Giao Ước Của Quỷ - 44
Cập nhật lúc: 2024-05-11 19:58:35
Lượt xem: 360
Chương 44 (Ánh sáng mờ ảo)
“Anh Hoài Sinh, chúng ta mau đi thôi.”
Thất Nguyệt mang balo đứng dậy rồi kéo cả Lâm Sở. Ngô Hoài Sinh đẩy đầu Phan Vĩnh khiến anh ta té xuống đất rồi tỉnh dậy, sau đó đẩy tới Tô Huyền Sương: “Cô tỉnh chưa, có thể đi được không?”
Lâm Sở vừa định nói Ngô Hoài Sinh thì Tô Huyền Sương thật sự đã mở mắt. Trông cô ta có vẻ mơ hồ sau giấc ngủ sâu, chỉ hoạt động cái cổ rồi nói: “Tôi có thể đi, nhưng mà đây là đâu thế?”
Lâm Sở hết sức kinh ngạc, rõ ràng Tô Huyền Sương đã bị thương rất nặng kia mà, sau bây giờ trông cô có vẻ khoẻ như thế. Rốt cuộc bọn họ đã ngủ bao lâu, và đây lại là đâu?
Hàng ngàn nghi vấn của Lâm Sở bị nén lại, bởi vì Ngô Hoài Sinh đã đứng phắt dậy rồi nói: “Chúng ta cứ đi đã, chuyện đó nói sau đi.”
Đội hình sáu người đứng dậy, Ngô Hoài Sinh rất lễ phép hỏi bà lão: “Cho chúng cháu hỏi, đây là đâu, hôm nay là ngày bao nhiêu ạ?”
“Cậu thanh niên này làm sao thế, hôm nay là ngày rằm tháng tám.”
Sau khi nghe bà lão nói xong, sáu người ở đây đều đặt một dấu chấm hỏi to tướng trên đầu. Không thể nào, thời gian không thể nhanh tới như vậy được. Nếu như tính đến lúc bọn họ đi vào Quỷ lộ thì cao nhất chỉ là cuối tháng bảy. Nhưng sao vừa ngủ một giấc là đến giữa tháng tám thế này?
Lúc ấy đã đặt chân vào Quỷ thành, nhưng sao bây giờ bọn họ lại ở cái nơi lạ hoắc lạ huơ thế này cơ chứ. Tô Huyền Sương ôm cái cổ tay đau nhức, cô hỏi: “Vậy cho cháu hỏi, đây là đâu ạ?”
“Phố Vĩnh Không! Cô gái, cô bị mù chữ à?”
Bà lão rất không vui chỉ tay lên bảng hiệu, rõ ràng ở bên cạnh ba chữ Quán Chiêu Hồn thì có những chữ nhỏ phía dưới.
Số 44 đường Vĩnh Tử, phố Vĩnh Không!
“Chà!”
Cả sáu người đều tặc lưỡi! Số nhà và cái tên đường thật là c.h.ế.t chóc. Nhưng cái tên phố mới thật sự làm Tô Huyền Sương chú ý. Cô gõ gõ liên tục ngón tay vào đùi như đang cố lục lọi trí nhớ. Qua mấy giây, cô chợt sáng bừng mắt ô lên một tiếng rồi...vừa nhìn lại bà lão cô đã tắt đài.
“Sao thế?”
Lâm Minh Triết nôn nóng hỏi, Tô Huyền Sương nói: “Kì lạ lắm! Đến đây tôi nói cho mọi người nghe.”
Cả năm người tụm lại sát Tô Huyền Sương, cô nhỏ giọng nói: “Các người có tin không, lúc nhỏ tôi từng đọc qua rất nhiều sách cổ cấm. Trong đó tôi đã đọc được một quyển có nhắc tới con phố này. Đây là thành cổ Vĩnh Không, toà thành này xuất hiện cách đây khoảng năm ngàn năm.”
Bởi vì trong kí ức mỗi người đều nhớ về chuyện Quỷ thành nên không có ai kinh ngạc. Lâm Minh Triết nói: “Vậy thành cổ, Quỷ thành mà chúng ta đi tìm chính là đây sao?”
“Tôi không chắc, nhưng tôi đoán là như vậy.”
