Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giao Ước Của Quỷ - 40

Cập nhật lúc: 2024-05-11 19:57:37
Lượt xem: 340

Chương 40 (Thi biến)

“Tôi chính là thứ như thế, nếu mọi người cảm thấy sợ hãi thì có thể rời đi bất cứ lúc nào. Các người không thấy sao, khả năng lành vết thương của tôi rất nhanh.”

Thất Nguyệt đã lấy lại vẻ mặt bình thường. Dường như sự xa lánh ghét bỏ đã ăn sâu là cô, và bây giờ nó không còn làm tổn thương cô được nữa. Lúc này Phan Vĩnh mới nhớ ra một vấn đề, anh ta vỗ đùi cái bộp rồi nói: “Vậy thôn kia thật sự là thôn c.h.ế.t ư? Những người mà bọn tôi gặp đều là ma cả sao.”

“Đúng vậy! Cho dù người mẹ điên đó của tôi có thần trí không tỉnh nhưng lời bà ấy nói đều là sự thật. Lời nói các người đều phải c.h.ế.t không phải do ma quỷ làm, mà là nói rằng cha tôi sẽ g.i.ế.c các người. Nhưng bà ấy không nhớ được cột mốc thời gian. Năm mười hai tuổi, tôi đã có thể ăn cơm uống nước bình thường để sống. Và cũng từ lúc ấy, cha tôi đã không phải g.i.ế.c người nữa. Kí ức mà bà ấy lưu lại là những kí ức đáng sợ nhất.”

“Cha mẹ ơi, vậy mà hai người có thể sống với mấy hồn ma kia nhiều năm như vậy ư?”

Phan Vĩnh là kẻ sợ ma cùng cực, hiện tại anh ta đang nhớ tới kí ức một đêm ở lại cái thôn c.h.ế.t kia mà da gà da vịt nổi đầy người. Lâm Sở vẫn còn đang mộng mị trong câu chuyện, đến lúc Lâm Minh Triết vỗ vai, anh ta mới giật mình.

“Nghỉ ngơi cũng đủ rồi, bây giờ chúng ta nên đi tìm Ngô Hoài Sinh chứ nhỉ. Phải nhanh chóng tìm cách đến Quỷ thành, nếu không chúng ta phải c.h.ế.t đói c.h.ế.t khát ở đây mất.”

Lâm Minh Triết đứng dậy, anh ta vẫn không quên nhẹ nhàng. Bởi vì đám xác sống có lẽ cũng chỉ đang ở đâu đó ngoài kia mà thôi. Thất Nguyệt cũng đồng ý, cô đứng dậy sửa lại đầu tóc rồi nói: “Hai người không định đi thì cứ ở lại đây.”

“Sao có thể, tôi phải đi tìm thần tượng chứ.”

Phan Vĩnh cũng sốc lại tinh thần rồi kéo Lâm Sở đứng dậy, bọn họ men theo hành lang, từ từ đi về phía quỷ khí nồng nặc.

Chừng đó thời gian đã đủ cho Ngô Hoài Sinh và Linh Hồ đánh nhau. Bây giờ hai bọn họ đang ở trong tình thế lưỡng bại câu thương. Tuy nhiên, trên người Ngô Hoài Sinh vẫn không có bất vết thương nào. Sau khi đám người Thất Nguyệt vừa vào tới thì Linh Hồ lại đột nhiên bỏ trốn.

Ngô Hoài Sinh có chút nghi ngờ, nhưng anh cũng không quá để tâm. Chỉ lac nhìn thấy bốn người kia đi vào, anh lại cảm giác không đúng. Phan Vĩnh vừa chạy vào, chuyện đầu tiên anh ta làm là xoay quanh Ngô Hoài Sinh xem có còn nguyên vẹn hay không. 

Thất Nguyệt hỏi: “Ngô Hoài Sinh, Linh Hồ đâu rồi?”

Ngô Hoài Sinh dùng một ánh mắt kì lạ nhìn Thất Nguyệt, điều đó làm cho Lâm Sở còn tưởng anh có ý đồ gì. Nhưng sau đó Ngô Hoài Sinh đã chuyển dời ánh mắt rồi nói: “Chạy rồi!”

