Giống Cái Độc Ác: Vừa Hoang Dã Vừa Trà Xanh, Mỗi Ngày Đều Bị Tranh Giành - Chương 315: Mở ra

Cập nhật lúc: 2025-08-22 12:54:43
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạch Kỳ đuổi tới thung lũng Hoang Dã, liền chú ý thấy Tô Hi Nguyệt lưng Phượng Túc rời . Mặc Lẫm mang theo Thanh Trúc theo sát phía , cũng đang . Lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành, mặt ngăn cản, chỉ lẳng lặng theo dõi trong bóng tối.

________________________________________

Núi Táng Thần, tên gọi như chính bản nó, là một ngọn núi cổ xưa và thần bí. Truyền thuyết kể rằng, thời thượng cổ, từng một vị Thần Thú ngã xuống nơi đây, thể hóa thành núi non, m.á.u tươi nhuộm đỏ khắp đất đai, vì gọi là núi Táng Thần.

Khi Tô Hi Nguyệt và những khác đến núi Táng Thần, trời tối. Ánh trăng m.ô.n.g lung chiếu lên núi non, cho ngọn núi cổ xưa thêm phần thần bí khó lường.

“Tiểu Nguyệt Nhi, chúng đến đây gì?” Phượng Túc chở cô, miệng tiếng . Giọng nghi hoặc hòa tiếng gió núi thổi qua.

Tô Hi Nguyệt trả lời, chỉ nheo mắt sâu trong núi, trong lòng ngừng gọi hệ thống: “Hệ thống, mày chắc chắn là ở đây ? Lối vực sâu vô tận thật sự sẽ xuất hiện ở đây?”

Vân Vũ

Hệ thống trong đầu cô “ừm” một tiếng, đó giải thích: “Dựa theo sách cổ ghi chép, cùng với kết quả suy đoán, 80% khả năng.” Lòng cô tĩnh . 80%, cao . Lối vực sâu vô tận xuất hiện ngẫu nhiên, hệ thống thể suy đoán đến mức là cực kỳ dễ dàng .

“Ký chủ, Bạch Kỳ lặng lẽ theo kịp, bây giờ đang ẩn trong bóng tối.” Hệ thống thấp giọng nhắc nhở. Cô bất động thanh sắc quét mắt xung quanh, quả nhiên ở một nơi xa trong rừng cây, bắt một bóng trắng thoắt ẩn thoắt hiện.

Bạch Kỳ còn dám theo đến, hơn nữa còn lặng lẽ ẩn trong bóng tối, gì? Lẽ nào nhân lúc chú ý, khi vực sâu vô tận mở sẽ lặng lẽ , đó tay g·iết diệt khẩu?

, chỉ khi Huyền Minh và Hiên Viên Minh c·hết, những chuyện mới thể vĩnh viễn chôn vùi, phanh phui. Ngay đó, còn từng một g·iết c·hết Mặc Lẫm và Thanh Trúc ở trong đó? Cuối cùng đạt mục đích độc chiếm cô ?

dùng tâm địa u ám như để suy đoán về Bạch Kỳ. hành động của , khiến cô thể nghĩ như thế.

Gió đêm thổi qua những vách đá trơ trụi núi Táng Thần, phát tiếng rên rỉ. Ánh trăng buông xuống, chỉ phác họa hình dáng méo mó của ngọn núi khổng lồ. Không khí tràn ngập mùi vị cổ xưa nhưng mục ruỗng, nghẹt thở, lòng cũng trở nên nặng trĩu theo.

Phượng Túc thu đôi cánh đỏ rực trong đêm tối, hóa thành hình đáp xuống đất, nhẹ nhàng đặt cô xuống từ lưng, xoay đỡ lấy cô. Bụng Tô Hi Nguyệt quá lớn, bay nhanh một mạch, sắc mặt chút tái nhợt. Tình huống bình thường, cái bụng lớn như đáng lẽ nên ở trong bộ lạc dưỡng thai. sinh tử của Huyền Minh và Hiên Viên Minh rõ, trong cảnh , thể bình yên ở bộ lạc dưỡng thai . Những đứa trẻ còn sinh , nếu cha chúng c·hết, thì thật đáng thương bao?

