Giếng Cổ Trân An - Chương 45
Cập nhật lúc: 2024-05-27 21:09:01
Lượt xem: 62
“Cô thật sự không quan tâm chút nào sao. Cô không muốn sức mạnh và quyền lực, không muốn báo thù cho mình ư?”
Kẻ kia khích bác, nhưng Lệ Hoa không hề lay động, cô nói: “Vậy ra chính mày là người đứng sau giật dây tất cả. Mày muốn sức mạnh và oán khí ngút ngàn này trên người tao chứ gì. Cứ đợi đi, đợi tao báo thù xong tao sẽ cho mày hết những thứ này. Nhưng mày đừng mơ sẽ lợi dụng hay sai khiến tao làm gì.”
“Thú vị thật đấy...”
Kẻ kia vừa đưa tay ra đón thứ gì đó ở hư vô trước mặt hắn thì đột nhiên bị ai đó đá văng xuống giếng. Hóa ra là Liên Thiền, cô đáp xuống rồi phủi tay nói: “Tao canh chừng mày lâu lắm rồi đó. Sao hả, cảm giác đi tắm giữa đêm khuya có thú vị hay không?”
“Công chúa Liên Thiền, cô có biết rằng cô xuất hiện lần nào là đều làm ta ấn tượng và nhớ nhung lần đó hay không?”
Thấy kẻ kia bò từ dưới giếng lên và thó đầu ra nói thì Liên Thiền trề môi ghê tởm theo mỗi câu nói của kẻ kia, cô nói: “Cái thứ đồ không dám khai danh tính như mày, tao còn sợ nhìn bẩn mắt ấy.”
Nói xong thì như nhớ ra điều gì đó, cô nói tiếp: “Quỷ Vực ư, một cái Quỷ Vực không làm lay động được U Minh đâu. Đừng quên, tao chính là cháu ngoại của gia tộc Vong Xuyên.”
Vì sao hai anh em Liên Thiền liên tục nhấn mạnh gia tộc Vong Xuyên nhưng thời nay vốn dĩ chẳng còn gia tộc Vong Xuyên nữa. Là bởi vì gia tộc Vong Xuyên năm xưa chính là chủ của cõi U Minh, mà năm xưa Quỷ Vực cũng chỉ là một chốn bình thường. Sau khi trong tộc Vong Xuyên có một hậu duệ muốn đạp đổ tất cả các cõi để quay về hỗn độn thì từng có một vị thần đã ra tay ngăn cản và phong ấn hắn dưới Quỷ Vực, cũng từ đó Quỷ Vực đã thành cấm địa của cõi U Minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/gieng-co-tran-an/chuong-45.html.]
Sau sự kiện ấy, gia chủ tộc Vong Xuyên cũng chính là ông ngoại của Liên Thiền đã truyền ngôi lại cho cha cô là U Minh vương hiện tại. Cũng từ đó gia tộc Vong Xuyên biến mất, còn lại tộc Bỉ Ngạn đến sau này. Nói như vậy thì thân phận của Liên Thiền thật sự rất cao, là con ông cháu cha đúng nghĩa nên cô mới có thể kiêu ngạo đến như vậy.
“Ta đương nhiên biết cô thân phận cao quý, vì vậy mới chọn cô. Cô cứ yên tâm nhé, dù sao cuối cùng cô vẫn sẽ là cô dâu của ta mà thôi.”
Không đợi Liên Thiền ra tay tiếp mà hắn đã nhanh chóng ra khỏi giếng và chuồn mất. Lệ Hoa nhờ Liên Thiền kéo một người một chó đi chôn cất cẩn thận trước. Bây giờ mỗi xác c.h.ế.t đều phải chôn thật cẩn thận, nếu không nhất định đều sẽ hóa quỷ.
Sau khi chôn xong, bọn họ đang định quay lại xử lí Xuyến thì đột nhiên cả hai đều cảm thấy mùi m.á.u tươi tanh tưởi trong không khí. Một ánh sáng vàng nhạt soi xuống tay Lệ Hoa, cô ngẩng đầu nhìn lên trời một cái rồi nói: “Chuyện gì thế này, tạo sao hôm nay lại có trăng?”
Đêm ba mươi mà có trăng mới là lạ ấy, Liên Thiền nhanh chóng nhìn thử rồi cau mày nói: “Không ổn rồi!”
“Chuyện gì vậy?”
Lệ Hoa vừa chạy theo Liên Thiền trở vào sân vừa hỏi, Liên Thiền gấp gáp nói: “Đây là Tế Nguyệt của Quỷ Vực.”
Biết chắc Lệ Hoa sẽ không hiểu nên cô nói luôn: “Cái này được hấp thụ từ ánh trăng thuần khiết, sao đó nuôi dưỡng ở Quỷ Vực qua vạn năm.”
Lệ Hoa ù ù cạc cạc như vịt nghe sấm. Mặc dù không hiểu lắm nhưng cô cũng thừa biết đây chẳng phải chuyện tốt lành gì, huống chi mùi m.á.u trong không khí lại tanh nồng như vậy. Xuyến, cô đã nghi cô ta chắc chắn không đơn giản như vậy.