Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giếng Cổ Trân An - 54

Cập nhật lúc: 2024-09-13 19:02:40
Lượt xem: 117

Giếng Cổ Trân An - Chương 54

Ngay cả quan thần trong triều cũng đồng loạt quỳ bái, nói nhất định phải g.i.ế.c ma quỷ. Bọn họ vốn chẳng biết gì về cõi U Minh, bọn họ chỉ biết ma quỷ chính là phe tà ác, tất cả ma quỷ đều cần được tiêu diệt. Dưới sự thêu dệt mỗi lúc một nhiều, thân phận của Ngạo Vũ càng trở nên vi diệu. Mà tất cả những điều này đều là do Vân Yên một tay đứng phía sau giật dây. 

Bởi vì có sự giúp đỡ phía sau của Thiên vương cho nên Vân Yên đã che giấu được khí tức của mình, vì thế Ngạo Vũ mới không nhận ra.

Lúc này tất cả mũi dùi đều chỉa về phía Ngạo Vũ, nhưng anh lại không thể sát sinh. Tất cả đều có luật lệ, nếu như g.i.ế.c người vô tội nhất định sẽ phải chịu phạt. Mà lúc này Ngạo Vũ đã chuẩn bị được đưa đến đoạn đầu đài xử tử. Mặc cho Trân An cầu xin vua cha nhưng vua cha vì quốc gia, cuối cùng vẫn phải cắn răng đưa Ngạo Vũ ra hành quyết.

Có lẽ năm đó thủ phạm cũng bao gồm cả Trình Nhất. Nếu như anh ta không xuất hiện thì sự tình sẽ chẳng phải không thể cứu vãn như bây giờ. Hai người họ trên người vẫn mặc hỷ bào dắt díu nhau miễn cưỡng chạy đến tường thành, nhưng truy binh tinh nhuệ đã ráo riết đuổi theo và dồn họ vào đường cùng. 

Trân An quay sang nói với Ngạo Vũ: “Chúng ta kiếp này đã là vợ chồng, kiếp sau chúng ta cũng sẽ làm vợ chồng nhé?”

Ngạo Vũ biết thừa Trân An đang rủ mình nhảy thành. Dù anh có không thể đánh g.i.ế.c người nhưng ít ra đưa cô đi anh vẫn thừa sức. Nhưng oái oăm thay lúc này đây anh đang định bế cô rời đi thì Trình Nhất đã xuất hiện. Khi đó chính là Thiên vương đưa lệnh xuống, thêm mắm dặm muối, nói rằng Ngạo Vũ ép bức mê hoặc công chúa nhân giới, muốn đưa cô đi nên anh ta mới xuất hiện ngăn cản. 

Chỉ vì tính khí nóng nảy ấy đã làm hệ lụy cả đời sau của anh phải sống trong tội lỗi.

Lúc ấy vết thương của Ngạo Vũ đang rất nghiêm trọng, bởi vì phải che giấu khí tức mà không thể chữa trị nên mãi vẫn không khỏi. HIện tại đối mặt với Trình Nhất đang sắp bước qua ngưỡng thần, khí thế hừng hực thì không thể đánh lại. 

Trân An một bên muốn c.h.ế.t cùng Ngạo Vũ, còn anh một bên muốn đưa cô đi trốn. Cuối cùng Ngạo Vũ chỉ đành đưa tay chịu chết, để Trình Nhất hành quyết anh giữa thành, trước mặt dân chúng. Chỉ có như thế thì lòng dân mới có thể lắng xuống, lẽ ra bọn họ muốn hành quyết cả công chúa Trân An nhưng may mắn cô có vua cha bảo vệ nên mới thoát một kiếp nạn.

Ấy vậy mà không ngờ rằng từ đâu lại xuất hiện rất nhiều lời đồn thổi về việc công chúa Trân An muốn trả thù cho phò mã mà đang ủ mưu tính kế. Lúc ấy nữ hầu kể cho Trân An nghe rất nhiều nhưng cô vì mãi đau buồn nhốt mình trong khuê phòng, nào đâu để tâm đến những chuyện bên ngoài ấy.

