Giao Ước Của Quỷ - 55
Cập nhật lúc: 2024-05-11 20:01:47
Lượt xem: 347
Chương 55 (Quỷ ấn xuất hiện)
“Ngô Hoài Sinh, sao mi lại dắt theo một tên quỷ tâm nồng nặc như vậy?”
Tiểu Phạn đi sát bên cạnh, hỏi nhỏ Ngô Hoài Sinh. Anh từ chối trả lời, cô ta hỏi tiếp: “Mi có định g.i.ế.c hắn ta không. Mi biết mà, hắn vốn không phải Trương Dĩ Quân chuyển thế.”
“Tôi biết!”
Ngô Hoài Sinh chậm rãi trả lời, Tiểu Phạn cáu: “Vậy sao mi còn chưa g.i.ế.c hắn ta? Mi có biết vì sao ta lại giả làm Tô Huyền Sương không, bởi vì ta muốn g.i.ế.c hắn đấy.”
“Tôi không nghĩ cô có thể g.i.ế.c cậu ta đâu. Dù tôi có phế đi chăng nữa, kẻ trầm mộng do tôi dệt, không ai có khả năng giết.”
“Được rồi, cái này ta đồng ý. Nhưng mi không cảm thấy hắn ta đang lợi dụng diện mạo giống với Trương Dĩ Quân để cố ý tiếp cận lợi dụng mi sao?”
“Tôi chỉ có cái thân này, không có gì để lợi dụng. Càng nói, không thể g.i.ế.c một người không có tội tình gì đúng không.”
“Ta nói mi khốn kiếp thật mà. Đợi khi hắn ta gây nên tội, ta sẽ vặn cổ mi đầu tiên đó.”
Tiểu Phạn rất thô lỗ, không giống với bề ngoài của cô ta một chút nào cả. Ngô Hoài Sinh đột nhiên nhớ tới một vấn đề, anh hỏi: “Nếu như không phải các người gọi tôi vào. Vậy ai là người làm việc đó? Chúa Quỷ sao, ông ta muốn gì từ tôi chứ.”
“Ta nghĩ...không lẽ ông ấy muốn mi đi theo bảo vệ Á nữ? Nhưng điều này thật mâu thuẫn, rõ ràng ông ấy là người phong ấn Linh Hồ trong mộ cơ mà.”
Tiểu Phạn nói dứt câu, sau đó cô ta ồ lên một tiếng rõ dài rồi nói: “Chẳng lẽ hai người họ có gian tình gì ư? Nhưng như vậy vẫn mâu thuẫn, dù ông ấy muốn thả Linh Hồ ra sau ngần ấy năm thì ông ấy cũng không nên để lại mệnh lệnh là truy đuổi Linh Hồ khi nó xổng ra cơ chứ. Ông ấy rõ ràng biết Vũ Trường Giang dư sức g.i.ế.c c.h.ế.t Linh Hồ. Tại sao ông ấy lại phải tốn công tốn sức như vậy.”
“Ông ấy muốn thử sức mạnh của các người ư?”
Ngô Hoài Sinh chỉ nói bừa, nhưng Tiểu Phạn đã nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề đó. Tầng tầng lớp lớp bí mật, như một cuộn len. Bọn họ bắt buộc phải gỡ ra từng lớp, từng lớp một. Tất cả bọn họ đều giống như bước vào một con đường đã được người khác sắp đặt sẵn vậy.
Đã đặt chân vào cấm địa một đoạn nhưng vẫn chưa nhìn thấy một con quỷ nào. Xung quanh nơi đây hoang tàn xơ xác hơn hẳn. Xung quanh tối thui không có lấy một ngọn đèn. Bởi vì không có đèn nên bọn họ chẳng trông thấy “người” nào. Không có gió nhưng vẫn lạnh ngắt, bọn họ cứ luôn cảm thấy phía sau lưng có người đi theo mình.
“Á Linh Miêu, chúng ta tới chưa?”
Tiểu Phạn tiến tới một chút rồi hỏi, Thất Nguyệt lắc đầu nói: “Nào có dễ tìm như vậy. Đến đây tôi đã gần như mất dấu rồi. Tôi mệt quá, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.”
Cả nhóm vừa định ngồi nghỉ thì Lâm Minh Triết đột nhiên chỉ tay về phía trước rồi nói: “Đó là cái gì?”
Cả nhóm dõi mắt nhìn về phía trước, Tiểu Phạn lẩm bẩm nói: “Chủ nhân?”
