Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giếng Cổ Trân An - 52

Cập nhật lúc: 2024-09-13 19:02:15
Lượt xem: 127

Giếng Cổ Trân An - Chương 52

Ngạo Vũ đạp trên lưng Ngục Cẩu, muốn nhảy qua đánh với Thiên vương nhưng lúc này có một luồng sáng đã đáp xuống trước mặt anh. Long đế Cảnh Nguyên xuất hiện, anh ta dưới hình dáng một con rồng trắng có cánh tuyệt đẹp đang quần thảo xung quanh Thiên vương.

“Long đế Cảnh Nguyên, ngươi muốn làm gì vậy, muốn tạo phản à?”

Thiên vương dù tức giận nhưng giọng điệu vẫn có hơi run rẩy nói. Cảnh Nguyên hiện về thân người, anh ta nói: “Tạo phản? Ngươi điên rồi sao, là ngươi tạo phản mới đúng.”

“Ngươi đừng có kiêu ngạo, cho dù năm đó chính ngươi nhường ngôi cho ta, nhưng bao nhiêu năm nay ngươi đã sớm không còn quyền hạn gì rồi.”

Cảnh Nguyên không tức giận, anh ta cũng chẳng thèm có chút biểu cảm nào mà chỉ nhạt giọng nói: “Được, bổn tọa chờ mỗi câu này của ngươi. Vậy xem như ngươi c.h.ế.t được rồi, bởi vì bổn tôn g.i.ế.c ngươi bây gườ cũng sẽ không mang tiếng là ức h.i.ế.p ai.”

Thiên vương nghĩ rằng Cảnh Nguyên chỉ dọa, ngờ đâu anh ta nhanh chóng đưa tay về trước mặt vận khí. Thấy Ngạo Vũ vẫn đang đứng nhìn, anh ta nói: “Ngươi định để Liên Thiền công chúa c.h.ế.t dưới tay tên yêu tặc đó ư. Đừng quên, hắn ta nếu như không cưới công chúa Vũ Liên năm xưa thì hắn rốt cuộc vẫn là con ch.ó không nhà, lang thang khắp cõi mà thôi.”

U Minh vương mặc dù nghe người ta chửi nhiều rồi nhưng mỗi lần nghe lại ông ta vẫn thấy hết sức khó chịu. Từ sau khi soán ngôi năm đó, ông ta đã lâu không nghe chửi nên thấy rất chói tai, vì vậy liền lớn giọng mỉa mai nói: “Bọn chúng cao quý, tài giỏi và khôn ngoan quá nhưng cuối cùng vẫn c.h.ế.t dưới tay ta. Gia chủ Vong Xuyên cái gì, công chúa Vũ Liên cao quý cái gì, tất cả đều là một lũ ngu xuẩn. Cảnh Nguyên, ngươi chẳng phải năm đó đã yêu thầm Vũ Liên ư. Tất cả các người đều tò mò muốn biết vì sao cô ta lại c.h.ế.t chứ gì.”

Không đợi ai nói, U Minh vương nói tiếp: “Vậy để hôm nay ta nói cho các người biết nhé, để các người c.h.ế.t khỏi vướng bận. Đúng vậy, con đàn Vũ Liên ấy chính là do một tay ta giết, chính tay ta đ.â.m ả ta bên cạnh cạnh từ đường, sau đó đạp ả xuống dưới Táng vực để ả ta c.h.ế.t mất cả xác. Năm đó ta chỉ nhỏ vài giọt nước mắt khóc thương thì các ngươi đã tin soái cổ mà không tìm xác ả ta, đến nay mấy ngàn năm trôi qua chắc chắn xác ả đã bị quỷ ma dưới Táng vực cắn nuốt lâu rồi.”

Long đế Cảnh Nguyên không để lộ hỉ nộ ái ố mà giờ đây đã phải khẽ cau mày. Anh ta đang cảm thấy vết thương nơi n.g.ự.c mình lại tái phát. Vết thương anh ta tưởng đâu đã lành, anh ta tưởng chuyện này đã qua lâu và anh đã quên mất. Nhưng hóa ra chuyện cũ kia chỉ như vừa mới hôm qua, nỗi đau vẫn còn đau đáu, vết thương trong tim vẫn nhỏ m.á.u không ngừng.

