Giếng Cổ Trân An - 56
Cập nhật lúc: 2024-09-13 19:03:06
Lượt xem: 139
Giếng Cổ Trân An - Chương 56
“Mặc dù tôi có rất nhiều cách thức để g.i.ế.c ông, thế nhưng tôi vẫn muốn dùng thứ này để tiễn ông đi.”
Nghe giọng điệu của Lệ Hoa thì dường như không phải là g.i.ế.c gà dọa chỉ mà là muốn làm thật. Thiên vương quay sang nhìn đám người đang đứng yên kia với kiểu: Các ngươi không ai thèm quản ư?
Nhưng rất tiếc ông ta đã phải thất vọng, chẳng có ai thèm quan tâm đến ông ta. Cứ như ông ta c.h.ế.t dưới tay Lệ Hoa là điều hiển nhiên vậy. Đương nhiên Thiên vương cũng chẳng phải là cái vỏ rỗng, ông ta dễ gì mà ngồi yên chờ c.h.ế.t được. Với cái nỗi nhục hôm nay thì ông ta muốn Lệ Hoa phải trả gấp đôi như thế, mặc cho trước đây cô đã chịu đựng rất nhiều rồi.
Chờ Lệ Hoa lơ đễnh trong một chốc, Thiên vương nắm lấy trâm gỗ, đạp đất phi thân đến đ.â.m vào cổ Lệ Hoa trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Bọn họ đinh ninh Lệ Hoa nắm chắc phần thắng nhưng không sợ sự việc lại đảo lộn thành như vậy.
Không ngờ mọi việc vẫn nằm trong dự liệu của Lệ Hoa, cô đứng yên cho Thiên vương đ.â.m một nhát vào cổ. Máu tươi nhanh chóng chảy ra, vết thương càng lúc càng rộng theo nụ cười của Lệ Hoa. Ba người kia muốn nhào đến giúp đỡ nhưng đều dừng lại khi nhìn thấy ánh mắt Lệ Hoa sáng lên, cô đưa tay nắm lấy trâm gỗ trên cổ mình rút ra. Máu tươi văng thẳng vào mặt Thiên vương khiến ông ta có chút bất ngờ.
Lệ Hoa không chút gì gọi là đau đớn, cô nói: “Thiên vương lão thần nay đã biết rõ thân phận Sơ thần của tôi nhưng vẫn cố ý ra tay g.i.ế.c người diệt khẩu. Động cơ này thật sự khiến trời đất phẫn nộ, nay tôi nhân danh đất trời, hạ lệnh g.i.ết Thiên vương Quân Hạo, tự tay thi hành.”
“Ngươi…nằm mơ…”
Thiên vương còn chưa nói được hết câu đã thấy Lệ Hoa vuốt tay ngang cổ mình, vết thương theo đó mà lành lại. Khả năng tự chữa lành này chưa từng có ai có được ngoài những vị thần viễn cổ. Thiên vương cứng họng, ông ta cũng mơ hồ biết được ngày tàn của mình đến rồi nên co chân muốn bỏ chạy.
Nhưng làm sao Lệ Hoa lại dễ dàng tha cho ông ta như thế. Cô nở một nụ cười lạnh lùng, vung tay một cái đã giăng trận nhốt ông ta vào. Cô đi tới, từng bước chậm chạm, duỗi tay xuống đất triệu hồi xương xẩu bị lấp dưới lớp đất dày kia. Những mảnh xương không biết là người hay thú vừa ló lên khỏi mặt đấy đã nhanh chóng nhập thành một, nhanh chóng biến thành một thanh kiếm sắt nhọn.
Lệ Hoa kéo lê thanh kiếm dưới đất, ma sát với đám xương nằm ẩn dưới mặt đất kêu lên lanh lảnh. Bước chân chậm chạp, âm thanh lảnh lót khiến cho Thiên vương cảm giác như cái c.h.ế.t của mình đang đến một cách chậm rãi. Đây chính là một loại tra tấn cực kỳ dã man, chầm chậm trải qua cái c.h.ế.t một cách đau đớn, không có gì dã man hơn, dù là thánh thần như ông ta cũng không ngoại lệ.