Sau đó cô ta chạy như bay về phía đó, cả bọn cũng chạy theo. Phía trước xuất hiện một cái bóng màu trắng bay qua bay lại, có chút...đáng sợ. Với cái khung cảnh này cũng đủ đáng sợ lăm rồi, nhưng lúc họ chạy thì còn đáng sợ hơn, phía sau vang lên tiếng bước chân thình thịch. Chỗ này hoang vắng đến rùng rợn, chẳng thà đầu lâu xương sọ đầy rẫy như bên ngoài còn ít đáng sợ hơn.
Tiểu Phạn và Ngô Hoài Sinh đến trước, cô ta đưa hai tay về phía trước làm phép thỉnh quỷ. Nhưng cái bóng kia dường như không thèm đếm xỉa một chút nào. Ngô Hoài Sinh nói: “Đây có lẽ là quỷ bóng, chúa Quỷ ở gần đâu đây thôi.”
“Quỷ bóng?”
Tiểu Phạn tần ngần suy nghĩ một chút. Quỷ bóng là bóng của những quỷ cao thâm, trước khi ở ẩn vào một nơi nào đó, bọn chúng sẽ để một cái bóng của mình ở lại. Nhờ vào đó, những kẻ có quỷ tu cao thâm có thể nhìn thấy và giao tiếp với bọn họ. Lâm Minh Triết đã nhìn thấy quỷ bóng của chúa Quỷ, quả nhiên anh ta không bình thường.
“Quỷ bóng?”
Thất Nguyệt cũng đã đến, cô hỏi, nhưng có lẽ đã tự có câu trả lời. Tiểu Phạn lại kéo Thất Nguyệt: “Quỷ bóng của chúa Quỷ ở đây, mi mau tìm xem chúa Quỷ ở đâu.”
Thất Nguyệt gạt tay Tiểu Phạn, sau đó cúi người, áp tai xuống đất, nhắm mắt nghe thử. Nhưng vừa mới áp tai xuống, Thất Nguyệt đã vội vã đứng dậy, bịt tai vội nhưng m.á.u ở tai cô vẫn chảy ra. Ngô Hoài Sinh xé áo đưa cho Thất Nguyệt rồi hỏi: “Sao thế?”
“Linh Hồ đã chết, nhưng xác của nó đang trở mình dữ dội. Em nghe thấy một luồng quỷ khí mạnh mẽ nhất từ trước tới giờ đang chảy trong lòng đất này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/giao-uoc-cua-quy/55.html.]
Thất Nguyệt đau đớn vừa ôm tai vừa nói. Tiểu Phạn gấp gáp hỏi: “Đúng là ông ấy rồi! Mi có thể tìm được vị trí cụ thể không?”
“Năng lực của tôi có hạn, không thể dò tìm giữa luồng quỷ khí mạnh tới như vậy.”
Thất Nguyệt thành thật trả lời, Tiểu Phạn cắn cắn móng tay gấp gáp suy nghĩ hồi lâu. Mãi cho đến khi ba người kia cũng đi tới. Lâm Minh Triết thuật lại đầu đuôi, Tô Huyền Sương nghe xong liền nói: “Tiểu Phạn, cô có thể trích m.á.u của Thất Nguyệt để sử dụng không?”
“Ý kiến hay! Mi thông minh quá, không hổ là Á nữ. Á Linh Miêu, cho ta xin tí m.á.u nhé?”
Trên người Thất Nguyệt không thiếu vết thương, có thể tùy tiện lấy m.á.u bất cứ lúc nào. Tiểu Phạn lấy một ít m.á.u của Thất Nguyệt thấm vào lòng bàn tay, sau đó đặt tay xuống đất bắt đầu tìm kiếm. Vẻ mặt của Tiểu Phạn nhanh chóng biến hoá vi diệu, sao đó cô ta run rẩy nói: “Mau tránh ra!”
Ngô Hoài Sinh kéo Thất Nguyệt và Tô Huyền Sương tránh ra, sau đó chặn ở trước mặt bọn họ rồi vẽ một đạo bùa lớn chắn phía trước. Tiểu Phạn lùi về sau mấy bước, cô ta giật chiếc mặt kì lạ của sợi dây chuyền đang đeo trên cổ xuống. Cô xoè bàn tay ra, mặt dây chuyền phát sáng lên rồi như một chiếc cầu vồng lớn giáng xuống mặt đất.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, có thể cảm nhận được như một con rắn lớn đang bò nhanh dưới mặt đất một vòng. Sau đó xung quanh mặt đất tách ra, là động đất. Mặt đất đều sụp hết cả, chỉ có mô đất mà Ngô Hoài Sinh đứng là không bị sụp. Tiểu Phạn đứng trên một cái đầu lâu, cô ta giữ mặt dây chuyền đến hộc máu.