Cho đến một hôm, dưới thành đã bị đại khai sát giới, binh lính đang ra sức g.i.ế.c chóc toàn thành. Lúc ấy vua cha đang đi lên chùa cầu phúc, binh lính mang theo lệnh bài của công chúa, ra sức g.i.ế.c hại dân lành. Lúc này lời đồn thổi về việc Trân An công chúa g.i.ế.c dân báo thù cho phò mã đã được dân chúng cho là ứng nghiệm. 

Người c.h.ế.t như rạ, trăm ngàn lời oán thán kêu gào, trù rủa Trân An công chúa vô số kể. Cho đến khi Trân An nghe thấy ồn ào mỗi lúc một lớn, cô ra khỏi cung đi lên tường thành thì mọi chuyện đã rồi. Máu chảy thành sông, thây chất như núi. Mặc dù cô không biết chuyện gì nhưng dân chúng liên tục chỉ về phía cô với ánh mắt oán hận.

Giết dân…báo thù cho phò mã…là chuyện mà cô nghĩ cũng chưa dám nghĩ tới. Rốt cuộc là ai đã giả danh cô để làm chuyện ác tày trời này…?

“Chạy đi công chúa, bọn họ đang nhắm vào người…”

Cho đến khi bị hành hình, Trân An mới biết hóa ra nữ hầu kia chính là chủ mưu của tất cả mọi việc. Cô ta chính là công chúa Vân Yên của cõi Trời, cô ta vì muốn có được Ngạo Vũ cho nên đã nhắm vào cô. 

Vậy mà Trân An cũng nghe theo lời cô ta mà chạy…Nhưng còn chưa đến đâu thì cõi Trời đã sai Thiên binh xuống bắt cô và đưa đi. Đến cõi U Minh, khi hình phạt giáng xuống, cho Ngục Cẩu cắn xé linh hồn cô thì cô mới biết hóa ra bản thân chính là con cá trên thớt mặc cho người ta cấu, người ta chặt. Thân xác cô bị Trình Nhất phong ấn vào một cái giếng, giam cầm qua nghìn năm. Cũng vì điều đó đã khiến Trình Nhất từ bỏ việc phi thăng thành thần. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/gieng-co-tran-an-cfqp/54.html.]

Trong khoảnh khắc cuối cùng khi Ngục Cẩu câu hồn Trân An rời khỏi thân xác, ánh mắt cô nhìn anh ta đã khiến anh ta nghĩ đến một điều.

Anh ta liều mạng tu hành từng ấy năm mới được ngưỡng thần. Nhưng mục đích ban đầu của anh chính là bảo vệ người yếu chứ không phải xử oan người yếu thế một cách tàn nhẫn như vậy. Nếu đã như thế, thành thần có ý nghĩa gì, thay vì vậy hãy dùng sức mạnh ấy để bảo vệ nhân tộc yếu ớt cần được bảo vệ. 

Chỉ thương thay cho Trân An, đến lúc sắp bị Ngục Cẩu cắn xé linh hồn thì cô mới nhận ra người hại mình hóa ra chính là người thân cận bên cạnh mình, Vậy mà lúc bị bắt, cô còn lo lắng thay cho cô ta…

Thiên vương giáng xuống một đạo thiên ý, ban cho Trân An công chúa của nhân gian hình phạt cắn nát linh hồn, đẩy vào hư vô, mãi mãi không được siêu sinh…

Người sai khiến Ngục Cẩu chẳng ai khác mà chính là Nhạc Xuyên. Chỉ là lúc Ngục Cẩu đang hành hình dở thì một bóng người xuất hiện, trên tay anh cầm một thanh kiếm sáng rực, mạnh mẽ c.h.é.m vào Ngục Cẩu. Nhưng sau đó, anh lại lạnh lùng quay lưng đi…cho đến lúc Trân An hoàn toàn mất đi ý thức.

Mãi đến sau này cô mới biết chính là nhờ vào nhát c.h.é.m đó của Ngạo Vũ nên Nhạc Xuyên mới có thể đem vài mảnh hồn phách còn lại của cô đi giấu. Cũng vì vậy mà Ngạo Vũ đã bị U Minh vương mà Thiên âm mưu phạt đày vào luân hồi, đầu thai mười kiếp. 

