Giao Ước Của Quỷ - 24
Cập nhật lúc: 2024-05-11 19:53:29
Lượt xem: 445
Chương 24 (Cáo tinh trong quan tài)
“Mau tới phụ tôi một cái, kéo cậu ấy lên.”
Lê Vương vừa nói xong thì quay sang đỡ Tô Huyền Sương vào trong ngồi, anh ta lo lắng hỏi: “Cô chủ sao thế?”
Tô Huyền Sương lau mồ hôi lạnh, lắc đầu không nói gì. Có hai, ba người đi ra giúp Lâm Sở kéo cái xác kia lên. Bọn họ vô cùng hoang mang, rõ ràng có một người đã chết, vậy người điểm danh trong kia là ai cơ chứ. Rõ ràng là người này dè chừng người kia, tâm lí không hề vững vàng. Kéo lên một chút, Lâm Sở nói: “Không được rồi, lũ rết này quá hăng. Chúng ta mau tìm lối ra đi.”
Lê Vương soi đèn về cái xác rồi gật đầu cho bọn họ bỏ cái xác trở lại hồ nước. Lúc vừa kéo lên, ở phía dưới lưng cái xác bám đầy rết chi chít, vừa nhìn đã thấy ớn lạnh. Ngô Hoài Sinh mò mẫm một lát, cuối cùng tìm được một cánh cửa. Cánh cửa này cũng thật là quái lạ, chỉ cao tầm nửa mét, rộng hơn nửa mét, chỉ vừa một người chui qua lọt.
Ngô Hoài Sinh đương nhiên là người vào trong trước, bên trong là một gian phòng lớn, cũng đặt một cái quan tài, bố cục trong phòng khá giống phòng kia. Phan Vĩnh được Ngô Hoài Sinh kéo qua, những người còn lại cũng lần lượt chui qua. Lần này Ngô Hoài Sinh vừa vào đã tìm kiếm xung quanh xem có thứ gì như căn phòng kia hay không.
Trên tường khắp căn phòng này dán đầy tranh vẽ. Trong tranh chỉ vẽ đi vẽ lại duy nhất một ngọn núi, ngọn núi kia vô cùng xa lạ, nhưng lại vô cùng đẹp. Đá dưới sàn cũng dùng loại đá gai góc như ở trên núi, khiến cho người ta vừa bước vào không khỏi liên tưởng tới núi cao.
Cảm thấy xung quanh không có gì bất ổn, Ngô Hoài Sinh soi đèn tới chỗ quan tài. Chiếc quan tài này được làm bằng vật liệu trong suốt như pha lê, nhưng lại không thể nhìn thấy được bên trong. Bốn góc quan tài treo bốn ngọn đèn, bên trong đó lại hoàn toàn không có cái tim đèn nào.
Tô Huyền Sương đi tới, quan sát bốn ngọn đèn một lát rồi nói: “Cái này giống như là giá cân.”
Ngô Hoài Sinh cũng không đáp, anh lặng lẽ đem hộp quẹt để lên trên một ngọn đèn. Ngọn đèn vừa trịch xuống, bốn bên đã phát ra tiếng răng rắc, sau đó là một cơn mưa mũi tên b.ắ.n ra. Hai bọn họ đỡ được tên, nhưng sau khi mưa tên dừng lại thì những người kia đã bị trúng tên nằm hết xuống đất.
Hai người kinh ngạc nhìn nhau, không phải lại là ảo giác nữa chứ. Dù sao đám người kia thân thủ cũng không tới nổi nhanh bị trúng tên như nhím thế kia. Bọn họ chạy lại xem xét, mũi tên kia vô cùng mềm mại, nhưng khi gặp da thịt lại bám dính không nhả. Ngô Hoài Sinh giật từ trán Phan Vĩnh ra một mũi, sau đó nhìn nhìn vào mũi tên. Tô Huyền Sương cũng đem một mũi đi tới, hai người xem xét một chút, Tô Huyền Sương nói: “Trong này có thuốc mê, có lẽ bọn họ bị tiêm ngất thôi.”
“Trong phòng này không có bất cứ cơ quan nào có thể mở cửa. Khả năng duy nhất chỉ là quan tài và bốn ngọn đèn đó. Nhưng chúng ta không thể liều mạng, lỡ như những lần sau b.ắ.n ra thứ đó nguy hiểm hơn thì phải làm sao.”
