Giếng Cổ Trân An - Chương 33
Cập nhật lúc: 2024-04-25 21:34:00
Lượt xem: 95
Giếng Cổ Trân An – Chương 33
Thấy đám người Nhạc Xuyên thản nhiên rời đi, Thanh Vân công chúa nói với theo: “Để ta xem các người hống hách đến đâu.”
Liên Thiền ghét cay ghét đắng con mụ này. Tuy rằng cha cô ông ta có mê sắc thật nhưng ít ra vẫn phân biệt được trắng đen. Chuyện năm xưa Ngạo Vũ gây ra thật sự là không thể dung túng được chứ không phải cha bọn họ bỏ rơi con trai. Vậy mà con mụ người trời này lại tưởng bản thân có chút ít sắc mà muốn thâu tóm cha cô và cả cõi U Minh này chắc. Dù cho cha cô có thật sự mất trí đi chăng nữa thì U Minh vẫn còn tộc Bỉ Ngạn, bọn họ nhất định sẽ chẳng để yên đâu.
Thấy Liên Thiền nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ, Thanh Vân công chúa thầm chửi rủa con gái mình, có bao nhiêu việc thế mà cũng không làm xong. Nhìn xem con gái nhà người ta đi, đã làm cho Vương hậu U Minh dù đã mất từ lâu vẫn còn nở mặt nở mày. Không nhịn được cơn giận, Thanh Vân công chúa đi thẳng về trời.
Đúng lúc này Vân Yên công chúa đang mè nheo với Thiên vương: “Ngài nói xem, cả đời con chỉ mong cầu bao nhiêu đó mà cũng không được. Con mồi đã đến tay rồi vẫn vụt mất, con thật sự không cam tâm.”
Thiên vương cao quý ngồi trên ghế ngọc im lặng không nói gì. Cảnh Nguyên đứng khoanh tay tựa vào cột mây nhàm chán chen vào nói: “Công chúa thật không biết đúng sai gì cả. Đây đâu phải chuyện của cá nhân cô, đây chính là chuyện của một cõi đấy.”
“Ngài im đi, ngài không có liên quan đến Thiên giới. Lúc núi Nghinh Nhạc chao đảo sắp sập sao ngài không xuất hiện đi, chỗ đó mới là chỗ của ngài.”
“Im miệng, ai cho ngươi lá gan dám nói chuyện như thế với Long đế hả?”
Dù cho Thiên vương lão thần có dung túng cho Vân Yên bao nhiêu thì cũng phải kiên dè Cảnh Nguyên. Trên thì sợ rồng, dưới sợ giao long, ông ta làm chủ cõi trời cũng thật là bi ai quá đi mất. Ai bảo ông ta không có số làm rồng chứ, nếu vạn dặm xưa kia mà Cảnh Nguyên không nhường lại vị trí thì còn lâu ông ta mới được ngồi lên cái ghế này. Đừng thấy Cảnh Nguyên kia trẻ trung phong độ, thật ra tuổi tác của anh ta còn lớn hơn cả Thiên vương và U Minh vương nữa đấy.
Nghe Thiên vương mắng, Vân Yên ấm ức lắm nhưng cũng chẳng dám nói thêm câu nào khi bắt gặp ánh mắt răng đe của ông ta. Cảnh Nguyên xem chán rồi, anh ta nói: “Đừng tưởng chuyện tốt gì của các người mà tôi không biết. Ngay cả chuyện của công chúa Trân An năm xưa. Nên nhớ, có những chuyện bổn tọa cũng sẽ can thiệp vào, nên các người tự liệu mà làm.”
Cảnh Nguyên đi rồi, Vân Yên mới nước mắt ngắn dài lấy lòng thương của Thiên vương. Đợi đến khi cô ta khóc xong thì mới hỏi: “Rốt cuộc con nhỏ người phàm Trân An đó có gì mà cả Ngạo Vũ lẫn con rồng già đó cũng bênh vực vậy chứ?”
Thiên vương vừa mới nguôi giận thì lại nổi xung lên nói: “Đến bao giờ ngươi mới quản tốt được cái miệng của mình vậy hả. Hắn ta là người ngươi có thể tùy tiện động đến hay sao. Cẩn thận để hắn nghe thấy thì sẽ cắt lưỡi của ngươi ra đó. Đến khi ấy đừng trách ta không cứu ngươi, nếu mà hắn nổi giận thì ta cũng không cứu nổi đâu.”
Thiên vương vừa mới dứt lời thì Vân Yên công chúa đã bị ăn một cú tát từ hư không. Cô ta bưng mặt định chửi kẻ nào dám thì đã thấy Thanh Vân công chúa lù lù xuất hiện, bà ta mặt mày đen xì, tức giận mắng: “Cái đứa con hoang này còn dám ở đây diễn trò hả?”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/gieng-co-tran-an/chuong-33.html.]