Ngô Hoài Sinh bảo vệ năm người cũng không khá hơn là bao. Mấy đạo bùa lớn liên tục được vẽ ra, vô cùng hao tổn sức lực. Sau khi mặt đất tách ra hết, bọn họ giống như đứng trên một mặt đất mới. Nơi này bắt đầu có cây cỏ màu xám, thậm chí còn có chút ánh sáng ảm đạm lờ mờ hiện ra.
Ngô Hoài Sinh thu bùa, bắt đầu quan sát. Tiểu Phạn vừa mới nôn ra mấy ngụm máu, bây giờ cô ta đang run rẩy giấu mặt dây chuyền vào trong áo, chạy về một góc khuất. Mọi người cũng chạy theo, ở trong góc khuất tối xuất hiện một đốm ánh sáng mờ nhạt đang bay lơ lửng ở ngang đầu người.
“Quỷ ấn?”
Lâm Minh Triết sáng mắt, chạy nhanh hơn ai nấy. Tiểu Phạn liếc xéo Lâm Minh Triết, cô ta đi tới gần rồi nói: “Không phải Quỷ ấn, bia mộ!”
Cả bọn còn duy nhất một cái đèn pin sắp hết pin, Phan Vĩnh lấy ra đi tới gần chỗ Ngô Hoài Sinh rồi soi về phía đó. Là một nấm mồ bằng đất, trên đầu dùng một cái đầu lâu gắng trên một cọng xương làm bia. Ánh sáng kia nằm ở giữa mộ, nó cứ bay lơ lửng rồi xoay quanh. Chỉ thấy một đốm phát sáng chứ không nhìn ra được là thứ gì.
“Thứ này là gì?”
Ngô Hoài Sinh hỏi, Tiểu Phạn lắc đầu nói: “Không biết nữa, có lẽ là phong tục chôn cất của bọn họ.”
“Đây là mộ của Linh Hồ ư, vậy chúa Quỷ đâu?”
Lâm Minh Triết rất quan tâm tới vấn đề này, nhưng Tiểu Phạn từ chối trả lời, cô ta quay sang Ngô Hoài Sinh: “Mi có cảm nhận được quỷ khí của ông ấy không?”
“Dưới lòng đất thì đừng hỏi tôi!”
Ngô Hoài Sinh trả lời cộc lốc, Tiểu Phạn nói: “Được rồi, mi đừng có giận dai nữa có được không. Đợi xong chuyện này, ta giúp mi tìm người là được chứ gì...”
Tiểu Phạn nói chưa dứt câu đã thấy Lâm Minh Triết nhào tới chỗ mộ rồi nằm đè lên đó trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người.
“Quỷ ấn, Quỷ ấn xuất hiện rồi!”
Quỷ ấn mà vạn kẻ muốn có được, sở hữu nó chính là điều khiển được tất cả ma quỷ trong thiên hạ, thậm chí khiển được Âm binh của Địa phủ. Nhưng kẻ thật sự dùng được nó có mấy ai chứ, trước nay cũng chỉ có một mình chúa Quỷ dùng được mà thôi.
Nay Quỷ ấn đột nhiên xuất hiện, rất có thể chúa Quỷ đã không còn tồn tại, hoặc là ông ta đang bị giam giữ ở một nơi nào đó.
Tiểu Phạn cũng xông tới chỗ mộ, Quỷ ấn không biết vì sao từ bên dưới chầm chậm bay lên. Lâm Minh Triết đưa tay ôm lấy Quỷ ấn, cả người anh ta đang co giật dữ dội. Tiểu Phạn vừa chạm vào anh ta cũng bị đánh văng ra, cô ta chửi đổng lên: “Khốn kiếp cái tên quỷ tâm này.”
Lâm Minh Triết lúc này đang liều mạng giữ lấy Quỷ ấn, anh ta bị Tiểu Phạn từ xa đánh cho một đòn văng xuống khỏi mộ.
“Mau giành lại Quỷ ấn, nếu như để rơi vào tay hắn ta, cả bọn sẽ toi đời.”
Quỷ ấn trong tay, Lâm Minh Triết liều mạng giữ lấy, mặc cho bị Tiểu Phạn tấn công liên tục. Tiểu Phạn thù hằn nhìn Ngô Hoài Sinh, nhưng anh không hề nhúc nhích. Thất Nguyệt cũng không có hứng thú, theo lí là nói, cô muốn làm con người hơn những thứ ma quỷ này.
Lúc này, Lâm Minh Triết như điên như dại, anh ta đang muốn dùng Quỷ ấn để triệu hồi Âm Dương ấn. Tiểu Phạn liên tục đánh vào, cô ta nói: “Ngô Hoài Sinh, rồi mi sẽ phải chịu trách nhiệm.”