“Tiểu Nguyệt Nhi, rốt cuộc tìm cái gì?” Phượng Túc đỡ cô vững, nhớ lúc đầu cô trả lời, nhịn hỏi một .

“Lối vực sâu.” Tô Hi Nguyệt tùy ý đáp một câu. Sau đó nheo mắt chằm chằm vùng bóng tối đặc biệt dày đặc phía núi non. Không khí ở đó dường như méo mó. Mắt cô sáng lên, kinh hỉ : “Chính là ở gần đó, em cảm nhận .”

Mặc Lẫm và Thanh Trúc đáp xuống đất, hóa thành hình , ánh mắt đều về phía đó. Quả nhiên, họ phát hiện vùng núi non đó bình thường, bóng tối đêm đặc biệt dày đặc, khí như đang méo mó nhỏ. Tuy quá rõ ràng, nhưng vẫn hai ngay.

“Quả nhiên là vực sâu vô tận, chỉ là khi nào mới hiện ? Chúng đợi ở đây bao lâu?” Đôi đồng tử xanh ngọc của Thanh Trúc chằm chằm phía đó, vẻ mặt đầy lo lắng và sốt ruột. Ba họ đợi ở đây bao lâu cũng , nhưng Nguyệt Nhi bụng to thế ở đây hứng gió lạnh thật sự . Còn tình trạng của Huyền Minh thế nào, nhưng ngàn vạn đừng chuyện gì. Còn về con long điên, quá nhiều thiện cảm, nhưng nể tình đối phương liều cứu Huyền Minh, nhiều nhất là so đo với nữa thôi.

Mặc Lẫm chú ý thấy sắc mặt Tô Hi Nguyệt trắng bệch, vẻ mặt nhíu mày. Cởi chiếc áo khoác da rắn , tới, nhẹ nhàng khoác lên cô. “Ban đêm gió lớn, vực sâu vô tận khi nào mới mở .” Ánh mắt đảo qua chiếc bụng nhô lên của cô, ôn nhu tiếp tục : “Thế , để Phượng Túc đưa em về , và Thanh Trúc ở đây canh giữ. Khi vực sâu vô tận mở , chúng sẽ tìm .” Nguyệt Nhi bụng to thế , chừng khi nào sẽ sinh, thật sự nên ở đây.

Tô Hi Nguyệt đàn ông mặt, lòng ấm áp, Mặc Lẫm đang lo lắng cho . Người thú nhân tuy bề ngoài lạnh lùng, mặt cũng bao giờ bất kỳ cảm xúc nào. nội tâm cực kỳ mềm mại, cũng ôn nhu tinh tế, đối với cô càng săn sóc chu đáo. Cô bảo gì là nấy, bao giờ phản bác nửa lời. Thật thú phu như là đáng tin cậy nhất, chỉ là giỏi tranh sủng thể hiện, vẻ trầm lặng. cũng sẽ dễ dàng xem nhẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/giong-cai-doc-ac-vua-hoang-da-vua-tra-xanh-moi-ngay-deu-bi-tranh-gianh-jqru/chuong-315-mo-ra.html.]

Thanh Trúc đầu qua, thêm: “Mặc Lẫm sai, để Phượng Túc đưa em về , hai đây là .” Phượng Túc tuy trong lòng lo lắng cho Hiên Viên Minh, nhưng trong lòng , Tiểu Nguyệt Nhi chắc chắn quan trọng hơn.

