Giao Ước Của Quỷ - 3
Cập nhật lúc: 2024-05-11 19:47:46
Lượt xem: 921
Chương 3 (Tiếng cười bí ẩn)
Ngô Hoài Sinh vào quán ăn rồi gọi một tô bún cá. Sau đó vô tư ăn mặc cho cả quán đều xúm lại bàn tán. Bọn họ quả thật không biết đây là nghệ sĩ nổi tiếng nào, quả thật còn đẹp hơn cả những nghệ sĩ mà bọn họ từng gặp. Có một người từng nói, Ngô Hoài Sinh đẹp đến độ ma ghen quỷ hờn, thần tiên hổ thẹn không bằng. Một vẻ đẹp không có câu từ nào diễn tả được. Làn da trắng cho dù có phơi bao nhiêu cơn nắng cũng không sạm đi, những ngón tay thon dài kia dù có làm bao nhiêu công việc nặng nhọc cũng không hề thô ráp chút nào.
Kết thúc tô bún, nhân viên phục vụ chờ lấy tiền, Ngô Hoài Sinh đưa tay vào túi quần tây, trái sờ phải sờ, khuôn mặt dần trở nên hoang mang. Nhân viên phục vụ đã gần mất hết kiên nhẫn, mà sắc mặt của Ngô Hoài Sinh bình thản trở lại, rút tay khỏi túi quần, anh nói: “Không có tiền!”
Không có tiền!
Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía này. Tên phục vụ cũng rất “giang hồ”, nghe thế lập tức hô to gọi nhỏ chủ quán. Chủ quán hình như còn muốn “giang hồ” hơn cả phục vụ. Cô ta không muốn vòng vo, lập tức nhìn nhìn Ngô Hoài Sinh rồi nói: “Không có tiền thì cầm di động!”
“Tôi không có di động.”
Tô Hoài Sinh vẫn chưa hay biết sắp có phong ba bão táp ở phía trước đang chờ mình, cứ thế nói thêm năm chữ nữa. Chủ quán giật giật lông mày, phất tay nói: “Không có tiền mà còn dám vào đây ăn chực uống chực, đánh hắn!”
Vừa nghe khẩu lệnh, mấy tên bảo vệ bên ngoài lập tức xông vào muốn đánh đấm. Tô Hoài Sinh vẫn “bình chân như vạy”, không biết có phải hắn định ăn mấy đ.ấ.m để trừ nợ tô bún thật hay không nữa. Ngay lúc này đột nhiên có một tờ tiền năm trăm nghìn chìa ra ngay trước mặt chủ quán, kèm theo đó là giọng của một phụ nữ: “Tôi trả!”
Chủ quán ngớ người một giây rồi dè dặt cầm lấy tờ tiền. Đợi cho chủ quán cầm lấy, người phụ nữ kia mới buôn tay ra, sau đó nói tiếp: “Không cần thối! Chẳng qua chỉ là một tô bún, không đến nỗi phải ra tay đánh người chứ bà chủ. Làm người ấy mà, đôi khi phải lương thiện một chút mới tốt.”
Chủ quán vẫn còn ngớ người, lúc quay lại định bảo người của cô ta dừng tay thì thấy Tô Hoài Sinh vẫn đang yên ổn ngồi đó. Mà người của cô ta đã bị mấy người mặc đồ đen khống chế rồi. Hơi giật mình, chủ quán lúc này mới nhìn kĩ người phụ nữ đưa tiền kia.
Người phụ nữ nọ mặc một chiếc váy liền dài cổ điển màu đen, mái tóc đen dài chấm tận ngang eo, khuôn mặt trẻ trung được trang điểm vô cùng sang trọng, là Tô Huyền Sương. Tô Huyền Sương phất tay gọi người của cô lui ra ngoài, sau đó nói với chủ quán: “Tiền tôi đã trả rồi, người đàn ông này tôi cũng nên dẫn đi rồi chứ?”
Chẳng biết chủ quán đang che giấu thân phận thế nào, ngay lúc này cảm thấy người đàn ông nghèo mạt sát kia có chút không tầm thường, lập tức chặn lại: “Cô gái, anh ta dù sao cũng tự có tay có chân. Cô cưỡng ép dắt người đi thế này quả thật không hay, dù sao đây cũng là thời đại dân quyền.”
