Giếng Cổ Trân An - 45
Cập nhật lúc: 2024-09-13 19:00:40
Lượt xem: 124
Chương 45
Lúc này trên Trời, Thiên Vương đã bắt đầu lo lắng, ông ta nói: “Long đế, ngài định thế nào?”
Thấy Cảnh Nguyên có vẻ như không thèm đắn đo suy nghĩ gì, ông ta lại nói: “Có vẻ như ngài định giúp đỡ cô ta nhỉ?”
“Có lý do gì khiến tôi từ chối người quen cũ hay không?”
Cảnh Nguyên nhạt giọng nói, môt câu đơn giản nhẹ nhàng nhưng lại khiến Thiên Vương khó chịu vô cùng, ông ta bất ngờ hỏi: “Người quen cũ, ai là người quen cũ của ngài. Là Ngạo Vũ ư?”
“Thiên Vương lão thần, ông đúng là chẳng biết cái gì cả. Ông có biết năm xưa người ông trừng phạt là ai không. Nếu như người ấy không tốt tính, thì tương lai ông nên trốn đi là vừa.”
“Cảnh Nguyên, ngài nói cái gì vậy?”
“Lại đây, tôi nói cho ông bí mật này....”
Sau khi nghe xong bí mật mà Cảnh Nguyên nói thì Thiên Vương như thể bị trời đánh trúng đầu vậy. Nhưng bí mật kia cũng vô tình bị Vân Yên công chúa nghe lẻn được, cô ta cảm thấy như bản thân đã với được vàng nên vui mừng đi mất.
Sau một lát tiêu hóa thông tin động trời kia, Thiên Vương miễn cưỡng nói: “Vậy Thiên giới thì sao, ngài cũng không quan tâm chút nào ư?”
“Ông nhìn tôi trông có giống như quan tâm không. Nếu tôi thật sự coi trọng như vậy thì tôi đã không nhường lại cho ông rồi. Thiên giới thì sao, các cõi khác thì thế nào, chẳng phải đều là giống nhau hay sao. Chúng sinh bình đẳng, từ bao giờ mà ông lại tự cho mình cái quyền sinh sát nắm trong lòng bàn tay vậy. Ông làm như vậy chẳng sợ cổ nhân đội mồ sống dậy hỏi tội ông ư?”
Cảnh Nguyên nói xong thì bỏ đi, để lại Thiên Vương ngồi đấy với muôn vàn suy nghĩ. Anh ta vừa tới núi Nghinh Nhạc đã gặp Lệ Hoa ở đó thì hỏi: “Cô tìm tôi ư?”
“Ngài nghe được chúng tôi nói chuyện?”
“Không quan trọng! Điều quan trọng là tôi sẽ giúp cô vậy.”
Lệ Hoa khá vui mừng. Nói thật thì cô cũng chẳng dám ôm hy vọng gì cả, ma quỷ như cô tránh né Cảnh Nguyên còn không kịp thì dại gì mà dây vào. Thế nhưng cô không thể chỉ mang ơn Trình Nhất và Liên Thiền suông được, bây giờ là lúc phải báo đáp bọn họ.
Vừa đi Lệ Hoa vừa hỏi: “Sao ngài lại giúp tôi, hay ngài muốn giúp họ?”
“Cả hai.”
Lệ Hoa cau mày hỏi: “Chúng ta vốn không quen biết kia mà, sao ngài lại giúp tôi?”
“Chỉ là cô không nhớ thôi, nhưng trước đây cô đã từng giúp tôi rồi”
Vừa xuống tới chân núi, Cảnh Nguyên đã lạnh giọng nói: “Thanh Vân công chúa, cô từ bỏ mẫu tộc rồi ư. Lần này cô nhất quyết phải gả chồng theo chồng có đúng không?”
Thanh Vân công chúa không chút sợ hãi, bà ta cười lên ha hả nói: “Cảnh Nguyên đại nhân, chớ nóng giận hại thân. Ngài xem, tôi đã làm người xấu thay ngài rồi đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/gieng-co-tran-an-cfqp/45.html.]
Định hất nồi nước bẩn lên đầu Cảnh Nguyên đâu có dễ, các cõi ai mà chẳng biêt Long đế có sức mạnh như thế nào chứ, cần gì để bọn chúng làm người xấu thay. Cảnh Nguyên không thèm giải thích, anh ta nói: “Được thôi, vậy để bổn tọa g.i.ế.c người diệt khẩu vậy.”
Cảnh Nguyên nói xong thì quay đầu nhìn Nhạc Xuyên một cái. Bọn người ở đây đang vào thế giằng co, vô số thiên binh cùng âm binh của Thanh Vân công chúa đang vây họ vào tròng. Cảnh Nguyên cười nhạt, anh ta thật muốn xem thử Nhạc Xuyên muốn chơi đến khi nào. Với sức mạnh của Nhạc Xuyên có thể thổi tung đám người này trong vòng một cái chớp mắt mà thôi.
Đối diện với ánh mắt phán xét của Cảnh Nguyên nhưng Nhạc Xuyên lại chẳng có cảm xúc gì, anh ta chỉ dỏng tai lên lắng nghe những âm thanh người hóa quỷ đang vang vọng ngoài kia. Nhưng Thanh Vân công chúa không được dũng cảm như thế, mà bà nhanh chóng né tránh khi ánh mắt của Cảnh Nguyên quét đến mình.