Thiên vương tuy dung túng Vân Yên công chúa làm chuyện tài trời kia. Giúp cô ta giả dạng thành Trân An hạ lệnh đồ sát, nhưng ông ta vẫn vì việc lớn mà bắt tay với U Minh vương phạt Ngạo Vũ đi. Để khoảng thời gian đó ông ta còn bắt tay vào chiếm lấy Tế Nguyệt, nếu như Ngạo Vũ còn đó thì còn lâu ông ta mới mó tới được Tế Nguyệt.

Nhạc Xuyên đứng yên lặng bên cạnh Lệ Hoa, hai người bọn họ đứng trên cổng thành nhìn xuống. Những hình ảnh từ hoa lệ náo nhiệt cho đến đẫm m.á.u hiện qua trước mặt họ một lượt, sau đó trở về thành một tòa thành đổ nát.

Lệ Hoa khẽ thở một hơi mạnh, Nhạc Xuyên len lén quan sát sắc mặt cô. Biểu cảm trên mặt cô biến hóa khôn lường, bao nhiêu đau khổ uất hận, căm phẫn lướt qua như một cơn gió thu, cuối cùng đọng lại cái giá rét của mùa đông băng giá.

Lệ Hoa khẽ ho một tiếng, sau đó cô ôm ngực, nôn ra một ngụm m.á.u tươi!

Đất trời như chao đảo một phen, trong đầu Lệ Hoa xuất hiện rất nhiều kí ức vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Nhưng lúc này cô cũng kinh hãi không ít, tất cả những việc này cứ liên tiếp kéo đến khiến cho cô nhất thời không thể chịu đựng được. Vốn dĩ nghĩ bản thân kiếp trước là công chúa đã ghê gớm lắm rồi, nhưng bây giờ cô cảm nhận được hình như bản thân còn có một thân phận khác nữa. 

Lại là một kiếp khác, dường như đã rất lâu rồi…

Kiếp ấy cô là thần, là một vị thần cổ xưa. Điều đáng nói hơn nữa kiếp đó cô và Nhạc Xuyên chính là một đôi, nhưng đồng thời cô cũng chính là người đã giải quyết…Nhạc Xuyên.

Hình ảnh kí ức ấy càng lúc càng hiện rõ, nỗi đau trong cô cũng chồng chất không kém. 

Một hình ảnh vừa quen thuộc nhưng cũng xa lạ, chính là Quỷ Vực của cõi U Minh. Trước đây vai vế của cô cao hơn cả Long đế Cảnh Nguyên, tuy rằng sống không lâu hơn anh ta nhưng vai vế cao hơn cả anh ta. Năm đó ở cõi U Minh, Nhạc Xuyên chính là thư đồng của cô. Anh ta đi theo cô học đạo rất lâu, là một người thông minh xuất chúng. Vì vậy việc thăng cấp của Nhạc Xuyên rất nhanh, anh ta nhanh chóng bước qua ngưỡng thần và có thể đứng bên cạnh Lệ Hoa.

Còn nhớ năm đó, Lệ Hoa chính là bà mụ đỡ đẻ cho bà ngoại Liên Thiền. Khi ấy Ngạo Vũ vẫn chỉ là một cậu nhóc còn cởi trần tắm mưa nên chẳng thể nào lọt vào trong mắt Lệ Hoa. May mà anh được Nhạc Xuyên nhặt từ chợ quỷ về cho đi theo, nên cũng từ đó mà tu hành được không ít. 

Quá khứ tốt đẹp là thế, cho nên những kí ức đau thương Lệ Hoa tạm thời không muốn nhớ đến. Hiện tại sức mạnh cô cũng chỉ là nhặt nhạnh được chút ít, linh hồn dù có cố vá víu thế nào cũng chẳng được nguyên vẹn. Việc quan trọng là phải đi tìm kẻ dám láo cá hại cô thê thảm tới như vậy.

Loading...