Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giếng Cổ Trân An - Chương 29

Cập nhật lúc: 2024-04-25 21:31:54
Lượt xem: 90

Giếng Cổ Trân An – chương 29

Cả Liên Thiền và Lệ Hoa cùng kinh ngạc, chăm chăm nhìn về phía cái bóng công chúa Trân An kia. Mặc dù Lệ Hoa trước đây từng bóng gió nhớ ra những kí ức của công chúa Trân An, thế nhưng cô bây giờ nhìn thấy công chúa Trân An ngay trước mắt, cho nên mặc nhận trước đây chỉ là do Trân An cho mình nhìn thấy những kí ức của cô ta mà thôi. 

Mặc kệ cái bóng kia là ai, Liên Thiền ưu tiên cứu anh trai mình trước. Thế nhưng xem ra cô đã xem thường Vân Yên công chúa, cô ta đã nhờ người giăng mấy tầng kết giới. Vừa lọt qua kết giới này đã đến kết giới khác.

Thấy Liên Thiền chật vật, Vân Yên cười hả hê nói: “Sao hả, bộ chỉ các người biết giăng kết giới thôi sao?”

Liên Thiền vừa tức giận vừa hoài nghi, cô không biết vì sao kết giới của Nhạc Xuyên lại có thể bị phá bỏ. Lẽ nào mấy ngày này Nhạc Xuyên dưới U Minh đã xảy ra chuyện rồi ư?

Với mối quan hệ mấy ngàn năm và về sự hiểu biết của Liên Thiền với Nhạc Xuyên thì điều đầu tiên cô nghĩ đến là anh ta gặp chuyện chứ chẳng hề hoài nghi một chút nào cả.

Liên Thiền cay cú nhìn vào bên trong, tuy rằng đám Thiên binh không động vào được đèn Chiêu Hồn, nhưng Đinh Hợp đã bị bọn chúng bắt giữ. Anh có phản kháng nhưng không đáng kể, bây giờ anh đang ở thân xác con người, tất cả sức mạnh đều không thể dùng được. Mà đám Thiên binh này dường như là thù Đinh Hợp lâu lắm, bây giờ có cơ hội ra tay thì hơi mạnh bạo. Nhìn Đinh Hợp bị bắt quỳ dưới đất, mắt mũi bầm dập, m.á.u me đầy miệng thì Liên Thiền quay sang nghiến răng nhìn Vân Yên mà nói: “Các người muốn làm gì?”

“Làm gì ư? Ha ha ha, công chúa Liên Thiền không nghĩ đến lúc cô sỉ nhục ta dưới U Minh sao. Lúc ấy hùng hổ lắm mà, sao bây giờ lại cụp đuôi như chó mất nhà vậy. Để ta nghĩ xem, bây giờ cõi Trời trách xuống, nói hoàng tử U Minh Ngạo Vũ không nghiêm chỉnh chấp hành hình phạt nên muốn áp giải về trời thi hành án. Mà may thay ta chính là người chấp hành nhiệm vụ đó, nếu như bây giờ cô quỳ xuống l.i.ế.m sạch giày ta, sau đó xin tha thì ta rất có thể sẽ nghĩ lại mà nhắm mắt bỏ qua cho anh trai cô lần này.”

Liên Thiền nghiến răng thiếu điều sắp trống hàm đến nơi. Cô không động thủ là vì sợ Đinh Hợp sẽ chịu nhiều khổ sở mà thôi. Nhưng Liên Thiền cũng đủ bình tĩnh và thông minh. Sau khi cô quan sát mãi vẫn không thể nhận ra kết giới kia thuộc về cõi nào thì bắt đầu nghi ngờ những Thiên binh kia là giả. 

Vân Yên công chúa trên cõi Trời vốn chỉ là cháu ngoại, cô ta chẳng có tí địa vị nào cả. Nếu như cõi Trời biết được Đinh Hợp thật sự đang trốn ở đây thì dễ gì lại vì một câu nói của Vân Yên mà bỏ qua chứ. Suy cho cùng, ngay cả U Minh giáo chủ còn chẳng thể bênh được con trai kia mà...

“Công chúa Vân Yên, cô mang bọn này từ đâu đến?”

Vân Yên nhột ngay, cô ta giật đuôi mày, lí nhí nói: “Cô có gì ý gì hả, muốn chống lại Thiên lệnh có đúng không?”

“Vân Yên à Vân Yên, cô tưởng đâu ai cũng ngu dốt như cô ư. Có thể cô không nhìn ra kết giới nhưng tôi thì có thể đấy. Mau nói, ma quỷ ở đâu đã giúp đỡ cô?”

Liên Thiền cười nhạt, vừa nói xong đã nhanh chóng rút roi từ sau gáy ra quất về phía Vân Yên. Vân Yên ăn ngay một roi, cô ta lùi về sau nhìn da thịt mình đang dần thối rữa do bị dây roi đánh trúng. Cơn đau đớn dần kéo đến nơi vết thương, cô ta biết rõ một khi bị roi Vĩnh Sinh của Liên Thiền đánh trúng thì thịt sẽ thối rữa không thể lành lại. Vì vậy trước khi đến cô ta đã chuẩn bị sẵn thuốc. Liếc mắt nhìn Liên Thiền một cái, Vân Yên nhanh chóng lấy thuốc ra rắc lên vết thương. Nghiến răng nén cơn đau xót, mặc dù vết thương cũng mãi mãi không thể lành lại được, nhưng ít ra nó sẽ không bị thối rữa và lan rộng. 