Năm xưa anh ta vốn dĩ cùng tu học ở Vong Xuyên gia tộc, là đồng môn với công chúa Vũ Liên. Anh dần có tình cảm với cô, thế nhưng lại cứ mãi lo sợ cô ghét bỏ mà không dám thổ lộ. Công chúa Vũ Liên tính tình hào sảng lại tốt bụng, cô được vua cha yêu thương chiều chuộng từ bé nên chẳng bao giờ nghi kị ai cả. Thời gian trôi qua rất lâu, cho đến khi U Minh vương hiện tại xuất hiện, ông ta khi đó chỉ là một đứa mồ côi được thu nhận. Thế nhưng tính khí của ông ta lại hoạt bát vô cùng, vì thế nhanh chóng được Vũ Liên chú ý.

Cũng vì thế mà thanh niên trầm tính Cảnh Nguyên đã mất người thương thầm, cùng từ đó anh chôn sâu đoạn tình cảm ấy vào tận đáy lòng.

“Ngươi thấy sao hả Long đế cao cao tại thượng. Cảm giác người phụ nữ ngươi yêu thương trân quý như báo vật lại bị ta chà đạp dưới chân?”

Giọng điệu của U Minh vương lúc này hiển nhiên là châm chọc cực hạn, khiến cho Cảnh Nguyên không nhịn được mà đánh cho hắn một cú chao đảo. U Minh vương điên tiết gầm lên: “Khốn kiếp, để xem ta xử lí xong Tế Nguyệt thì sẽ chôn sống ngươi đầu tiên.”

Cảnh Nguyên cười nhạt, anh ta nói: “Mơ, ngươi mơ thật rồi.”

Thiên vương và Cảnh Nguyên hai bên giao đấu, Thiên vương lại muốn lập trận Thiên Ma nhưng không có cách nào rảnh tay, ông ta phải liên tục đỡ đòn từ Cảnh Nguyên. Giờ thì ông ta đã ngấm được cảm giác làm kẻ địch của Long đế rồi, vẫn cảm thấy quyết định ngày hôm nay có vẻ chẳng được khôn ngoan lắm. 

Nếu hôm nay thắng trận là tốt, chỉ sợ một khi bại trận thì về sau sẽ rất khó sống. Ông ta đinh ninh Cảnh Nguyên sẽ chẳng bao giờ sát sinh nữa, nhưng tiếc là đó chỉ do đơn phương ông ta nghĩ thôi. Cảnh Nguyên cũng chẳng phát lời thề hay tuyên bố với các cõi là sẽ không sát sinh đâu. 

“Long đế Cảnh Nguyên, ngài dám g.i.ế.c cả Thiên vương ư?”

Thiên vương không thể rảnh tay nỗi với các chiêu thức của Cảnh Nguyên tung ra, mà giờ đây ông ta nhận ra rõ mồn một mỗi chiêu thức của Cảnh Nguyên đều là muốn lấy mạng của ông ta. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/gieng-co-tran-an-cfqp/52.html.]

Cảnh Nguyên nói: “Trong mắt ta dù là ai đi chăng nữa đều là chúng sinh bình đẳng như nhau thôi.”

“Cảnh Nguyên, ngươi phát điên rồi, vua của các cõi mà ngươi cũng dám giết.”

U Minh vương vừa mới lên tiếng thì đã bị Ngạo Vũ c.h.é.m cho một nhát, may mà vẫn còn có trận Tế Nguyệt bảo vệ ông ta, nếu không chỉ sợ một nhát này nếu như không mất một mạng thì cũng mất nửa. 

“Nói nhiều c.h.ế.t sớm. Hôm nay ta cho ngươi thấy con g.i.ế.c cha luôn đấy.”

Ngạo Vũ cũng quá tức giận nên mới nói như thế, nhưng cuối cùng dù sao thì anh và U Minh vương cũng chẳng có chút liên hệ m.á.u mủ nào cả. 

“Đứa con nghịch tử này…”

Thấy Ngạo Vũ chuẩn bị c.h.é.m tiếp thì U Minh vương đã nhanh chóng đưa Liên Thiền ra đỡ đòn, điều đó đã làm anh chùn tay. Liên Thiền nãy giờ từ lúc bị trích lấy một giọt m.á.u tim thì chẳng thấy nhúc nhích gì cả. Cô cứ xụi lơ như thể sắp c.h.ế.t vậy, đúng là không thể không đau lòng mà.