Nghe Tô Huyền Sương nói thế làm Lâm Minh Triết sừng cả lông tơ lên. Tưởng rằng bà lão kia dữ dằn lắm nhưng có vẻ lại là người hiền lành. Bà ta thấy sáu người túm tụm lại một chỗ thì nói: “Các người mới đến đây à, mang theo nhiều hành lí như vậy. Đã có chỗ ở chưa, chỗ bà lão này chỉ có một mình, có thể chứa các người vài hôm.”
Mặc kệ thế nào, Lâm Sở bây giờ chỉ muốn được ngủ với chăn niệm ấm áp và ăn một bữa no nê. Không đợi ai trả lời anh ta đã đưa tay lên như học sinh muốn phát biểu rồi nói: “Chúng tôi chưa có chỗ đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/giao-uoc-cua-quy/44.html.]
Mười con mắt nhìn về phía Lâm Sở. Anh ta giả lả cười khổ rồi rụt tay xuống. Nơi này quái dị như vậy, lỡ đồng ý với người ta rồi nếu như đổi ý sẽ không tốt. Năm người kia đành mang theo oán hận đi vào cùng với Lâm Sở. Bà lão bỏ dỡ cửa tiệm rồi dắt sáu người lên lầu một. Rõ ràng bà ta có thể không vội dọn dàng nhưng lại đánh đuổi bọn họ như ăn mày, thật là quá đáng.
Ngôi nhà này bên ngoài trông khá đơn sơ xụp xệ nhưng bên trong lại vô cùng khang trang. Chỉ là kiểu nhà trông có chút lạ, rõ ràng là có hai tầng lầu nhưng lại hoàn toàn làm bằng gỗ. Kiến trúc nhà nhìn không ra được là kiểu nhà gì, cho dù người biết nhiều như Tô Huyền Sương cũng bó tay.
Gian trước và gian giữa đều để bày tiền vàng mã và những món đồ Âm khác, trông không khác gì những cửa tiệm ở những con phố vàng mã cả. Cầu thang xoắn ốc nằm ở giữa gian giữa và gian sau. Lúc lên cầu thang, Lâm Sở không kìm được mà buộc miệng khen: “Người thợ này giỏi thật đấy, có thể dùng vật liệu gỗ để làm loại cầu thang này.”
Tuy rằng nhìn bề ngoài là gỗ sơn đen ánh đỏ vô cùng đẹp mắt, nhưng khi Thất Nguyệt vô tình chạm vào lan can, cô lại có một cảm giác lạnh lẽo kì lạ. Thấy cô rụt vội tay lại, Ngô Hoài Sinh hỏi: “Sao thế?”
“Không sao!”
Thất Nguyệt lắc đầu nói, nhưng cô nhìn Ngô Hoài Sinh với ánh mắt rất lạ. Bà lão đi phía trên quay đầu lại nói: “Đừng chạm vào lan can, buổi tối ở đây rất lạnh, cho nên cái lạnh vẫn còn dư âm tới bây giờ.”
Kì lạ, sao bà ta lại biết cô chạm vào lan can cầu thang, rõ ràng bà ta đi ở phía trước mà?
Lầu một có hai gian phòng, lối đi chính ngăn giữa hai gian phòng. Ở phía góc trái khuất, Ngô Hoài Sinh nhìn thấy bóng dáng của chân cầu thang, nơi đó có lẽ là cầu thang dẫn lên tầng hai. Sau khi đẩy cửa hai căn phòng, bà lão nói: “Các người có thể ở hai căn phòng này, tôi già cả rồi nên đi lại không tiện, thường ngủ bên dưới luôn. Nhớ lấy, tuyệt đối không được đi lên lầu hai.”
Bốn nam hai nữ chia làm hai phòng. Trong phòng nội thất đơn giản, mỗi phòng một cái giường, gối mền và một bộ bàn ghế. Không biết thế nào, trong phòng bốn người lại có bốn cái gối và bốn cái mền trên một chiếc giường. Nhưng bọn họ vốn không có thời gian thắc mắc, dù sao ai cũng cảm thấy mệt lả cả rồi.
Ngay lúc đang ôm mền xuống đất để ngủ thì cái bụng xấu hổ của Lâm Sở kêu lên om sòm. Bà lão hỏi: “Các người đói à, để tôi nấu cho mỗi người một tô mỳ!”
