Giao Ước Của Quỷ - 37
Cập nhật lúc: 2024-05-11 19:56:44
Lượt xem: 375
Chương 37 (Mượn hồn nhập xác)
Tam Quỷ Trấn Xác đã vào!
Linh Hồ vừa thấy bọn chúng vào, nó vội chạy sang một bên nấp. Ngô Hoài Sinh vừa quay đầu lại, một cái xúc tu đã quất thẳng vào mặt anh. Một vết rách dài kéo từ lông mày tới tận cằm hiện lên trên mặt anh trông vô cùng kinh dị. Nhưng vừa mới chớp mắt, vết thương đã lành lặn hẳn như chưa từng xuất hiện.
“Chim Lạc thần, lại gặp mi rồi!”
Tam quỷ đồng thanh nói, Ngô Hoài Sinh liếc bọn chúng: “Tôi với các người không thù không oán, sao cứ bám theo hoài thế!”
Đây chính xác là câu nói của kẻ giả tạo rồi. Tam quỷ cười lên ha hả: “Con chim kia, mi đúng là thứ giả tạo. Vậy chủ nhân của bọn ta có thù oán gì với ta đâu, sao mi cứ nhất định gây gổ?”
“Tôi chính là không thích nhìn thấy bọn yêu vật hại người tồn tại.”
“Chà, nghe mi nói giống như là đấng cứu thế nhỉ? Bọn ta lại cảm thấy mi muốn thứ gì đó từ chủ nhân mà thôi.”
“Một cái xác cáo hôi, ô nhiễm môi trường. Các người thật sự là mất vệ sinh quá.”
Ngô Hoài Sinh sống với con người đã lâu, anh sớm đã bị con người đồng hoá. Nhưng may là đám quỷ không hiểu nghĩa của câu nói đó. Nếu không bọn nó sẽ nói anh cũng là một con chim hôi thôi, còn bày đặt nói ai chứ.
Ngô Hoài Sinh vừa nói xong thì một đạo bùa nữa lại xuất hiện. Tam quỷ đang đấu khẩu không để ý liền bị đạo bùa giáng vào làm bị thương. Ngô Hoài Sinh cũng giật mình trước sức mạnh vốn có của mình, vậy sao bao lâu nay anh lại không nhớ ra cơ chứ.
Một ngàn năm, một ngàn năm dài đằng đẵng. Anh chỉ sống lay lắc như một con người. Ăn, ngủ và làm việc. Bởi vì khả năng trẻ mãi sống lâu của mình mà anh phải chuyển chỗ ở liên tục. Anh liên tục đi tới tất cả vùng miền để sinh sống và tìm kiếm người bạn đó của mình.
Nếu như đã có sức mạnh, anh phải nhanh chóng quay lại cứu đám người Phan Vĩnh. Bỏ lại Tam quỷ và Linh Hồ, Ngô Hoài Sinh quay trở lại căn phòng kia.
Lúc này Thất Nguyệt đã dần đuối sức. Cho dù mượn hồn Linh Miêu nhập xác nhưng vẫn không thấm đâu với Tứ quỷ. Lâm Sở vì một nhát đ.â.m trúng vào con quỷ mà bị nó quật văng vào góc tường, bây giờ đang nằm đau đớn. Phan Vĩnh chạy lại đỡ anh ta, dù muốn lấy thuốc nhưng nhớ lại hành lí của tất cả đều đánh mất cả rồi. Bây giờ chỉ còn lại một cái thân không, sợ rằng còn chưa bị quỷ đánh c.h.ế.t thì đã c.h.ế.t đói rồi.
Bản tính của Phan Vĩnh không xấu, anh ta rất tốt bụng, chỉ là hơi khẩu nghiệp một chút. Hiện tại chỉ có thể tạm thời xé quần áo băng bó vết thương tránh việc mất m.á.u quá nhiều. Sau khi băng bó xong, anh ta liền lôi Lâm Sở xềnh xệch đến chỗ của Trần Đạm.
Lê Vương là người thiên về y học, anh ta gặp phải mấy thứ yêu ma quỷ quái này thì thật sự có chút rối. Tay chân luống cuống, đầu óc mụ mị, không làm được gì. Chỉ có một mình Lâm Minh Triết là đứng thong dong như đang xem kịch.
Thất Nguyệt càng lúc càng điên cuồng, càng lúc càng mất kiểm soát. Không còn linh tính, trong mắt chỉ còn liều mạng g.i.ế.c chóc. Nơi này quỷ khí quá nặng, chỉ sợ mẹ con Linh Miêu đáng thương đã bị quỷ khí nhiễm hoá rồi. Thất Nguyệt liên tục bám vào Tứ quỷ rồi lại liên tục bị đánh văng. Cô liên tục nuốt m.á.u của mình, làm một hành động điên cuồng đáng sợ.