“Tôi chính là muốn cưỡng ép anh ta đấy! Mang nợ thì theo lí phải theo tôi làm việc trả nợ, bà chủ nói có đúng không?”
Tô Huyền Sương vừa nói vừa quan sát chủ quán, nhìn thấy cô ta muốn rút tiền trả lại thì lập tức chặn ngang họng: “Dù sao bà chủ cũng đã nhận tiền rồi thì tôi không làm phiền quý quán làm ăn nữa. Nếu như có gì bất mãn thì đến Tô Phù Cư ở con phố bên kia tìm tôi.”
Ngô Hoài Sinh không có ngốc, không đợi Tô Huyền Sương xướng tên đã tự động đứng dậy đi theo. Tô Phù Cư là cửa tiệm đồ cổ lớn nhất thành phố nằm ở con đường đối diện do nhà họ Tô mở. Người quản lí chính là cô con gái độc nhất, nghe nói cô ta tuổi trẻ lại xinh đẹp, nhưng mà đối nhân xử thế chẳng khác nào ác ma. Chủ quán nhìn theo bóng lưng của đám người vừa ra khỏi quán, nghĩ thầm người phụ nữ kia chắc chắn chính là Tô Huyền Sương rồi.
Bởi vì đoạn đường từ quán bún cá đến Tô Phù Cư không xa nên bọn họ xếp thành hàng đi bộ trên phố. Vừa về đến cửa Tô Phù Cư thì Tô Huyền Sương đã ra lệnh cho người của cô lột áo của Ngô Hoài Sinh xuống. Tô Huyền Sương keo kiệt bủn xỉn, cô ta cảm thấy nhất định phải bồi thường cho tờ tiền xanh kia của mình. Chỉ là không ngờ rằng, Ngô Hoài Sinh không thèm động đậy khi sắp bị đánh hội đồng giờ lại chuẩn bị tung cước với người sắp cởi áo của hắn.
Đám người kia vẫn sáp đến, kết quả có một tên bị Ngô Hoài Sinh đ.ấ.m cho rơi cả răng ra ngoài. Tô Huyền Sương liếc nhìn, cô không tin không thuần phục được cái tên này mà nói: “Tôi sẽ không cởi áo của anh, thậm chí còn nuôi anh béo mập. Chỉ cần anh đi theo, làm việc cho tôi, đảm bảo không thiệt.”
“Bà chủ Tô, kiêu ngạo thật đó. Có phải cô cho rằng trên đời này chỉ có một mình cô có tiền hay không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/giao-uoc-cua-quy/3.html.]
Tô Hoài Sinh vừa gạt hết đám người chạm vào anh thì Phan Vĩnh ở phía xa đi tới tiếp lời Tô Huyền Sương. Phan Vĩnh dáng người không cao lắm, khuôn mặt cũng không hẳn là quá đẹp. Anh chỉ có lúm đồng tiền hai bên má, cách ăn mặc cũng sa hoa y như một tên công tử bột, đúng kiểu ăn chơi trác táng. Hình ảnh của cậu ta sớm đã có mặt khắp trên các mặt báo, nhung Tô Huyền Sương cố tình không nhớ, đảo mắt qua hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi không tin cô Tô đây lại không biết mặt tôi. Nếu đã như vậy tôi nhắc lại, Phan Vĩnh của tập đoàn Phan Gia.”
Phan Vĩnh vác bộ mặt đúng kiểu gợi đòn, khác hẳn dáng vẻ lúc phục vụ cho Ngô Hoài Sinh. Mà Tô Huyền Sương sắp sửa phát hoả, cô nói: “Chỉ là một tên ăn chơi trác táng không biết xấu hổ.”
“Nói như vậy, cô Tô đây đòi cởi áo đàn ông ngoài đường thì có biết xấu hổ không?”
Phan Vĩnh nói xong còn tặng kèm một cái nhướn mày khiêu khích. Không đợi đối phương trả lời đã nói tiếp luôn: “Phan Vĩnh tôi với tư cách là người giám hộ của anh ấy, bây giờ phiền cô thả người. Tiền thì cứ đến Phan Gia lấy, tạm biệt.”
“Phan Vĩnh, anh dám đối đầu với tôi, hãy đợi đấy!”
Tô Huyền Sương nói với theo bóng hai người họ rời đi. Không ngờ Phan Vĩnh cũng rất cứng, anh ta còn quay đầu lại cười nham nhở, vẫy tay nói: “Tạm biệt!”