Ngô Hoài Sinh ném mũi tên xuống đất, sau đó quay lại chỗ quan tài tiếp tục nghiên cứu đèn. Tô Huyền Sương thật sự rất có sở thích nghiên cứu cái nắp quan tài. Trong lúc Ngô Hoài Sinh đang nghiên cứu đèn thì cô chồm người lên nghiên cứu cái nắp quan tài.
Quan tài này tuy nhìn vào trong suốt nhưng không thể thấy được bên trong. Loại vật liệu làm quan tài này đúng là hiếm gặp, có lẽ là vô cùng đắt đỏ. Vật liệu đắt đỏ như vậy lại đem chôn một con cáo tinh, chứng tỏ ngày xưa tài nguyên rất là trù phú. Tô Huyền Sương vẫn rất tò mò, tìm xem có thể thấy được bên trong hay không.
Cô cứ chăm chú nhìn tới nhìn lui, sau đó cô đột nhiên như bị thu hút, cứ dán sát mặt vào chỗ đầu quan tài. Ở bên trong lớp pha lê đặc biệt ấy, cô nhìn thấy một đôi mắt màu đỏ rực đang nhìn mình.
Thấy Tô Huyền Sương rụt đầu ra, Ngô Hoài Sinh hỏi: “Nhìn thấy cái gì ư?”
“Anh tự tới đây xem đi, dường như tôi thấy một đôi mắt đỏ rực.”
“Là cáo tinh thật ư?”
Ngô Hoài Sinh không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, anh cũng đi tới nhìn vào đúng vị trí mà Tô Huyền Sương nhìn, nhưng anh căn bản không nhìn thấy thứ gì ngoài lớp pha lê có vẻ trong suốt ấy. Anh nhìn cô rồi lắc đầu, cô vẫn không thể tin được đi đến nhìn thêm lần nữa.
Rõ ràng vẫn là đôi mắt màu đỏ ấy, đôi mắt đỏ tuyệt đẹp...
Ngô Hoài Sinh đập tay lên nắp quan tài bên cạnh làm Tô Huyền Sương giật mình. Cô rụt đầu về nhưng vẫn tỏ vẻ vô cũng tiếc nuối.
“Những thứ tà môn như vậy tuyệt đối không nên nhìn.”
Cả hai lại tiếp tục xem xét xung quanh bốn ngọn đèn. Qua chừng mười mấy phút sau, đoàn người lần lượt tỉnh lại. Lâm Minh Triết tỉnh trước, anh ta nốc mấy ngụm nước lớn mới tạm đã khát, dường như cái thứ thuốc mê kia khiến người ta vô cùng khát. Anh đi tới hỏi Ngô Hoài Sinh: “Sao rồi, có tìm được cơ quan chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/giao-uoc-cua-quy/24.html.]
Ngô Hoài Sinh đối với Lâm Minh Triết rất đỗi hoà đồng, điều đó thật sự kì lạ trong mắt mọi người. Anh nói: “Tìm bốn vật nặng giống nhau đặt lên ngọn đèn, có thể mở được.”
Lâm Minh Triết vỗ tay nói: “Đúng là cừ thật. Cứ thế này, chẳng mấy chốc sẽ đến được toà thành cổ kia.”
Ngô Hoài Sinh chú ý tới toà thành cổ mà Lâm Minh Triết nói, anh hỏi: “Anh vào đây với mục đích gì?”
“Ngự quỷ! Nếu như mở được Âm Dương giới thì tôi sẽ là chủ nhân của Âm Dương giới. Khi đó tôi sẽ đưa quỷ lên nhân gian, thà hồ mà thao túng.”
Tô Huyền Sương kì thật chỉ cảm thấy Lâm Minh Triết kia tin tưởng quá đáng. Trên đời này thật sự có tồn tại Âm Dương giới kia hay sao chứ, đúng là mò kim đáy biển. Chỉ có Ngô Hoài Sinh sắc mặt khẽ thay đổi, anh thất vọng ư, hay là đau lòng?