Nhìn thấy Thiên vương còn chưa phải chịu hình phạt tra tấn nào mà còn sợ hãi đến như thế khiến Lệ Hoa cười chua xót, cô nói: “Sao vậy, ngài còn yếu đuối hơn cả một cô gái phàm trần ư. Vậy năm đó sao ngày lại nhẫn tâm ra lệnh cho Ngục Cẩu cắn xé linh hồ của cô ấy, giam cầm thân xác cô ấy dưới đáy giếng hoang liêu lạnh lẽo ngần ấy năm, trong khi cô ấy không có một chút tội tình nào?”
Nói đến đây, Lệ Hoa không cầm được nước mắt. Cô cảm nhận được sự ấm nóng của nước mắt đang lăn dài trên mặt mình. Cô ngửa mặt lên cố không cho nước mắt rơi xuống, nhưng cô thật sự quá đau lòng, quá bi thương cho quá khứ của mình.
Hít sâu một hơi, Lệ Hoa nói tiếp: “Cô ấy còn là người đã từng cứu mạng ngài, đã từng đề bạt ngài với Long đế Cảnh Nguyên để ngài có được ngôi vị Thiên vương. Nhưng rồi sao…ngài lại dùng chính cái quyền hạn mà cô ấy đã đề bạt cho để đưa ra một hình phạt tàn nhẫn dã man như thế cho cô ấy. Ngài ác lắm, ngài lại đưa ra một hình phạt vạn năm trong các cõi chưa từng có, kể ra những hình phạt mà các vị thần viễn cổ để lại cũng chẳng tàn nhẫn như vậy. Thiên vương Quân Hạo, ngài mới chính là tội nhân thiên cổ, không phải công chúa Trân An kia…”
Ở đây chỉ có Nhạc Xuyên và Cảnh Nguyên từng thấy dáng vẻ của Lệ Hoa làm thần nên chưa biết. Bây giờ nhìn thấy cô không vội hành quyết mà cho Thiên vương một cơ hội vùng vẫy nữa thì bắt đầu không khỏi thán phục. Càng như vậy, người ta sẽ càng đồn thổi về chuyện năm xưa Thiên vương ỷ thế hành quyết dã man một người vô tội. Nay tội trạng của Thiên vương đã tỏ như ban ngày, ông ta đã phạm lại luật Thiên Địa, c.h.ế.t chỉ là chuyện hiển nhiên không một chút nghi ngờ.
Chỉ thấy trận đồ được thu về, Thiên vương cũng vì thế mà nhanh chóng bật dậy, biến ra cây trượng trên tay nhào vào đánh nhau với Lệ Hoa. Đương nhiên Ngạn tướng quân cũng dẫn theo rất nhiều thiên binh xuống nhưng chẳng có ma nào dám xen vào, đây là cuộc chiến mà họ chẳng có tư cách vào cũng chẳng vào nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/gieng-co-tran-an-cfqp/56.html.]
Liên tiếp mấy đòn, Lệ Hoa đều đỡ một cách dễ dàng, cô nói: “Xem như ông cũng có cố gắng để c.h.ế.t một cách ngẩng cao đầu. Chỉ tiếc rằng, tôi chỉ cho ông cơ hội chứ sẽ không có ý định để ông được c.h.ế.t ngẩng cao đầu. Quân Hạo, ông sẽ được c.h.ế.t nhục như một con ch.ó mất nhà.”
Chỉ thấy Lệ Hoa vun kiếm một cái, cây trượng trên tay Thiên vương rơi xuống đất. Cánh tay ông ta vẫn còn nguyên vẹn nhưng gân đã đứt. Ông ta lảo đảo về phía sau nhưng Lệ Hoa không có ý định dừng lại. Cô từng chém, từng c.h.é.m một vung xuống, liên tiếp cắt đứt toàn bộ gân cốt của tứ chi ông ta.
Quả như lời Lệ Hoa nói, Thiên vương cao ngạo ngày nào giờ đây giống như chó mất nhà, đang bò lê một cách đau khổ dưới đất.
“Ngục Cẩu!”