Tô Huyền Sương còn đang ôm một bụng tức giận thì di động của cô reo lên. Sau khi nhận điện thoại và quay về nhà, ông Tô Đinh, cha cô đang ngồi trên sofa có chút tức giận nói: “Ai cho con được phép điều động đội đào mộ, chẳng phải cha đã cấm con đụng đến mấy thứ đó rồi ư?”
Tô Huyền Sương sa sầm nét mặt, dửng dưng trả lời: “Con không tin tưởng cái gọi là nghiệp báo đó. Tổ tiên sao có thể quở trách trong khi chúng ta đã vực dậy nhà họ Tô và làm rạng danh ba đời chứ?”
Tô Đinh đập bàn cái rầm: “Tạo phản rồi hả? Sao con lại có thể nói về tổ tiên như thế. Tô Huyền Sương, con thật sự làm cha quá thất vọng rồi.”
“Cha, cha có nhầm lẫn không thế. Năm con hai mươi tuổi đã thông thạo rất nhiều sách cổ, theo cha đi đào được vô số ngôi mộ nguy hiểm. Con làm cha thất vọng sao, chính cha là người làm con thất vọng thì có. Thay vì ngồi đây cầu tổ tiên thì chi bằng con đem người đi tìm thuốc một phen.”
Tô Huyền Sương bỏ đi lên lầu trong sự tức giận của Tô Đinh. Ông ngồi tựa lưng ra ghế, lấy hai tay vuốt mặt thở dài. Phải chăng ông đã nuôi dạy con gái mình trở nên quá mạnh mẽ, bây giờ nó đã ở mức độ không cần ai bảo vệ nữa rồi.
Tô Huyền Sương lên lầu, ghé vào phòng thờ thắp cho mẹ cô một nén nhang rồi quay về phòng mình. Đoàn người đã sớm nằm dưới sự chỉ huy của cô, cô không tin là cha mình có thể ngăn cản. Sau khi liên lạc một lượt với những người trong đội thì cô lại chuẩn bị đi tìm Ngô Hoài Sinh kia một lần nữa.
Vừa chập tối Ngô Hoài Sinh đã đi đến nghĩa địa Vạn Linh cùng với Phan Vĩnh. Sau khi Phan Vĩnh lắp xong đất phủ lên quan tài cho anh thì đã lập tức quay về. Ngô Hoài Sinh nằm yên lặng nghe tiếng các loài côn trùng trong lòng đất kêu vang. Đối với Ngô Hoài Sinh, những âm thanh hay ho ngoài kia cũng không sánh bằng tiếng nhạc của côn trùng này.
Đang say sưa nhắm mắt thì tiếng côn trùng đồng loạt im bặt. Từ phía xa giống như có thứ gì đó đang tới đã kinh động tới đám côn trùng. Đêm hôm thế này thường sẽ không có ai đến nghĩa địa hoang vu, Ngô Hoài Sinh cứ tưởng là Phan Vĩnh quay lại. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy Phan Vĩnh nói gì, mà thứ đó lại cứ đang vòng xung quanh phía trên quan tài.
Ngô Hoài Sinh cảm thấy kì lạ, lại nghĩ đến liệu có phải là đám người Tô Huyền Sương lại đến hay không. Vừa định chuẩn bị hù cho bọn họ một phen mất mật thì anh chợt nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên. Quái lạ, ai lại cười trong nghĩa địa?
Tiếng cười kia cũng không bình thường một chút nào, nó cứ văng vẳng, thê lương và lạnh lẽo. Ngô Hoài Sinh nhớ lại điệu này có chút quen thuộc, chính là thứ mà trước đây anh đã nghe thấy trong mộ cổ, chỉ tiếc là không thể biết được nó là thứ gì.
Ngô Hoài Sinh bản tính không hề tò mò, nhưng tiếng cười này có chút liên quan đến anh nên anh đã tung nắp quan tài và trồi lên. Đánh úp là thế nhưng những tiếng cười kia lại im bặt và biến mất không một dấu vết. Màn đêm đã buông xuống, trăng vẫn chưa nhô lên, nghĩa địa chỉ toàn là bóng tối và im lặng ghê người. Ngô Hoài Sinh dõi đôi mắt trong đêm tối tìm kiếm và phía sau lưng anh lại vang lên tiếng cười ấy.