Giếng Cổ Trân An - Chương 30
Cập nhật lúc: 2024-04-25 21:32:32
Lượt xem: 108
Giếng Cổ Trân An – Chương 30
“Lệ Hoa, Lệ Hoa!”
Mặc dù Đinh Hợp vội vã ôm Lệ Hoa và tha thiết gọi tên cô, thế nhưng anh vẫn ngoảnh đầu nhìn lại cái bóng kia một lần. Điều này làm cho Lệ Hoa vừa ăn giáo dùm cảm thấy ấm ức và tủi thân ghê lắm. Lúc này Liên Thiền đã lại xông vào, cô đánh văng mấy tên ‘thiên binh” kia rồi chạy lại xem Lệ Hoa. May mắn thay vết thương trên người Lệ Hoa không quá nặng, hoặc có thể nói là trên người cô có một thứ gì đó rất đặc biệt. Nếu như là người thường hay ma quỷ thường ăn một mũi giáo đó thì đã đi chầu ông bà ngay lập tức rồi.
“Mợ có ổn không?”
Ngay khi chạm vào Lệ Hoa thì Liên Thiền mới nhận ra trên người cô có một ấn chú, không biết là do ai đặt lên, nhưng ấn chú ấy giúp che đậy thân phận của cô. Có lẽ điều đó đã giúp cô tránh được ánh mắt của cõi trời. Trước đây Lệ Hoa từng rơi xuống giếng nhưng ma nữ dưới hồ lại không nhận ra chắc có lẽ cũng vì điều ấy. Không cần quan tâm cái bóng kia có phải là Trân An công chúa hay không, hiện tại cứu người sống là quan trọng nhất. Nhưng Liên Thiền lại cảm nhận được trên người của Lệ Hoa rất lạ, là trạng thái mà trước đây chưa từng gặp bao giờ. Bởi vì trạng thái này đã giúp một mũi giáo trí mạng đ.â.m vào bụng mà vẫn không sao.
“Các ngươi còn không mau g.i.ế.c con nhỏ kia, sau đó bắt Ngạo Vũ hoàng tử về.”
Lại xuất hiện thêm một đám ma quỷ nữa, bọn chúng vây quanh lấy ba người bọn họ. Liên Thiền vẫn chưa thôi hy vọng với Nhạc Xuyên, nhưng kẻ nấp sau bóng tối lại liên tục khiêu khích khiến cô phát điên. Tuy rằng đám người kia có ngang dọc tung hoành thật nhưng chúng lại chẳng thể chạm được vào đèn Chiêu Hồn. Bảy ngọn đèn kia ban đầu lay lắc như thể sắp tắt đến nơi, nhưng lúc này, ngay lúc bọn chúng sắp áp giải Đinh Hợp đi thì lại đột nhiên sáng rực.
Bảy ngọn đèn bay lơ lửng, rời khỏi bấc đèn. Sau đó chỉ trong chớp mắt thì nhưng Thiên binh thật sự đã đuổi đến. Kẻ cầm đầu chính là Ngạn tướng quân, anh ta đúng là hào quang phát sáng trong đêm tối. Giờ này tình thế đã hỗn loạn như nồi cháo heo, Liên Thiền ôm Lệ Hoa chuẩn bị chạy đi vì kẻ trong bóng tối kia đã rút kết giới, lúc này tin tức mà cô truyền cho Nhạc Xuyên cũng đã ra khỏi kết giới, một đường bay về U Minh.
Lúc này Nhạc Xuyên đã đánh đuổi được con mụ bà mối đi khỏi. Mụ ta chỉ là muốn đến để cầm chân anh, bởi vì bọn chúng biết rõ anh là người giữ quy tắc nhất, không bao giờ g.i.ế.c hại sinh linh vô tội vào, hoặc là có tội nhưng chưa tận số.
Nhìn ngọn đèn lớn trên đỉnh đang sáng rực rỡ, Nhạc Xuyên cười nhẹ, sau đó vung tay thu đèn và đi lên nhân gian.
“Hoàng tử Ngạo Vũ, ngài dám cãi lại hình phạt, âm thầm nuôi thần hồn ư?”
Ngạn tướng quân chậm rãi nói, anh ta đã cho Thiên binh vây quanh ba người bọn họ. Liên Thiền hứ một cái rõ dài rồi nói: “Là Thiên giới các người tiểu nhân, rõ ràng là mười kiếp người, anh ấy đã chấp hành đầy đủ. Bây giờ các ngươi lại muốn anh ấy chịu hình phạt gì nữa. Rút xương hay cho thú ăn hồn?”
Ngạn tướng quân và Liên Thiền vốn là thanh mai trúc mã, nhưng chẳng hiểu vì sao mà Liên Thiền lại có thể ghét anh ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, sau đó ghét luôn đến tận xương tủy cho đến bây giờ.
“Công chúa Liên Thiền không cần quy chụp vu oan. Lệnh của Thiên vương lão thần, đưa hoàng tử Ngạo Vũ về thẩm vấn cuối cùng.”
Ngạn tướng quân nói rất đàng hoàng nhưng Liên Thiền lại nói: “Có cái rắm! Các người tưởng cõi U Minh chúng ta c.h.ế.t hết rồi hay sao. Ngươi có rảnh thì mau giải quyết bọn chúng trước đi đã, người của mình còn không quản nổi, các người dòi quản ai chứ, nực cười.”