Tô Hi Nguyệt lắc đầu, ngón tay vô thức vuốt ve chiếc bụng nhô lên: “Em tận mắt thấy họ .” Gió đêm thổi bay những sợi tóc mai của cô, lộ đôi mắt đầy lo lắng. Bạch Kỳ vẫn đang ẩn trong bóng tối, cô lúc dám rời ? Cho dù , cũng mang Bạch Kỳ theo về cùng.

“Mang Bạch Kỳ về?” Lòng cô khẽ động, bỗng nhiên cảm thấy ý tồi. Nếu Bạch Kỳ theo về, những ý đồ u ám trong lòng tự nhiên cách nào thực hiện . Còn nữa ma cổ trong cơ thể , cũng tìm cách giải trừ. Chỉ khi giải trừ ma cổ, Bạch Kỳ mới ảnh hưởng, cho dù trong lòng ý tưởng u ám gì, cũng sẽ dễ dàng hành động.

“Hệ thống, kim tằm vương thể giải ma cổ trong cơ thể Bạch Kỳ ?” Cô hỏi hệ thống trong lòng. Kim tằm vương vẫn luôn cô nuôi trong gian, nhả ít tơ vàng.

Hệ thống nhanh chóng đáp : “Kim tằm vương quả thật thể giải trăm loại cổ, nhưng ma cổ trong cơ thể Bạch Kỳ dung hợp với huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ của , giải trừ vô cùng khó khăn. Trừ phi máu, hoặc dùng dung nham trong vực sâu vô tận để tinh lọc.”

Tô Hi Nguyệt nhíu mày, m.á.u hiển nhiên thực tế, biện pháp duy nhất là Bạch Kỳ vực sâu vô tận, dùng dung nham tinh lọc ma cổ trong cơ thể. yên tâm để Bạch Kỳ ? Nếu Bạch Kỳ trong g·iết diệt khẩu thì ? Không chừng còn sẽ hại c·hết cả Mặc Lẫm và Thanh Trúc.

“Ký chủ, cô xem, vực sâu vô tận xuất hiện.” Hệ thống đột nhiên nhắc nhở trong đầu cô.

Cô bản năng ngẩng đầu lên, quả nhiên phát hiện vùng bóng tối dày đặc phía đột nhiên méo mó như gợn nước. Ngay đó, một cái hố đen trống rỗng xuất hiện, giống như một cái miệng thú khổng lồ mở , tỏa thở sâu thẳm, vắng lặng.

“Đây là lối vực sâu vô tận?” Tô Hi Nguyệt nheo mắt, chỉ cảm thấy một luồng thở hung thú thượng cổ Hồng Hoang thổi từ cửa động, trong đó trộn lẫn thở lạnh lẽo nhưng nóng bỏng, run sợ, tự chủ mà sợ hãi. Ngay cả đứa trẻ trong bụng cũng co rúm , như thể cảm nhận nguy hiểm bên ngoài, trở nên bất an. Cô bản năng đưa tay bảo vệ bụng, vẻ mặt nghiêm trọng từng .

“Thật sự là vực sâu vô tận.” Ánh mắt Mặc Lẫm lạnh lùng lối vực sâu đột nhiên xuất hiện phía , giọng trầm thấp. Thanh Trúc cũng vẻ mặt nghiêm trọng, đôi đồng tử xanh biếc ánh lên u quang trong đêm tối. Sắc mặt Phượng Túc biến, tuy chuẩn tâm lý, nhưng giờ tận mắt thấy vực sâu vô tận hiện , vẫn giống. Về truyền thuyết vực sâu vô tận, đương nhiên cũng qua. Bên trong ẩn chứa hung thú thời kỳ thượng cổ Hồng Hoang, bất kỳ ai thú nào rơi đều từng trở . Nghĩ đến biểu ca nhà và con sói ngu ngốc rơi , lòng khỏi lo lắng.