Ngục Cẩu rống lên đồng thoạt, âm thanh đau thương hùng vĩ như thể muốn xé toạt cả màn đêm tối của cõi U Minh. Nhưng đột nhiên con đầu đàn nhỏ giọng, chỉ còn nghe thấy tiếng ăng ẳng. Ngạo Vũ nhận ra được Ngục Cẩu đang biểu hiện điều gì, anh vui mừng nhìn chằm chằm vào Liên Thiền.

Quả nhiên Ngục Cẩu có thần giao cách cảm với Liên Thiền, chỉ trong chốc lát sau, đến lúc U Minh vương rống lên thảm thiết. Chỉ thấy Liên Thiền yếu ớt rút roi từ sau gáy mình ra. Nhưng lần này thứ cô rút ra chỉ là một con gao găm màu đen sáng loáng. Ngạo Vũ vừa nhìn đã nhận ra Liên Thiền thăng cấp, cô đã đột phá được cảnh giới, đã thoát ly được kìm hãm và bộc phát sức mạnh. Dao găm kia nhanh chóng được đ.â.m vào yết hầu của U Minh vương, chỉ vì ông ta quá khinh địch, cứ ngỡ một giọt m.á.u tim kia đã lấy đi hơn nửa cái mạng của Liên Thiền rồi. 

Liên Thiền đã g.i.ế.c U Minh vương!

Con g.i.ế.c cha muôn đời trời đất không dung!

Dù cho U Minh vương có là tội nhân thiên cổ đi chăng nữa!

Liên Thiền hiện tại dù có là con cháu của ai, dù có đạt cảnh giới nào đi chăng nữa thì vẫn sẽ bị phạt, đó là quy luật tự nhiên. Năm xưa các vị thần viễn cổ trước khi niết bàn đã đặt ra thiên địa chế. Họ đã dùng hết sức mạnh của mình để đặt một số lệnh trừng phạt, sau đó hậu nhân về sau cứ thế mà đón nhận. 

Những điều lệ và hình phạt này không nằm trong tầm tay của người đứng đầu các cõi. Ngay cả Long đế Cảnh Nguyên là vị thần cổ xưa và còn sống lâu nhất trong các cõi mà còn phải chịu phạt. May mà anh ta già cỗi rồi nên sống rất nên thân, là tấm gương để hậu nhân noi theo thì làm sao có chuyện bị phạt được. 

Không ai lại mất nết như U Minh vương và Thiên vương, có người lớn như vậy chỉ sợ làm hỏng cả thế hệ trẻ sau này chứ đừng đùa.

Ngay khoảnh khắc Liên Thiền đ.â.m con d.a.o găm kia vào yết hầu U Minh vương thì cô cảm giác được nội tạng mình như bị hàng vạn thứ gì đó đè ép vỡ vụn. Máu từ thất khiếu chảy ra, mái tóc cô cũng bạc trắng đi trong nháy mắt. 

Hàng trăm Ngục Cẩu đồng loạt quỳ xuống chân dưới, hướng mặt về các hướng rên rỉ khóc than như thể muốn van xin cho Liên Thiền. May mắn thay, gia chủ Vong Xuyên năm xưa giống như dự đoán trước được tương lai ngày hôm nay vậy. Ông ấy không những để lại xương sống cho Liên Thiền mà còn để lại tất cả nội lực, dường như chỉ để dùng cho lúc này.

Ngạo Vũ chẳng quan tâm U Minh vương tròn méo ra sao, bởi vì nếu Liên Thiền không g.i.ế.c thì anh cũng sẽ g.i.ế.c mà thôi. Anh giậm chân bay đến định đỡ Liên Thiền nhưng tay anh đã khựng lại giữa hư không. Khoảng thời gian trôi qua chỉ trong nháy mắt nhưng anh cảm thấy như trôi qua hàng thiên niên kỉ vậy. 

Liên Thiền nhanh chóng cảm thấy một cỗ sức mạnh hùng vĩ từ d.a.o găm, sau đó cỗ sức mạnh kia nhanh chóng lan ra và chạy dọc trên tay cô. Hiện tại cô đang cảm thấy như thân mình sắp tan biến, sức lực đã mất hết thì khi cỗ sức mạnh kia nhập vào, cô cảm thấy bản thân như được niết bàn tái sinh. Toàn thân như được gột rửa mạnh mẽ, sức lực dồi dào, cô cảm thấy bản thân còn mạnh hơn lúc ban đầu nữa.

Loading...