ Hạ hỏi:
[Là đi với chú kia à?]
Tiểu Quỷ Kỳ: [Ừ.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/giu-lay-phut-cuoi-cua-mua-ha/chuong-23-2-ban-tot.html.]
Phương Chỉ Hạ lại mở nhóm chat hỏi Vương Trạch và Ngô Bách Hào, chẳng ngoài dự đoán, cả hai đều theo bố mẹ đi dạo phố hoặc du lịch ngắn ngày.
Quốc khánh, đâu đâu cũng đông nghịt người.
Mọi người đều ra ngoài, rốt cuộc chỉ còn Phương Chỉ Hạ một mình.
Cô lại lăn ra giường lăn lộn một vòng, cắm đầu vào điện thoại nửa ngày đến chóng cả mặt, mới uể oải bò dậy.
Cô chống cằm nhìn ra cửa sổ bếp một lúc, rồi lại đi sang thư phòng, lấy chiếc iPad màn hình lớn mới mua của ba để xem phim.
Cô chọn một bộ phim trinh thám mới kết thúc gần đây, tắt đèn và đóng cửa thư phòng, vừa ăn vặt vừa xem.
Mùa thu đến, trời tối ngày càng sớm.
Đặc biệt là ở vùng phía đông như thành phố Đồng An, mới hơn sáu giờ chiều mà trời đã tối om.
Phương Chỉ Hạ xem liền một mạch hết bộ phim, càng về cuối cốt truyện càng căng thẳng.
Kẻ g.i.ế.c người mà các nhân vật chính truy tìm mãi không ra, hóa ra vẫn luôn lẩn trốn trong nhà của một trong các nạn nhân.
Tập cuối kết thúc, cô tắt phần chạy chữ cuối phim, vẫn chưa thoát khỏi không khí hồi hộp căng thẳng đó.
Cô đứng dậy duỗi lưng, thì lờ mờ nghe thấy có tiếng động ngoài phòng khách.
Phương Chỉ Hạ khựng lại, ban đầu còn tưởng ba mẹ về sớm, nhưng rõ ràng vừa rồi không hề nghe tiếng mở cửa.
Cô cúi người nhìn qua khe cửa, phát hiện ngoài phòng khách cũng tắt đèn.
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân rõ ràng hơn — không phải vọng từ ngoài cửa sổ hay nhà trên dưới, mà là ngay trong nhà.
Trái tim Phương Chỉ Hạ lập tức treo lơ lửng, cô nép sát tường bên cửa thư phòng, không dám thở mạnh.
Khu chung cư họ ở cũng đã xây lâu rồi, bảo vệ và quản lý không quá nghiêm, người lạ dễ dàng ra vào.
Bốn bề tối om, Phương Chỉ Hạ chỉ nghe tiếng bước chân ngoài phòng khách nhẹ nhàng di chuyển, còn có cả tiếng mở tủ và ngăn kéo.
Lúc này, điện thoại cô rung lên hai cái.
Vốn đã sợ run người, tiếng rung ấy khiến tim cô suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô run rẩy mở tin nhắn.
Tiểu Quỷ Kỳ: [Tớ về nhà rồi.]
Tiểu Quỷ Kỳ: [Còn chơi game không?]
Phương Chỉ Hạ tay run lập cập nhắn lại, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
[Tớ nghĩ nhà có trộm, ngoài phòng khách có tiếng động.]
[Tớ đang ở trong thư phòng, đóng cửa rồi. Giờ gọi cảnh sát có kịp không?]
Phía bên kia lập tức trả lời:
Tiểu Quỷ Kỳ: [!?]
Tiểu Quỷ Kỳ: [Cậu đừng ra khỏi thư phòng.]
Phương Chỉ Hạ: [Tớ đương nhiên không dám rồi!]
Dù có thể đánh được, nhưng lỡ tên trộm đó mang theo d.a.o hay gậy thì sao…