Lâm Sở không chịu nổi nên dù có đang đau đớn cũng cố ngồi dậy, kết quả anh ta bị Phan Vĩnh tương cho một cú, nhưng cú đánh của Phan Vĩnh quá nhẹ, thành ra anh ta chỉ hơi váng đầu chứ không tới nỗi ngất xĩu.
“Lũ thấp kém, không ngờ mi lại chịu đựng giỏi như vậy!”
Tứ quỷ lại vừa đánh văng Thất Nguyệt vừa nói. Có lẽ Thất Nguyệt có liên quan tới con người nên vậy. Ý chí kiên cường của con người lúc nào cũng vượt xa ma quỷ. Thất Nguyệt bây giờ đã không còn nói chuyện, mặt mày và miệng đều dính đầy m.á.u đỏ, cô đang liều mạng, càng lúc càng giống một Linh Miêu.
Thất Nguyệt! Linh Miêu thành tâm bái nguyệt bảy mùa trăng mới mang thai, cho nên đặt tên con gái là Thất Nguyệt. Thất Nguyệt, cái tên chứa một câu chuyện dài và đau thương. Hai mắt xanh lè, khoé mắt chảy cả m.á.u nhưng miệng vẫn nhe răng hung hăng khè khè về phía Tứ quỷ. Sau đó cô bắt đầu bò bằng bốn chân san sát dưới đất rồi nhanh chóng vòng qua Tứ quỷ.
Tứ quỷ có một điểm yếu là không thể nhìn và cúi xuống. Vì vậy lúc Thất Nguyệt bò ngang háng, nó đã bất lực. Thất Nguyệt dù đã gần bị bản năng của loài mèo đồng hoá nhưng cô có lẽ vẫn nhớ những kĩ năng của con người. Sau khi bò tới háng Tứ quỷ, cô đã ngẩng đầu và ra sức dùng hai tay cào trúng hạ bộ của nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/giao-uoc-cua-quy/37.html.]
Tứ quỷ đau đớn rống lên một tiếng rung chuyển cả căn phòng. Nó thụt lùi về sau rồi đá Thất Nguyệt văng lên như đá trái banh. Thất Nguyệt dường như đã dùng hết sức vào việc đó, bây giờ cô đang xuôi tay mặc cho Tứ quỷ nhào lộn. Sau khi đá văng Thất Nguyệt xuống đất, Tứ quỷ lập tức giương móng vuốt dài sọc chĩa về phía cô.
Thất Nguyệt bây giờ chỉ còn thoi thóp hơi tàn, nhìn con d.a.o phản chiếu vào trong mắt nhưng bất lực, không còn cách nào né tránh được.
“Thất Nguyệt!”
Tiếng của Lâm Sở vang lên, anh ta đang cố vùng vẫy muốn chạy đến chỗ cô nhưng không được. Khoảnh khắc ấy tuy nhanh như một cơn gió nhưng lại chậm chạp đến ngạt thở. Con d.a.o kia vừa đ.â.m tới, một tiếng hét vang lên nho nhỏ rồi kéo theo một sự đau đớn cực hạn.
Không phải Thất Nguyệt mà là Trần Đạm, ông ta đã dùng hết chút sức còn lại bò tới đỡ đòn cho cô. Thất Nguyệt thu gom hình ảnh đau đớn của Trần Đạm vào trong mắt. Cô co giật dữ dội, sau đó dần dần trở lại bình thường.
Tứ quỷ vẫn chưa g.i.ế.c được Thất Nguyệt nên nó đã rút móng vuốt ra và đ.â.m vào lần nữa. Thất Nguyệt ôm chặt lấy xác Trần Đạm, có lẽ hôm nay một nhà bốn người bọn họ sẽ được đoàn tụ với nhau. Cô tuyệt vọng nhìn về khoảng không trước mắt để tìm kiếm, và cô đã nhìn thấy cô gái với làn da trắng bạch, đôi môi đỏ tươi đang đứng ở góc tường nhìn cô. Cô ấy đang khóc, hai hàng nước mắt chảy dài.
Thất Nguyệt cũng khóc!
Nhưng ngay lúc móng vuốt của Tứ quỷ vừa chạm gần đến Thất Nguyệt thì con quỷ đột nhiên ngã xuống đất. Những người có mặt tại đây đều bàng hoàng nhìn về phía sau con quỷ. Ngô Hoài Sinh vừa chạy vào tới, một đạo bùa đã giáng vào lưng con quỷ. Trên tay anh vẫn còn đang vẽ tiếp một đạo bùa thứ hai.