Vân Yên vẫn vẻ vô tội nói, Thanh Vân liếc xéo cô ta: “Mày đi mà xem con gái của ả tiện nhân dưới U Minh kia. Đến khi c.h.ế.t vẫn được nở mày nở mặt. Còn số tao sao lại đen đủi như thế cơ chứ, đã mang tiếng chửa hoang còn bị đứa con nhặt được là mày báo hại xấu hổ với một đứa ranh con.”
Thiên vương cũng là lần đầu thấy Thanh Vân công chúa chửi hăng và tức giận như vậy. Nhớ ngày xưa khi cô ta đổ vỏ cho ông còn không tức giận đến như thế thì vội can ngăn nói: “Thanh Vân, em có gì từ từ nói có được không. Đường đường là công chúa Thiên giới sao lại hành xử như vậy chứ?”
“Anh liệu mà im đi, sau đó nhận lại cái thứ này về chỗ mình. Em không mang tiếng dùm cho anh nữa đâu, vì nó mà em gả đến U Minh giới còn bị người ta sỉ nhục đủ đường. Danh phận bé tí, đến lễ cưới còn chẳng có. Bây giờ ngay cả một tên quan quèn canh giữ Vong Xuyên cũng dám sỉ vả khinh thường em kìa.”
Vân Yên không biết đang xảy ra chuyện gì, cô ta hoang mang nói: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?”
“Mẹ, ai là mẹ mày. Từ đây về sau mày đừng có gọi tao bằng mẹ nữa, bớt ám quẻ cuộc đời tao đi. Mày là con của lão già kia chứ không phải của tao đâu.”
Vân Yên nghe Thanh Vân nói xong thì sốc như trời sập, cô ta hoang mang nhìn Thiên vương và nhìn thấy biểu cảm của ông ta thì hiểu luôn vấn đề.
Hóa ra Vân Yên công chúa vốn dĩ là con gái của Thiên vương và một tiểu tiên thấp kém, vì sợ Thiên hậu phát hiện mà bắt Thanh Vân công chúa ôm của nợ về người. Vân Yên công chúa sau khi biết được thân phận của mình thì nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai. Chắc chắn cô ta sẽ không còn tâm trạng để gây ra thêm sóng gió gì nữa đâu.
Lúc này ở nhân gian cũng đã qua ba tháng, vì thời gian ở các cõi thường nhanh hơn nhân gian rất nhiều. Lệ Hoa sau ngày đó thì đã ra dáng một mợ cả, vì bà Nhài suy sụp rất nhiều nên cô phải gánh vác mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà. Ông Bình từ lâu đã chẳng còn màn sự đời, nay bà Nhài cũng chẳng còn tha thiết tranh giành thứ gì. Trong nhà cũng chẳng còn bà vợ lẻ nào nữa, chỉ có vài người ở nên yên ắng hơn rất nhiều. Vì không quản hết nổi nên Lệ Hoa đã rước cha mình về nhà họ Đinh ở và giúp đỡ. Cũng may là có ông, nếu không chỉ sợ bọn giặc bên ngoài sẽ thừa nước đục thả câu. Ngạo Vũ đã đi mất, Liên Thiền cũng chẳng thấy quay lại. Thời gian này đối với Lệ Hoa đúng là yên ổn hơn rất nhiều, không có chuyện ma quỷ, không có âm mưu hại người. Mỗi ngày đều quanh quẩn trong nhà, may vá thêu thùa, rảnh rỗi thì đem ít của cải đi làm việc thiện, bố thí.
Nhưng những ngày tháng yên bình nhanh chóng qua đi. Vào một đêm nọ, trăng non mùng bảy, trời vừa tờ mờ tối, người ở đang đóng cổng rào thì thấy một bóng người từ xa đi vào.
Ban đầu còn tưởng có người dân đói đến xin gạo, vì gần đây họ hay bố thí. Nhưng khi người ở nhìn thấy được rõ khuôn mặt người đến thì bỏ dở cửa mà vừa chạy vào vừa la làng: “Ma...có ma. Cô Hương sao lại sống dậy rồi.”
Cả nhà đều nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của người ở. Căn nhà vốn yên ổn thì nay lại một làn nữa dậy sóng. Người c.h.ế.t đã lâu nay trở về, mà trước đây xác đã bị trộm đi mất, lẽ nào bà mối đã quay lại với những âm mưu của mình nữa rồi?
Bà Nhài nghe thấy thì vội chạy sang tìm Lệ Hoa, bà ta sợ hãi nói: “Hoa, cứu mẹ với.”
Lệ Hoa cũng kinh sợ không ít, nhưng giờ cô là người quản lí nhà cửa không thể sợ hãi ra mặt được, như vậy sẽ làm mọi người sợ hãi hơn. Cô nắm lấy tay bà Nhài rồi lớn giọng gọi: “Cha, cha tới đây mau.”