Giếng Cổ Trân An - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-05-27 21:04:16
Lượt xem: 55
“Bọn mày làm gì vậy, muốn bắt tao thì gọi Thiên vương lão thần xuống đây. Lũ tép riu chúng mày tìm c.h.ế.t đấy à?”
Trân An vung tay một cái, chứng tỏ sự chênh lệch sức mạnh của hai bên rất rõ ràng. Ngạn tướng quân nhìn về phía Trình Nhất bằng ánh mắt ai oán. Trình Nhất không hề nói sau khi trở lại thì Trân An lại biến luôn thành quỷ và mạnh đến như thế này.
Trình Nhất đàn gảy tai trâu, anh ta nhanh chóng tâu với Thiên vương là anh ta vô tội. Việc Trân An biến thành thế này hoàn toàn là do chấp niệm của cô ta.
Năm xưa khi phong ấn xác của công chúa Trân An thì một nửa hồn phách của cô còn lưu lại trong thân xác. Một nửa đến cõi U Minh bị Ngục Cẩu cắn xé, tuy rằng không hoàn toàn tan biến nhưng cũng không thể đầu thai được bình thường. Khi ấy nửa hồn phách lưu lại trong thân xác đã cảm nhận được đau đớn của nửa còn lại nên đã biến thành tâm ma và hóa quỷ như bây giờ.
“Ta không tin tà ma lại thắng thần tiên. Mau lập lại trận.”
Ngạn tướng quân đổ m.á.u miệng ròng ròng nhưng lại cứng rắn nói. Trân An cười lên ha hả rồi nói: “Cái đó còn chưa biết đâu. Chúng mày đã ép tao đến đường cùng mà còn nói là thần tiên à, chúng mày còn ác hơn cả ma quỷ ấy chứ.”
“Ai ác ai thiện chẳng phải năm đó đã rõ rồi sao. Ngươi lại vì một kẻ đàn ông mà sát sinh bao nhiêu mạng người. Trời trách phạt ngươi, sao ngươi lại còn ở đây không phục?”
“Ha ha ha! Nực cười quá, tội danh các người gán cho ta kêu trời trời không thấu, nhưng ta gọi đất, đất đã hay rồi đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/gieng-co-tran-an/chuong-37.html.]
Vân Yên công chúa nhột lắm, cô ta chỉ sợ mọi bí mật sẽ bại lộ nên lại xông lên đánh úp Trân An. Nhưng Trân An bây giờ đã là quỷ, đâu còn là người trần mắt thịt của năm xưa nữa đâu mà dễ bắt nạt.
Nhìn thấy Vân Yên bị Trân An đập cho tơi tả, Nhạc Xuyên vừa hả dạ lại vừa quan ngại. Bây giờ dưới chân Trân An vẫn còn một sợi dây xích, chỉ sợ tắm m.á.u thêm vài mạng người nữa là sẽ mở khóa được và thoát khỏi đây, khi ấy mọi việc sẽ trở nên hết sức khó dàn xếp.
“Trân An công chúa, Ngạo Vũ năm đó không có cưới Vân Yên. Cậu ấy vì bảo vệ nửa hồn phách còn lại của cô nên đã chịu phạt đâu thai mười kiếp.”
Nhạc Xuyên vừa lên tiếng thì đã ăn ngay một cú của Trân An, cô đanh giọng nói: “Cái tên đạo đức giả này, ở đây không có chỗ cho mày nói đâu.”
Nhạc Xuyên lập tức ngoan ngoãn lùi về sau. Vân Yên công chúa và Ngạn tướng quân còn tưởng anh hèn. Nhưng anh không hèn, chẳng qua anh cũng là người có lỗi năm đó, và anh hiện tại không muốn làm hại đến Trân An mà thôi.
Ngạo Vũ và Liên Thiền sao còn chưa đến nữa chứ...
Nhưng Nhạc Xuyên vẫn chưa hay biết Liên Thiền đã bị U Minh vương nhốt vào ngục Hỏa Lư. Chỉ vì ông ta sau khi xuất quan thì nghe lời đàm tiếu châm chọc của Thanh Vân công chúa nên mới nhốt Liên Thiền lại.
Ngạo Vũ muốn giúp đỡ nhưng Liên Thiền lại chẳng có chút phản kháng nào. U Minh vương hết sức tức giận quát: “Lính đâu, mau giải công chúa Liên Thiền về ngục Hỏa Lư.”
Lính còn chưa tới gần đã bị sát khí của Liên Thiền làm cho sợ hãi, cô lạnh giọng nói: “Bổn điện tự đi được!”