Có vẻ như anh đã đến vừa kịp lúc, tuy Trần Đạm đã c.h.ế.t nhưng những người khác vẫn còn sống. Phan Vĩnh vừa thấy Ngô Hoài Sinh vào tới đã mừng rỡ bỏ lại Lâm Sở mà vội chạy tới bên cạnh anh. Sau khi nhìn thấy anh đang cởi trần, Phan Vĩnh vội cởi áo khoác của mình cho anh mặc vào. Bí mật phía sau lưng của Ngô Hoài Sinh, chỉ có hai bọn họ biết. Lâm Minh Triết vừa thấy Ngô Hoài Sinh vào thì thay đổi thái độ, đi lại bên cạnh xem Lâm Sở.
Con quỷ bị đánh cắm đầu, nó cáu giận quay lại trừng trừng nhìn Ngô Hoài Sinh. Nhưng tiếc rằng nó còn chưa kịp cảm thán thì đã bị đạo bùa thứ hai bay vào. Ai nấy đều kinh ngạc, tại sao Ngô Hoài Sinh lại lợi hại như thế, anh cũng không phải là người ư?
“Khốn kiếp! Mi giả ngu cũng hay thật đó chim Lạc thần.”
Tứ quỷ sau khi hứng thêm một đạo bùa nữa, nó giương móng vuốt cào về phía Ngô Hoài Sinh. Ngô Hoài Sinh liên tục tránh đòn, anh nói: “Là do các người cứ thích ép tôi.”
Ngô Hoài Sinh nhìn qua là một người vô cùng hiền lành, nhưng anh lại vẽ ra bùa hung hiểm. Thất Nguyệt đang khóc lóc ôm xác Trần Đạm cũng phải nén lại để quan sát. Bọn họ thật sự hoài nghi liệu lúc Ngô Hoài Sinh đuổi theo Linh Hồ có xảy ra chuyện gì hay không.
Ngô Hoài Sinh tuy rằng vẽ toàn bùa hung, nhưng trên mặt anh thật sự không xuất hiện một tia hiếu sát nào cả. Tứ quỷ sau khi bị trúng liên tục mấy đạo bùa của Ngô Hoài Sinh thì bắt đầu tìm đường thoát thân.
Quỷ khí dần tan đi, chỉ còn những Lệ quỷ yếu ớt ở lại. Lúc này Thất Nguyệt mới khóc to mấy tiếng rồi nín hẳn, cô đứng dậy, ra sức kéo cái xác của Trần Đạm đi. Nhưng tiếc là cô bị thương khá nặng, lại vừa cho quỷ nhờ xác nên không còn chút sức lực.
Lâm Minh Triết và Lâm Sở tới phụ Thất Nguyệt. Sau khi kéo xác Trần Đạm vào trong vách tường, Thất Nguyệt cởi áo khoác của mình ra đắp lên mặt ông, cô nói: “Như vậy quỷ sẽ không thể quấy phá ông ấy.”
Không ai có ý kiến gì, Thất Nguyệt lau vội vết m.á.u trên mặt, xem xét mấy vết thương rồi buộc lại mái tóc rối mù của mình. Ngô Hoài Sinh nói với Thất Nguyệt: “Nếu không, cô hãy đưa xác ông ấy quay về nhà chôn cất đi.”
“Nhà ư? Anh Hoài Sinh, anh biết mà phải không, nơi đó vốn không còn là nhà nữa rồi. Cha đã đi rồi, nơi ấy còn lại ai đâu.”
Thất Nguyệt có chút buồn bã, nhưng trông cô không hề suy sụp, cô nói tiếp: “Đưa em theo cùng đi. Biết đâu có lúc em sẽ giúp được mọi người. Ông ấy đã làm nhiều chuyện ác như vậy, để ông ấy trả giá một chút, an ủi những Lệ quỷ đáng thương kia.”
“Vậy được! Bây giờ chúng ta chỉ còn lại....mười một người. Xuất phát thôi, tới chỗ Linh Hồ.”
Ngô Hoài Sinh vừa nói vừa quay đầu đi. Đột nhiên Lê Vương lê tiếng: “Khoan đã! Ngô Hoài Sinh, sao anh không bề bị thương?”
Lúc này cả nhóm mới để ý, trên người Ngô Hoài Sinh hoàn toàn lành lặn. Ngoại trừ mái tóc hơi rối và ống quần rơi rách một chút thì không nhìn thấy bất cứ vết thương nào. Thấy mọi người đều dừng lại, Lê Vương đi tới mấy bước rồi nói: “Tôi không tin tưởng anh. Có phải anh và bọn quỷ kia cùng một giuộc không?”