Lúc này lại có mấy tên “Thiên binh” đến đánh nhau với Liên Thiền. Dĩ nhiên là bọn hj đánh không lại Liên Thiền, mà lúc đánh nhau thi cô cũng nhận ra là bọn chúng lạ lắm, chẳng giống cõi nào mà cô biết. Nghĩ không ra cô ả Vân Yên tìm đâu ra đám lâu la này đến nữa. Bọn đánh nhau chỉ là bọn tép riu, rõ ràng kẻ giăng kết giới không hề xuất hiện. Liên Thiền quật ngã hết đám thiên binh giả mạo kia, cô lạnh lùng dùng quỷ nhãn quan sát xung quanh. Kì lạ là kẻ kia hoàn toàn khống chế nơi này, rõ ràng là cô cảm nhận được hắn đang ở gần đây quan sát mình, thế nhưng quỷ nhãn của cô vô dụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/gieng-co-tran-an/chuong-29.html.]

 

“Là kẻ nào mau xuất đầu lộ diện, đừng tưởng bổn điện sợ các người.”

Liên Thiền vừa nói xong thì cô rít lên một tiếng đau đớn. Còn đánh lén, cái bọn này giống như rùa rụt cổ vậy. Đang yên đang lành, chạy ra ngoài một chút, đến khi về thì lại rơi vào bẫy của người ta, như cá nằm trên thớt, mặc người ta chặt chém.

Lúc này cái bóng đang cố vượt qua kết giới để vào trong, nhưng trông cô ta càng lúc càng suy, giống như sắp biến mất đến nơi. Mà Lệ Hoa đang êm đẹp ở bên kia lại đột nhiên cảm thấy khó thở. Chẳng ai làm gì nhưng cô lại cảm giác như bản thân sắp c.h.ế.t đến nơi. Đặc biệt là nơi lồng n.g.ự.c cô, đau đến kì lạ, là chuyện mà từ trước đến nay chưa từng xảy ra.

“Xem ra các ngươi cũng chỉ được cái nói to mà thôi. Ta muốn xem hôm nay các ngươi ai dám ngăn ta mang Ngạo Vũ đi.”

Liên Thiền thừa biết công chúa Vân Yên bị người ta lợi dụng. Bên ngoài có vẻ như cô ta đã sai khiến được bọn chúng nhưng thực chất bọn chúng đã lợi dụng cô ta. Đương nhiên cõi Trời sẽ không thể nào tha cho Ngạo Vũ, càng đừng nói đến việc bọn họ sẽ để cho Vân Yên và Ngạo Vũ đến với nhau. Chỉ cần đầu óc không hỏng thì ai cũng sẽ nghĩ được điều đó. Mà cũng không thể không khâm phục và ngưỡng mộ mảnh tình cảm và Vân Yên dành cho Ngạo Vũ, cô ta có thể liều mạng mà giành Ngạo Vũ về cho riêng mình. 

“Cô định mang anh ấy đi đâu, trốn chui lủi cùng cô à. Đừng mơ, hôm nay có Liên Thiền tôi ở đây thì đừng ai mong mang anh ấy đi.”

Liên Thiền bộ dạng hết sức ngông cuồng, cô rất xinh đẹp, phong thái cũng rất tốt. Có thể nói khắp các cõi hiếm có được ai như thế này cả. Mà lúc này Liên Thiền cũng chẳng hay biết kẻ ở trong bóng tối kia đang chăm chú nhìn cô và âm thâm đánh giá. Có vẻ như hắn rất hài lòng về cô thì phải.

“Để ta xem hôm nay ai thắng.”

Vân Yên công chúa cả đời mới tìm được cơ hội này để hơn thua với Liên Thiền, dĩ nhiên cô ta chẳng dễ gì mà bỏ qua. Vân Yên vừa tự mãn nói xong thì quay sang nói với “Thiên binh” trong kết giới: “Mang đi!”

Ai biết được lúc này kết giới đột nhiên vỡ bung bét hết. Cả đám còn đang ngơ ngác thì nhìn thấy Lệ Hoa đang liều mạng cắm đầu chạy vào, có khi chính cô còn chẳng biết căn phòng kia có kết giới.

“Đừng hòng ai mang anh ấy đi.”

Lệ Hoa lớn giọng nói, cô đang đứng chắn trước mặt Đinh Hợp. Cô vốn dĩ bản tính c.h.ế.t nhát, nhưng hiện tại lại chẳng biết sợ gì cả, cô chỉ biết mình cần bảo vệ chồng mà thôi. Liên Thiền sợ run người, cô vẫy tay, gấp gáp nói: “Mợ Hoa, mau chạy đi.”

Liên Thiền sợ một khi Vân Yên công chúa phát hiện ra Lệ Hoa sống lậu thì mọi chuyện chấm hết. Thế nhưng kì lạ là Vân Yên lại chẳng phát hiện ra, cô ta chỉ bình thường nói: “Con người hạ đẳng, mau g.i.ế.c cô ta!”

Liên Thiền sợ mất mật, nhưng cô dù có dùng tốc độ nhanh nhất cũng chẳng thể nhanh hơn mũi giáo đang đ.â.m xuyên ngang qua bụng của Lệ Hoa. Liên Thiền và Đinh Hợp cùng hét lên một tiếng, khi mũi giáo vừa được rút ra thì Lệ Hoa cũng đã nôn ra m.á.u tươi, sau đó ngã xuống đất.

Loading...