Ngô Hoài Sinh vừa định khoác tay bảo không cần thì đã bị ba người kia nhìn một cái cảnh cáo. Một lát sau, bà lão bưng lên sáu tô mỳ cho bọn họ. Nhìn khói nghi ngút bay lên từ tô mỳ, Lâm Sở, Lâm Minh Triết và Phan Vĩnh đều bắt tay vào ăn ngon lành. Bên kia cũng có Thất Nguyệt không hề động đũa, cô lấy bánh quy trong balo ra ăn qua loa rồi nhanh chóng lên giường ngủ.
Sáu người yên tĩnh ở trên lầu một ngủ đến buổi chiều mới tỉnh lại. Ngô Hoài Sinh tỉnh rất sớm, anh đấy Phan Vĩnh ra khỏi người mình rồi xuống giường đi ra ngoài. Gần đến cuối đường hành lang, anh vốn định đi xem cầu thang kia thì phát hiện ở cuối đường có một cái cửa sổ đóng kín.
Đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa sổ, anh phát hiện cửa sổ này là ở mặt tiền ngôi nhà, có thể nhìn xuống đường. Quái lạ, đáng lẽ đây phải là bên hông ngôi nhà mới đúng chứ. Nhưng anh dường như không có quá nhiều thắc mắc với cuộc đời, vì vậy anh chỉ đóng lại và đi vào. Chỉ là sau khi đi vào anh mới phát hiện ra một điều thú vị, đó là bên ngoài dù là buổi sáng hay bây giờ đều không có ánh nắng. Thứ ánh sáng ngoài đó rất hư ảo và có phần lạnh lẽo, làm anh nhớ tới loại ánh sáng trong mộ.
Ngô Hoài Sinh trở lại giường, đánh thức mọi người dậy. Nhưng bọn họ kéo dài cho tới tận chiều hẳn, chắc là tầm 5 giờ. Sau khi xuống nhà, bọn họ muốn đi vệ sinh nhưng phát hiện đường xuống gian sau đã có một cánh cửa đóng lại. Bà lão từ bên ngoài đi vào nói: “Các cô cậu làm sao thế, trong phòng có nhà vệ sinh kia mà.”
Dấu chấm hỏi nổi lên cực lớn trong đầu mọi người. Bọn họ quay trở lên phòng thì quả nhiên...trong phòng bọn họ có một cái nhà vệ sinh. Nhìn kĩ lại thì nhà vệ sinh đó thiết kế cũng thật lạ, rõ ràng là làm cửa và phòng âm vào tường, màu sơn gỗ cũng giống y hệt nên khó tránh sơ ý sẽ không nhìn thấy.
Dơ bẩn không biết đã bao nhiêu lâu, lúc này bọn họ thay phiên nhau tắm. Nước ở đây quả thật là lạnh, nhưng dù sao có nước để tắm sạch sẽ vẫn tốt hơn cả người vừa m.á.u me vừa bùn lầy hôi thối. Một điều kì lạ nữa là, vết thương của bọn họ không những không nhiễm trùng mà còn đang lành lại rất tốt.
Qua một lát, bà lão dưới nhà nói vọng lên: “Các cô cậu xuống đây ăn cơm đi.”
Bà lão có vẻ tốt bụng, nấu một mâm cơm lớn. Tuy rằng đồ ăn không quá sang nhưng nêm nếm rất vừa miệng. Phan Vĩnh và Lâm Sở ham ăn, ăn hẳn bốn chén cơm liền. Chỉ có Ngô Hoài Sinh vẫn không hề động đũa, và bà lão cũng không có bất cứ thắc mắc nào, cứ như là không nhìn thấy anh vậy.
Trời tối nhanh một cách kì lạ, chỉ vừa mới ăn cơm xong thì bên ngoài đã tối thui như mực. Ánh đèn đường hắc lên một cách hiu hắt và lạnh lẽo. Phan Vĩnh nhìn đồng hồ rồi nói: “Sao mới đây đã là 6 giờ rồi?”
Bà lão dọn dẹp chén bát, Tô Huyền Sương dọn phụ bà rồi nói: “Để tụi cháu rửa chén giúp bà. Ngại quá, bà đã nấu cơm cho tụi cháu rồi mà.”
Bà lão gạt tay Tô Huyền Sương ra rồi nói: “Không cần đâu, nhà bếp của tôi các người đừng vào. Bên trong có chút không sạch sẽ.”
Tô Huyền Sương giật mình rụt tay lại, bởi vì bàn tay của bà lão lạnh lẽo đến một cách kì lạ. Và câu nói “ có chút không sạch sẽ” kia của bà ta thật khiến người nghe phải liên tưởng tới một thứ khác.