Lâm Minh Triết đang đứng trước mặt anh rất có thể là người bạn cũ mà anh đã ròng rã tìm kiếm cả nghìn năm. Nhưng vì sao tính tình của bọn họ lại nhau như thế. Người bạn cũ đó của anh có một trái tim từ bi không vẫn đục, sẵn sàng hy sinh thân mình để cứu rỗi nhân gian. Còn người trước mắt đây lại có một trái tim u ám, tham vọng ngự quỷ triệt phá nhân gian...
Phải chăng đã qua nghìn năm nên mới trở thành như vậy. Hay bọn họ chỉ có diện mạo giống nhau nhưng không phải một người?
Nghìn năm qua anh luôn tìm kiếm người bạn đó. Từ núi cao đến biển rộng, thành thị đến nông thôn. Không có nơi nào là anh chưa từng đặt chân đến. Lần vào mộ này cũng vậy...
Lê Vương và Lâm Sở cũng đã tỉnh hẳn, bọn họ đi đến nói: “Nếu như vậy, chúng ta bắt đầu thôi. Chúng ta có đủ người rồi.”
“Mọi người có cùng một loại hộp quẹt chứ?”
Ngô Hoài Sinh hỏi, Lê Vương lấy ra một đống hộp quẹt cùng loại rồi nói: “Tôi có nhiều lắm.”
Bốn người bọn họ bốn góc, Tô Huyền Sương đứng nhìn ở ngoài. Nhưng cả bọn còn chưa kịp đặt lên thì Ngô Hoài Sinh đã bị Tô Huyền Sương tấn công. Cô đột nhiên hùng hổ nhe răng lao tới đớp vào cái cổ ngon lành của Ngô Hoài Sinh một cái, sau đó còn dùng móng tay liên tục cào cấu.
Ngô Hoài Sinh đưa tay túm gáy cô rồi xách ra ngoài. Tuy rằng lúc này Tô Huyền Sương có mạnh hơn bình thường, nhưng với cái chiều cao mét rưỡi đó của cô và sức mạnh của Ngô Hoài Sinh thì không có cách nào giãy giụa được.
Lê Vương hốt hoảng chạy tới xem, bọn họ phát hiện Tô Huyền Sương bây giờ có biểu hiện giống như một con cáo. Hai mắt cô đỏ rực như muốn phát sáng, tay chân liên tục cào cấu hệt như một con cáo khi bị người ta nắm gáy.
“Sao vậy thần tiên?”
Lâm Sở hốt hoảng hỏi, Ngô Hoài Sinh cau mày nói: “Cô ta bị con cáo tinh trong quan tài nhập rồi.”
“Vậy bây giờ phải làm thế nào?”
Lê Vương khẩn trương, Ngô Hoài Sinh lấy tay sờ vào cái cổ chỗ Tô Huyền Sương đã cắn, tuy rằng da thịt anh đã liền lại nhưng chỗ đó vẫn rất kì lạ, anh nói: “Phải mở nắp quan tài ra mới được.”
“Để tôi đánh ngất cô ấy trước đã.”
Lê Vương nói, Ngô Hoài Sinh lắc đầu: “Không được đâu, đem cô ta trói lại đi.”
Tô Huyền Sương đã bị trói ở một góc cho những người kia canh giữ, bốn người còn lại bắt đầu cầm dụng cụ để mở nắp quan tài. Với Ngô Hoài Sinh mà nói, anh vốn không cần mở nắp quan tài theo bất cứ quy luật nào. Thứ anh cần chỉ là một cái xà ben có thể cạy là được.
Lâm Sở và Lâm Minh Triết đúng là anh em khác cha khác mẹ, hai người bọn họ còn chưa bắt đầu đã lẩm bẩm khấn vái gì đó. Có vẻ như là khấn vái con cáo tinh đừng có về báo thù bọn họ. Bỏ đi, tín ngưỡng của mỗi người đều là khác nhau. Ngô Hoài Sinh trước khi gặp người bạn đó, tín ngưỡng của anh chính là bản thân anh. Sau khi gặp người bạn đó, tín ngưỡng của anh chính là Phật. Sau này, anh chỉ còn ôm duy nhất một tín ngưỡng, chính là tìm lại người bạn đó.
“Mọi người cẩn thận, vật trong quan tài này như thế nào không ai biết được. Phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống.”
Ngô Hoài Sinh nói xong, anh bắt đầu đặt xà ben vào và cạy.