Lệ Hoa khẽ thở dài, cô nói: “Long đế, không có thời gian đâu.”
Liên Thiền cũng rất bất ngờ, cô không tưởng Lệ Hoa lại có thể mời được Cảnh Nguyên. Lúc này nước mắt cô đã hai hàng, cô nói với Cảnh Nguyên: “Chú Cảnh Nguyên, cha cháu không cần cháu nữa rồi!”
Có thể thấy, mối quan hệ giữa gia tộc Vong Xuyên và Cảnh Nguyên năm xưa rất tốt, còn kéo dài đến tận bây giờ. Chẳng qua là bọn họ không muốn làm rầm rộ cho người bên ngoài thấy mà thôi.
Cảnh Nguyên thấy Liên Thiền mắt mũi lem luốc thì không nhịn được cười mà nói: “Cháu xem, xấu đi rồi.”
“Cháu không màng, cháu không màng...”
Vì để tránh cho Liên Thiền khóc thêm nữa mà Cảnh Nguyên đã nháy mắt nhờ Lệ Hoa đi dỗ cô ấy, anh ta đi tới bên cạnh Trình Nhất, nhẹ nhàng đoạt lấy trụ Trấn Thiên.
Có vẻ như Trình Nhất đã mất rất nhiều sức lực, thậm chí khóe mắt anh ta cũng đã chảy máu. Ngay khi rời khỏi trụ Trấn Thiên, anh ta đã gục xuống đất ngay lập tức và nôn ra rất nhiều m.á.u tươi. Liên Thiền nhìn sang Nhạc Xuyên một cái, sau đó lại có chút chần chừ nhưng vẫn đi tới đỡ Trình Nhất.
Cảnh Nguyên rất dễ dàng điểu khiển trụ Trấn Thiên, chỉ sau một chút thì anh ta đã vá được trận nguyên vẹn. Nhân gian chẳng mấy chốc lại về bình thường, nhưng lúc này Thanh Vân công chúa đột nhiên cười lên ha hả khiến ai nấy đều quay lại nhìn.
Lúc này Nhạc Xuyên đang chữa trị cho Trình Nhất nhưng do hai bên khắc nhau nên chẳng chữa được mấy. Nhưng may mắn là Trình Nhất vẫn đỡ hơn được một chút, anh ta nói: “Bẫy, là bẫy...”
Trình Nhất xem ra bị thương rất nặng, anh ta nói được đúng mấy chữ thì lại lăn đùng ra.
“Chuyện gì vậy?”
Lệ Hoa vô thức hỏi, rõ ràng Cảnh Nguyên đã xử lí được rồi kia mà. Nhưng ngay sau đó thì mọi người lập tức hiểu ra khi thấy nhân gian chướng khí mù mịt, tiếng gào thét hóa quỷ cũng rất nhiều.
Cảnh Nguyên cau mày nói: “Là bẫy! Tế Nguyệt khắc với trụ Trấn Thiên, khi hai thứ gặp nhau sẽ khiến trụ Trấn Thiên mới chính là thứ có hại.”
Trình Nhất đã sớm biết nhưng sức lực của anh ta không đủ, mà trụ Trấn Thiên một khi khởi động cũng không thể dễ dàng dừng lại. Bẫy, thật sự chủ mưu đã hiểu rất rõ, một khi Tế Nguyệt xuất hiện thì nhất định sẽ dùng trụ Trấn Thiên để ngăn chặn.
Chẳng biết thần giao cách cảm như thế nào mà lúc này cả Trình Nhất và Lệ Hoa cùng quay đầu nhìn về Nhạc Xuyên. Anh ta chỉ là một quan quèn quản Vong Xuyên, anh ta chẳng có trách nhiệm cứu ai cả.
Liên Thiền dùng ánh mắt oán hận nhìn về Thanh Vân công chúa. Hóa ra lúc nãy bà ta cố ý nói chuyện Liên Thiền sẽ làm xao nhãng Trình Nhất chính là cái bẫy. Làm như vậy sẽ khiến tất cả tin tưởng, ngay cả Long đế Cảnh Nguyên cũng bị lừa vào tròng.
Liên Thiền cảm thấy tay mình có ai nắm lấy, còn tưởng Nhạc Xuyên nhưng hóa ra lại là Trình Nhất. Trình Nhất dùng hết chút sức lực để vẽ gì đó lên tay Liên Thiền nhưng còn chưa vẽ xong thì Nhạc Xuyên đã nhìn thấy. Trình Nhất bỏ dở, anh gọi Nhạc Xuyên cúi xuống để nói gì đó vào tai anh ta.
Nhạc Xuyên sau khi nghe xong thì có chút thay đổi trên khuôn mặt nhưng sau đó anh ta đã trở về trạng thái ban đầu. Liên Thiền có chút bối rối, cô gọi Lệ Hoa: “Mợ Hoa giúp em trông chừng anh ta, em quay về U Minh xem anh Ngạo Vũ như thế nào.”
Lệ Hoa chậm rãi gật đầu, cô không phải không lo cho an nguy của Ngạo Vũ mà là bản thân cô hiện tại vẫn chưa thể đến cõi U Minh. Với cơ thể cô hiện tại chỉ sợ còn chưa qua được nửa sông thì đã bị nước Vong Xuyên nghiền thành vạn mảnh rồi.