Phan Vĩnh nói nhỏ với Ngô Hoài Sinh: “Thất Nguyệt lạ thật đó, bình thường cô ta toàn gọi anh là anh Hoài Sinh kia mà. Cô ta bị Linh Hồ nhập rồi ư?”

Ngô Hoài Sinh chán ngấy mấy chuyện này rồi, anh không nói gì, chỉ im lặng. Lâm Minh Triết hỏi: “Bây giờ tiếp theo phải làm gì?”

“Tứ Quỷ Trấn Xác đã biến mất từ lúc tôi vừa bước vào căn phòng này. Mọi chuyện rất lạ, dường như bọn chúng đã quay về với chủ nhân của bọn chúng rồi.”

Ngô Hoài Sinh vừa nói vừa đưa tay sờ vào dọc miệng quan tài, sau đó giống như cố ý để tay bị đ.â.m vào gai của dây leo trên quan tài vậy. Những dây leo kia uống được m.á.u của Ngô Hoài Sinh thì lập tức bỏ lại quan tài mà bò lên tay anh. Anh gỡ dây leo ra, đưa cho Phan Vĩnh rồi nói: “Cầm lấy cái này, khi nguy hiểm nó sẽ bảo vệ cậu.”

Phan Vĩnh không kiên dè gì, lập tức đem dây leo quấn treo lên cổ mình. Ngô Hoài Sinh như cố ý nhìn về Thất Nguyệt rồi nói: “Bây giờ tôi sẽ mở nắp quan tài. Sau khi mở nắp, phiền cô hãy giúp bảo vệ mọi người.”

Thất Nguyệt cười cười rồi gật đầu, mà lúc này trên môi Phan Vĩnh cũng nở một nụ cười kì lạ. Ngô Hoài Sinh vẽ ba đạo bùa nhỏ đánh vỡ ba cái chân đèn ở ba góc quan tài rơi xuống đất. Tiếng thuỷ tinh va chạm với nề đất phát ra tiếng loảng choảng khó nhức tai. Lâm Minh Triết và Lâm Sở đồng loạt bịt tay, hai người còn lại không hề hấn gì. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/giao-uoc-cua-quy/40.html.]

Không khí ở nơi này vô cùng quái gỡ, bình thường im lặng đến rợn người. Cho nên khi có vật gì đó va chạm thì âm thanh lại phóng đại mấy chục lần. Quỷ khí đã vơi đi, chỉ còn lại cảm giác đè nén đến ngột ngạt, thật sự làm cho người bình thường vô cùng khó chịu. Ngoài Thất Nguyệt không phải con người, Lâm Minh Triết đang nhập mộng không bị ảnh hưởng thì Phan Vĩnh và Lâm Sở là người.

Lâm Sở trông rất đau đớn khổ sở, đến nỗi Lâm Minh Triết phải đỡ anh ta. Nhưng Phan Vĩnh thì...nhưng không hẳn, bởi vì anh ta cũng đang đau đớn méo cả mặt. Ngô Hoài Sinh đi dần về phía đầu quan tài, sau khi nhắm hướng xong xuôi, anh bắt đầu trích m.á.u vẽ lên một đạo bùa. 

Đạo bùa vừa giáng lên đầu quan tài, khắp quan tài vang lên tiếng kót két lanh lảnh rợn người. Chất liệu đóng quan tài này rất lạ, gỗ của nó giống như một loại cây quỷ. Bởi vì nhìn kĩ sẽ thấy những đường hoa văn hệt như tơ m.á.u trong thịt của con người. Lúc này quan tài đã rung lắc dữ dội, thậm chí tới mặt đất cũng rung chuyển. 

Cả đám người phải cố bám trụ để đứng vững, Ngô Hoài Sinh vịn tay vào thành quan tài, anh cảm giác bàn tay mình như bị hàng ngàn mũi kim đ.â.m vào. Đất ở dưới quan tài đột nhiên sụp xuống, Ngô Hoài Sinh không kịp di chuyển, đã nhảy hẳn lên nắp quan tài. Anh không dám đứng giữa mà đi ở một bên mép rồi dọc xuống cuối quan tài.

Đất dưới đ.í.t quan tài sụp xuống, phía dưới vọng lên những âm thanh như quỷ dưới địa ngục đang gào rú kéo lên. Quỷ khí nặng nề đang dần kéo lên ngùn ngụn. Ngô Hoài Sinh nhìn trái nhìn phải, sau đó vẽ một đạo bùa xuống chân rồi dùng sức đạp quan tài rơi xuống.

