Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giếng Cổ Trân An - Chương 35

Cập nhật lúc: 2024-04-25 21:35:04
Lượt xem: 150

  Giếng Cổ Trân An – Chương 35

“Lệ Hoa, không sao chứ?”

Nhạc Xuyên vừa mới nói thì bà Nhài đã tranh trước, bà ta bổ nhào vào vừa khóc vừa xem Lệ Hoa: “Con không sao chứ, làm mẹ sợ quá đi mất.”

Nhạc Xuyên mắt tròn mắt dẹt, anh không thể hiểu được rốt cuộc thời gian chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà nơi này thay đổi nhiều đến như vậy. Lệ Hoa từ một đứa sống kí sinh đã trở thành chủ nhà lúc nào không hay. 

Lệ Hoa cũng vỗ vỗ tay bà Nhài rồi gật đầu xác nhận mình vẫn ổn, sau đó cô nói: “Ông ấy...chết rồi!”

“Mẹ biết! Ông ta sống đã làm nhiều chuyện ác như vậy, c.h.ế.t cũng tốt. Như vậy sẽ an ủi được vong linh của những nạn nhân dưới tay ông ta.”

Lệ Hoa gật đầu, chính cô cũng không hiểu bà ta giác ngộ từ lúc nào kia mà. Cũng không biết nếu như nay mai bà mối quay trở lại thì bà Nhài liệu có trở về như xưa nữa hay không.

Không khí yên lặng trôi qua một lúc, Lệ Hoa nhỏ giọng hỏi: “Đinh...Ngạo Vũ anh ấy vẫn khỏe chứ?”

“Rất tốt! Chỉ là thời gian này quay về rất nhiều việc cần phải xử lí. Dù sao cậu ấy cũng đã đi hơn nghìn năm rồi, rất nhiều việc cần phải giải quyết.”

Lệ Hoa nghe xong thì gật đầu, không nói gì thêm. Nhạc Xuyên chần chừ một lúc, sau đó lại không đành lòng mà nói: “Đợi qua một thời gian nữa, cậu ấy sẽ quay về tìm cô. Mong hãy cố gắng và hiểu cho anh ấy.”

Không ai để ý thấy lúc Nhạc Xuyên nói câu này thì trên khóe mắt anh xuất hiện một giọt lệ, chẳng biết là khóc thương cho ai. 

Mãi một lúc sau Lệ Hoa mới sai người chôn cất những người bị giết. Nhạc Xuyên cũng giúp đỡ, có anh mọi việc trở nên rất dễ dàng. Anh sai Ngục Cẩu dắt hồn về dưới và cũng chôn cất xác c.h.ế.t theo đúng quy trình, cấm không cho bọn người kia lại đào xác và lợi dụng. 

Một đêm không ngủ, sáng hôm sau tinh thần ai cũng bơ phờ. Bây giờ Ngạo Vũ đã về, anh có thể vắng mặt một thời gian, dù sao tiểu quỷ canh giữ Vong Xuyên cũng rất tận lực, không dễ có sai sót gì. 

Nhạc Xuyên không ăn cơm nhưng lại là người đi nấu. Trên bàn ăn, Lệ Hoa chủ động nói: “Người c.h.ế.t đã giải quyết xong, bây giờ vẫn còn Xuyến và Thúy chưa biết tung tích. Nhưng cho dù như thế nào đi nữa thì tôi vẫn cảm thấy cô Thúy kia không có vấn đề. Chỉ sợ việc mất tích này là do người khác tính toán.”

Nhạc Xuyên trầm ngâm một lúc mới nói: “Trước tiên chúng ta đừng làm gì, thân phận của cô rất nhạy cảm. Cứ ở đây và chuẩn bị...”

Nhạc Xuyên chưa nói xong thì cảnh giác nhìn về phía cổng nhà. Thấy sắc mặt anh thì mọi người cũng lo sợ chẳng dám ăn uống gì nữa và cùng nhìn về phía đó. Nhưng lát sau sắc mặt anh dần bình thường trở lại, mấy giây sau trước cổng nhà xuất hiện một người, đó chính là Trình Nhất. 

“Hay thật đó, lúc cần thì chẳng thấy đâu.”

Lẹ Hoa buộc miệng nói, trông cô không được vui cho lắm. Trình Nhất cười rất hớn hở, anh ta vừa đi vừa hát vào tới trong nhà. Vừa vào tới đã muốn xin cơm ăn, hiển nhiên Lệ Hoa không muốn cho anh ta ăn, cơm vừa tới miệng thì đã bị cô đạp đổ. 

Nhìn chén cơm nằm vươn vãi dưới đất, Trình Nhất ấm ức nói: “Cơm cũng không cho người ta ăn, cô chưa nghe nói trời đánh tránh miếng ăn à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/gieng-co-tran-an/chuong-35.html.]

“Anh đừng nói kiểu đó với tôi, lúc anh để trời đánh tôi thì anh có tránh miếng ăn không?”

Nghe Lệ Hoa nói như thế thì Trình Nhất lại gân cổ lên cãi: “Cô có bị trời đánh đâu?”