“Chúng mau thôi, Huyền Minh rơi đó lâu như , tình huống thế nào?” Đôi mắt xanh của Thanh Trúc nheo , hình trong nháy mắt hóa thành Thiên Lang trục nguyệt, dẫn đầu nhảy vực sâu vô tận, thoáng cái biến mất trong cái cửa động đen kịt.

Đôi đồng tử Mặc Lẫm chằm chằm hướng Thanh Trúc biến mất, ngắn gọn: “Phượng Túc , bảo vệ Nguyệt Nhi cho . Anh và Thanh Trúc .” Dứt lời, hóa thành chân Đằng Xà bay , thoáng cái cái bóng tối đậm đặc thể hòa tan .

Lòng Tô Hi Nguyệt trong nháy mắt treo lên cổ họng, ngón tay siết chặt, đôi mắt chớp mà chằm chằm cái cửa động u ám nuốt chửng ảnh của hai thú phu, như thể xuyên qua nó.

“Hệ thống, Bạch Kỳ ?” Giọng cô gấp gáp trong đầu, đồng thời ánh mắt tìm kiếm khắp nơi ảnh Bạch Kỳ.

“Ký chủ, đang di chuyển!” Giọng hệ thống mang theo một tia gấp gáp, “Chính là ở phía bên trái cô, trong bóng tối của tảng đá hình mỏ chim ưng ! Hắn nhân lúc hỗn loạn khi Mặc Lẫm và Thanh Trúc , cũng định lén lút lẻn !”

Tô Hi Nguyệt đột nhiên đầu , ánh mắt như điện b.ắ.n về phía vùng đá tảng phía bên trái, nơi ánh trăng và u quang của vực sâu cắt thành những mảng sáng tối đan xen. Quả nhiên, một bóng trắng mờ ảo gần như hòa một với bóng tối, đang như ma quỷ tiếng động lén lút về phía cửa động. Mười chiếc đuôi của phản chiếu ánh sáng lờ mờ ánh sáng u ám.

Hắn gì? Đáp án cần cũng ! Cô chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh xông thẳng lên đỉnh đầu từ lòng bàn chân, gần như chút do dự, cô lạnh giọng quát vùng bóng tối đó: “Bạch Kỳ! Anh đó cho !”

Giọng mang theo sự sắc lạnh xuyên qua gió đêm và sự cứng rắn, trong nháy mắt phá vỡ sự tĩnh mịch và nặng nề của núi Táng Thần. Bóng trắng đang di chuyển về phía lối vực sâu đột nhiên cứng đờ. Bóng tối như gợn nước lung lay một chút, hình Bạch Kỳ từ từ hiện khỏi chỗ tối. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt vẫn tuấn mỹ và ôn nhu của , nhưng đôi mắt hồ ly xinh , lúc lấy một chút ấm áp thường ngày. Mà là sự đen tối sâu lường và một tia ngạc nhiên vì đột ngột cắt ngang.

Hắn đó, mười chiếc đuôi lưng bất an khẽ vung vẩy, chiếc áo lông chồn trắng như tuyết dính bụi trần, hề hòa hợp với những tảng đá trơ trụi và méo mó xung quanh. “Nguyệt Nhi?” Giọng vẫn ôn hòa, thậm chí mang theo sự nghi hoặc đúng lúc: “Anh chỉ là theo Mặc Lẫm và Thanh Trúc cứu Huyền Minh, chuyện gì ?” Nói đến đây, khóe miệng nhếch lên một nụ nhàn nhạt, giọng ôn nhu đến kỳ lạ: “Nguyệt Nhi, nơi nguy hiểm, em mau trở về , bụng to thế , cũng thích hợp ở đây.”

Chú thích từ tác giả: Đổi mới một chút xem, về Bạch Kỳ hắc hóa, suy nghĩ của , thích thì đừng ném đá, đừng để lời ác ý, hoặc công kích cá nhân. Không chấp nhận thì thể chọn xem sách khác, vẫn nhiều sách , cảm ơn.

Loading...