Lỗ hổng sụp đổ đó vừa hay nằm trọn dưới đ.í.t quan tài. Sau khi quan tài sập xuống che lấp quỷ khí kéo lên thì nó đột nhiên nghiên về một phía. Cho dù Ngô Hoài Sinh có cố cỡ nào cũng không chỉnh lại được. 

Thi biến! 

Nếu như quan tài bị nghiên thì thứ chôn bên trong sẽ biến dị. Nói trắng ra, tất cả sắp xếp chôn cất ban đầu đều sẽ bị xê dịch. Từ đó thứ chôn bên trong sẽ chịu ảnh hưởng bởi những thứ xung quanh mà trở thành thi biến. Một khi thi biến, cho dù là chủ nhân ban đầu chôn cất đi nữa thì cũng khó lòng mà xử lí được. 

“Thi biến, mọi người cẩn thận!”

Ngô Hoài Sinh vừa chạy dọc thành quan tài vừa nói. Thất Nguyệt vội vã lùa Lâm Minh Triết và Lâm Sở về phía sau, cô lẩm bẩm: “Sao có thể?”

Thất Nguyệt thật sự cảm thấy không đúng, cô nghĩ nghĩ rồi vội nói lớn: “Anh Hoài Sinh, không đúng! Xác Linh Hồ không thể bị thi biến.”

Ngô Hoài Sinh không có thời gian để suy nghĩ, bây giờ anh đang bị cái thứ trong quan tài đuổi chạy lòng vòng thành quan tài. Thất Nguyệt chạy vào gần quan tài thì bất thình lình bị Phan Vĩnh vịn vai kéo lại. Cô quay lại ló móng vuốt cào cho anh ta một cái nhưng...cô phát hiện Phan Vĩnh không hề chân thực một chút nào.

“Anh Hoài Sinh, Phan Vĩnh có vấn đề!”

Thất Nguyệt vừa cố vùng thoát khỏi Phan Vĩnh vừa hét lên, Ngô Hoài Sinh đã phát giác được, anh muốn nhảy khỏi quan tài nhưng không có khách nào thoát khỏi. Quan tài kia như có nam châm hít chặt anh xuống, ngay lúc này anh có thể cảm giác thứ đó đang cố kéo anh xuống một nơi sâu thăm thẳm. 

Bên này Thất Nguyệt đã bị Phan Vĩnh đánh văng ra một bên, cô lồm cồm đứng dậy rồi nói: “Linh Hồ!”

“Sao cơ, Linh Hồ nhập vào Phan Vĩnh rồi sao?”

Lâm Sở và Lâm Minh Triết đồng thanh nói, Thất Nguyệt lắc đầu: “Không phải, nó đã dùng bùa thuật dịch dung.”

Lúc bốn người bọn họ chạy vào đã gặp một cơn gió lại, xô đẩy cả Phan Vĩnh và Thất Nguyệt té xuống đất. Lúc đó Linh Hồ vốn dĩ muốn dịch dung thành khuôn mặt của Thất Nguyệt nhưng Thất Nguyệt có người bảo vệ nên nó đã đổi mục tiêu thành Phan Vĩnh. Và bây giờ Phan Vĩnh thật sự rất có thể vẫn còn ở ngoài kia.

Phan Vĩnh lúc này đột nhiên cười lên ha hả, anh ta vặn người mấy cái rồi trở lại khuôn mặt của Tô Huyền Sương. Nó nhìn về phia Thất Nguyệt rồi nói: “Khá lắm, ta không ngờ mi lại có thể nhận ra ta.”

Sau đó nó lại nhìn về Ngô Hoài Sinh rồi ngạo nghễ nói: “Ta đã nói rồi, mi thật sự bị đần sau bao nhiêu năm bị nhốt trong quan tài kia mà. Mi thật sự tưởng rằng xác của ta nằm ở đó hay sao. Chẳng qua ta chỉ muốn nhốt ngươi xuống địa ngục mà thôi. Chim Lạc thần, sự sống vĩnh cửu của mi chính là một sự sỉ nhục của quỷ thần. Ta muốn xem thử, sau khi bị vạn quỷ kéo xuống địa ngục, mi còn có thể sống sót hay không.”

Loading...