“Này anh gì đó ơi, anh có biết đối với người phàm trần chúng tôi thì chuyện tối qua cũng giống như bị trời đánh vậy đó. Tốt nhất anh đừng tìm cách vặn lại tôi. Nếu như anh không muốn giúp đỡ thì cứ nói, đừng có để chúng tôi chờ đợi trong tuyệt vọng.”

“Này cô Thẩm Lệ Hoa, tôi tên là Trình Nhất nhé. Tôi có tên họ đầy đủ chứ không phải là anh gì ơi, tôi đây đi không đổi tên, ngồi không đổi họ nhé.”

Nhạc Xuyên ngồi yên lặng nãy giờ bỗng lên tiếng, anh nói: “Anh có chắc là không đổi tên họ hay không. Tôi e là anh đổi cả diện mạo luôn đấy. Tốt nhất anh nên ngụy trang cho cẩn thận vào, nếu không anh không xong với tôi đâu.”

Trình Nhất nuốt nước bọt một cái ai cũng nghe thấy. Đừng nghĩ anh ta người trần mắt thịt, thật ra anh ta cái gì cũng biết hết đấy. Ai có thể không biết Nhạc Xuyên gốc gác ra sao nhưng anh ta biết rõ lắm. Biết nhiều thì sẽ sợ hãi nhiều, anh ta sợ Nhạc Xuyên hơn cả Ngạo Vũ. Ngạo Vũ tuy rằng tính tình có hơi xốc nổi nhưng bản tính lại vô cùng lương thiện. Nhưng cái tên Nhạc Xuyên nom bề ngoài có vẻ hiền lành này lại vô cùng đáng sợ. Đúng như câu nói mấy đứa không nói mà làm mới đáng sợ.

“Tôi biết rồi, chẳng phải anh hiểu tôi sao?”

Trình Nhất mặc dù lời nói như thế nhưng khi làm lại trái ngược hoàn toàn. Anh ta cười nheo mắt một cái, Nhạc Xuyên đã lập tức nhìn thấy điều gì đó trong mắt anh ta. Hóa ra tên Trình Nhất này cũng mưu mô lắm, đêm qua anh ta không xuất hiện là vì để Nhạc Xuyên có cơ hội ra tay giúp đỡ. Mặc dù Nhạc Xuyên trông có vẻ không cần ai giúp nhưng anh cũng có điều khó của mình. Đêm qua Trình Nhất giúp anh như vậy thì dù có biết thân phận của Trình Nhất thì anh cũng sẽ không ra tay.

“Trông anh có vẻ rảnh rỗi như vậy thì giúp đỡ chút đi. Anh biết mà, tôi là người quản nhân gian, rất bận rộn, đâu có thời gian để quản cô gái nhỏ này chứ.”

Trình Nhất nói mấy câu thì lại đi, để lại bầu không khí hết sức là quái dị. Thời gian một ngày dưới cõi U Minh sẽ là mấy tháng của dương gian, vì vậy đúng là Nhạc Xuyên sẽ có rất nhiều thời gian ở lại giúp đỡ.

Lại qua ba tháng nữa, cuộc sống của Lệ Hoa trôi qua một cách yên bình. Mặc dù Lệ Hoa luôn không yên tâm về mấy người kia, thế nhưng Nhạc Xuyên lại khuyên nhủ cô không nên tìm tòi làm gì. Bởi vì anh biết rằng Lệ Hoa sẽ chẳng còn được mấy ngày như thế này nữa, sau khi kết thúc, cuộc sống dài đằng đẵng sau này nhất định sẽ chỉ là sóng gió và tai ương.

Mặc dù thời gian ở cùng Ngạo Vũ không quá lâu nhưng Lệ Hoa lại có cảm giác vô cùng thân thiết như từ kiếp nào. Những ngày tháng này tuy rằng cô được sống như trong mơ, thế nhưng nỗi nhớ về anh đều xuất hiện hằng đêm.

Mặc dù Nhạc Xuyên rất thường xuyên đưa cô tới những nơi anh cho là có rất nhiều kỉ niệm của anh. Lệ Hoa không ngốc, cô biết Nhạc Xuyên có thứ gì đó muốn giấu mình, nhưng cô thật sự không có chút ấn tượng nào. 

Đàn ông rất dễ đoán, chỉ cần phụ nữ không tới nỗi ngu không biết gì thì tiếp xúc lâu nhất định sẽ đoán được. Nhìn vẻ ngoài thì Nhạc Xuyên hết sức khoan thai bất cần, thực chất Lệ Hoa cảm thấy anh vô cùng vội vã, vội đến nỗi như thể sợ ngày mai sẽ tận thế vậy.

Nhưng mỗi khi vô tình làm gì hay đến nơi đâu, Lệ Hoa luôn cảm thấy cảm giác này thật quen thuộc, như thể cô đã cùng Ngạo Vũ trải qua trước đây rồi....

Thời gian yên bình không lâu, vào một đêm nọ, khi Lệ Hoa đang ngủ thì cô nghe thấy tiếng ai đó đang gọi mình. Chắc có lẽ quá nhớ đến Ngạo Vũ mà cô nghĩ ngay đến anh gọi mình mà vội chạy ra mở cửa. Nhưng thứ chờ cô quả nhiên không phải Ngạo Vũ, mà là một người phụ nữ.

 

 

 

Loading...