Lệ Hoa lạnh giọng gọi, con Ngục Cẩu đầu đàn run lên từng đợt. Cả Nhạc Xuyên và Liên Thiền đều trố mắt kinh ngạc, họ chưa từng thấy Ngục Cẩu sợ hãi đến kinh hồn bạt vía như thế bao giờ cả. Dường như nó cũng đã nhận ra năm xưa đã cắn xé linh hồn Lệ Hoa nên bây giờ được xướng tên thì sợ run cả chân.
Lệ Hoa thấy mãi chẳng con nào đến nên quay đầu lại, Ngục Cẩu có đi nhưng không đáng kể. Vừa đi vừa run thành ra đi mãi cũng chẳng đến đâu. Lệ Hoa cũng lờ mờ hiểu ra, cô nói: “Ngươi chỉ là chó nghe lệnh chủ, không đáng tội. Bây giờ ta lệnh cho ngươi hành quyết ông ta.”
Cảnh tượng sau đó mọi người đều không có can đảm nhìn. Liên Thiền nãy giờ vẫn đang lo lắng khống chế Nguyên thân Trăng Máu bây giờ cảm thấy có điều gì đó là lạ, cô hét lên: “Có kẻ cướp…”
Đến khi mọi người nhìn lại thì Nguyên thân Trăng Máu đã biến mất đâu không dấu vết. Một thứ chứa sức mạnh kinh khủng như vậy nói mất là mất, kẻ lấy nó phải có loại sức mạnh ghê gớm nào chứ.
Lệ Hoa quay đầu nhìn Nhạc Xuyên, sau đó lại nhìn về phía Ngạo Vũ. Ngạo Vũ hiểu ngay, anh định hô hào lên nhưng Lệ Hoa lại lắc đầu. Nhạc Xuyên biến mất, Lệ Hoa nhìn Ngạo Vũ một cái rồi cũng mất tăm, để lại Liên Thiền ở đó với rất nhiều nghi ngờ.
Bây giờ Ngạo Vũ có nói gì thì Liên Thiền cũng không tin, từ giây phút cô biết cha mình luôn lợi dụng mình thì cô đã chẳng còn tin tưởng bất kì ai nữa. Ngạo Vũ cũng không giải thích nhiều nữa, anh nhanh chóng đi tìm Lệ Hoa, chỉ sợ cô sẽ lại chịu thiệt một lần nữa.
Quả nhiên chẳng ngoài dự đoán, Nhạc Xuyên chính là người mang Nguyên thân Trăng Máu đi. Lệ Hoa xuất hiện phía sau lưng anh ta bên bờ Quỷ vực, nhạt giọng nói: “Sao vậy, cảm giác làm người thắng cuộc thế nào?”
Nhạc Xuyên có hơi giật mình quay đầu nhìn lại, anh ta hơi bất ngờ nói: “Sao…em lại biết?”
“Nhạc Xuyên, anh nói cái gì vậy chứ. Rõ ràng anh đã làm bao nhiêu chuyện xấu, bây giờ lại bất ngờ vì người ta biết anh làm chuyện xấu à?”
Lệ Hoa cười, cô ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Anh có biết vì sao năm xưa tôi dùng chút sức lực còn lại trước khi bị anh g.i.ế.c để phong ấn anh không. Anh sợ tôi phát hiện ra anh mới chính là người đã g.i.ế.c Gia chủ Vong Xuyên tộc, anh vì muốn dùng Nguyên thân Trăng Máu để làm việc ác nên đã g.i.ế.c người đoạt của, giá họa của U Minh vương. Còn tôi, tôi đã biết chuyện đó từ lâu rồi, vậy nên trước khi c.h.ế.t đi tôi mới phong ấn anh bên dưới Quỷ vực và phong ấn nơi đó lại mãi mãi. Chỉ không ngờ…”
“Không ngờ gì?”
Nhạc Xuyên vẫn rất nhẹ nhàng hỏi, Lệ Hoa cười mỉa mai nói: “Không ngờ rằng tôi không thể phong ấn được anh mãi mãi. Mà anh, cũng chẳng thể g.i.ế.c được tôi.”