Ngạn tướng quân đương nhiên biết, anh ta sớm đã cho Thiên binh bắt giữ bọn ma quỷ kia, nhưng giờ này nhìn lại thì bọn chúng đều đã chết, bây giờ đang hóa thành nước và chảy hết không một dấu vết. Liên Thiền thừa biết kẻ trong bóng tối kia đã g.i.ế.c bọn chúng, dọn sạch dấu vết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/gieng-co-tran-an/chuong-30.html.]
Ngạn tướng quân giải quyết nhanh gọn, anh ta búng ngón tay một cái, một tốp Thiên binh nữa nhanh chóng xuất hiện. Ngạn tướng quân không chờ lâu mà giao việc luôn: “Mau đuổi theo giặc.”
Liên Thiền liếc anh ta, còn chưa biết ai là giặc đâu. Cô thầm chửi rủa tên Trình Nhất này, là người đứng đầu cõi nhân gian mà lại để cho giặc xâm lược thế này, anh ta không thèm bảo vệ con dân của mình chút nào cả.
“Các ngươi đưa tay chịu trói hay đợi bị đau đớn?”
Đúng là phong thái làm việc của cõi trời lúc nào cũng ra vẻ đạo mạo, bao dung nhân loại. Liên Thiền định chửi tiếp thì đột nhiên một bàn tay chạm vào vai mình cùng với ánh mắt kinh ngạc của Ngạn tướng quân.
Bàn tay lạnh lẽo đặt trên vai Liên Thiền dần ấm, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Chẳng phải sổ sinh mệnh đã viết hôm nay bổn điện phải c.h.ế.t ư. Vậy ta trở lại thân phận của mình có gì sai?”
Đừng nghĩ cõi trời không cho Nhạc Xuyên nhìn sổ sinh mệnh thì không ai biết được. Thời gian qua lâu, bọn họ đều nghĩ Ngạo Vũ đã phế rồi, chẳng còn ai nhớ tới bản lĩnh của anh nữa.
Bảy ngọn đèn Chiêu Hồn đã được thu về, Đinh Hợp giờ đã kết thúc làm người phàm, anh quay trở về với thân phận của mình, hoàng tử U Minh, Ngạo Vũ.
“Làm càn!”
Ngạn tướng quân vẫn chưa biết bọn họ vô lí ra sao, anh ta phất tay ra hiệu Thiên binh tấn công, sau đó chính anh ta nhắm vào Ngạo Vũ. Trường thương trên tay Ngạn tướng quân đánh tới, Ngạo Vũ nhanh chóng tránh đi, mặc dù anh không có vũ khí nhưng Ngạn tướng quân vốn chẳng phải đối thủ của anh. Chỉ tội cho Liên Thiền vừa bị thương lại phải bảo vệ Lệ Hoa nên ăn thêm mấy cú nữa. Lúc bọn Thiên binh đang định bổ nhào vào đánh hội đồng thì một luồng sức mạnh từ đâu đáp xuống, hất văng đám Thiên binh ra ngoài.
Nhạc Xuyên xuất hiện vừa đúng lúc, Liên Thiền quay sang nhìn anh ta rồi nói: “Mau xem mợ Hoa như thế nào rồi.”
Liên Thiền tức lắm rồi, cô vừa nói xong thì ném Lệ Hoa sang cho Nhạc Xuyên và rút roi ra tẫn cái đám Thiên binh cô chướng mắt này. Một trận hỗn chiến, đang êm đẹp thì kẻ giấu mặt kia lại xuất hiện, mục đích của hắn ta là dụ Liên Thiền đi. Liên Thiền quả nhiên mắc bẫy, cô ném lại đám Thiên binh sống dai như đỉa này cho Nhạc Xuyên.
Không phải họ không đủ mạnh để xử đám Thiên binh, họ chỉ dám cầm chân chứ không dám giết. Bởi vì một khi g.i.ế.c Thiên binh thì sẽ phát động chiến tranh giữa hai cõi. Nhạc Xuyên một tay ôm Lệ Hoa, một tay đánh Thiên binh, vốn là chuyện nhỏ nếu như anh chẳng vô tình bắt gặp ánh mắt d.a.o găm của Ngạo Vũ khi thấy anh ôm vợ mình.
Nhạc Xuyên vô thức buông ra, nhưng họ lại quên đi sự hiện diện của Vân Yên công chúa. Cô ta chỉ đợi đúng cơ hội này để tóm lấy Lệ Hoa và uy h.i.ế.p Nhạc Xuyên và Ngạo Vũ.
Chỉ tiếc là ôm Lệ Hoa còn chưa nóng tay thì Vân Yên đã bị Trình Nhát hẫng tay trên. Để nói về nhân gian thì chẳng ai rành rẽ bằng anh ta, chỉ một nhà củi thôi cũng chẳng ai có thể tìm ra nơi anh đem Lệ Hoa đi nấp.
Vân Yên ngỡ ngàng đến bật ngửa, cô ta nói to: “Cô dâu của anh đã bỏ trốn rồi.”
Tất cả đều dừng động tác lại, mặc dù Ngạo Vũ rất muốn đi tìm Lệ Hoa, nhưng anh lại bị Nhạc Xuyên kéo đi. Dù sao nếu cứ đánh nhau như thế này chẳng biết đến bao giờ. Nếu như đã chẳng thể g.i.ế.c được thì chi bằng nhân cơ hội này về U Minh giới trước rồi tính. Dù sao Ngạo Vũ vẫn phải tiến hành nghi thức qua sông Vong, như vậy mới được tính là hoàn thành việc đầu thai thành người.