Giao Ước Của Quỷ - 12
Cập nhật lúc: 2024-05-11 19:50:12
Lượt xem: 542
Chương 12 (Hang động cổ trùng)
“Ngô Hoài Sinh! Mau tới đây xem.”
Nghe Tô Huyền Sương gọi, Ngô Hoài Sinh bước nhanh về phía trước. Lê Vương lùi ra nhường lối cho anh thò đầu vào. Vừa nhìn thấy, anh khẽ cau mày nhưng không bất ngờ. Chăm chú quan sát một lúc, anh nói: “Đây là trận pháp, nhưng cũng là giàn tế của thôn kia đặt ở đây.”
“Đây gọi là cái gì?”
Tô Huyền Sương dõi mắt về phía thôn kia rồi hỏi, Ngô Hoài Sinh nói: “Theo như tôi biết, đây chính là Tử Hồi đài. Chính là nơi hành quyết những kẻ muốn xâm nhập vào trong mộ.”
Tô Huyền Sương nhìn về phía Trần Đạm: “Chú Trần, trước đây chú đến, giàn tế này đã có hay chưa?”
“Giàn tế nào?”
Trần Đạm giả vờ ngạc nhiên, ông ta từ trong đoàn người đi về phía này, tới lượt Tô Huyền Sương nhường lối cho ông ta. Trần Đạm vừa thò đầu vào, chính ông ta cũng có chút kinh hãi nhưng ánh mắt lại vô cùng gian manh. Ngô Hoài Sinh quay sang tóm lấy cổ ông ta: “Lừa đảo, dám lừa chúng tôi đi vào giàn tế. Ông muốn c.h.ế.t rồi ư?”
Ngô Hoài Sinh thả ông ta ra, phía dưới có hai người tiến lên giữ lấy. Tô Huyền Sương lại kề con d.a.o vào cổ ông ta: “Nói đi, ông có mục đích gì? Con đường trước đây ông đã vào ở đâu, nếu như ông không nói, vậy tôi sẽ tiễn ông vào giàn tế này đầu tiên.”
Trần Đạm cười ha hả nói: “Đám ngu ngốc các người đừng có dùng vũ lực. Tôi đã nói rồi, đây là địa bàn của tôi, nếu như muốn sống nhất định phải nghe theo tôi.”
“Được thôi, nghe theo ông cả!”
Lâm Sở phía sau đi lên, trong tay anh ta còn có Thất Nguyệt. Trần Đạm không hoảng hốt khi bị kề d.a.o vào cổ nhưng lúc này lại có chút kích động. Thất Nguyệt bị Lâm Sở khống chế, tuy nhiên trông cô ta vô cùng thoải mái.
“Thả con gái tôi ra, nếu không các người đừng hối hận.”
Trần Đạm khàn giọng nói, Lâm Sở vừa định bật lại ông ta thì từ phía giàn tế kêu lên rột roẹt, sau đó ù ù giống như có một đám con vật lớn đang di chuyển trong đám lá. Không ai quay đầu nhìn lại, chỉ có một người trong đội hốt hoảng la lên: “Có quỷ, có quỷ. Đầu người sống lại rồi.”
Sau câu nói đó, anh ta đã cắm đầu chạy. Tô Huyền Sương ra lệnh chạy ngược trở ra. Chạy ra một đoạn, cảm thấy phía sau không còn nguy hiểm gì, cả đoàn mới dừng lại. Tô Huyền Sương chửi đổng lên một tiếng “mẹ kiếp” rồi lấy bản đồ ra xem. Trần Đạm vẫn còn nói: “Các người xem tôi có nói sai hay không?”
“Im miệng! Nếu như muốn sống thì hãy ngoan ngoãn chỉ đúng đường. Nếu như chúng tôi chết, nhất định sẽ đẩy cha con ông c.h.ế.t trước.”
Lê Vương ném cho Trần Đạm một cái nhìn đầy cảnh cáo. Lê Vương chỉ tầm hai mươi lăm tuổi nhưng dáng vẻ vô cùng chững chạc. Tuổi trẻ tài cao, tuy vậy nhìn anh ta vô cùng phong trần lãng tử chứ không hề thô thiển một chút nào cả. Phan Vĩnh nãy giờ sợ mất mật, bây giờ đang thở hổn hển nói với Ngô Hoài Sinh: “Thần tượng à, sao chúng ta lại phải vào nơi nguy hiểm như thế chứ?”
“Tôi đã nói là nguy hiểm rồi mà, tại cậu vẫn đòi theo đấy thôi. Bây giờ vẫn còn kịp, mau quay về đi.”
Phan Vĩnh nhìn Ngô Hoài Sinh, từ chối trả lời. Tô Huyền Sương cùng Lê Vương xem bản đồ một lúc rồi ra lệnh cho đoàn người tiếp tục đổi hướng đi. Cô không tin là không có Trần Đạm thì cô không vào trong núi được. Đoạn đường lần này tuy rằng có chút khó đi nhưng vẫn khá an toàn. Thế nhưng chỉ được một lúc, phía sau đoàn người có người trượt chân rơi xuống hố. Tiếng la hét vọng lại, một người đã nhanh chóng rút dây thừng quăng xuống.
Người nọ rơi được một lúc, cuối cùng cũng nắm được dây thừng. Cả đội lại phải dừng lại, Tô Huyền Sương đi về phía sau, hỏi vọng xuống: “Có chuyện gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/giao-uoc-cua-quy/12.html.]
Người bên dưới đu tòng ten trên dây thừng, móc đèn pin từ trong túi quần ra soi xung quanh. Mấy giây sau, anh ta nói vọng lên: “Cô chủ, dưới đây có một cái hang động. Hang động nở hậu, nhưng vướng một khúc cua nên tôi không nhìn thấy gì cả.”
Tô Huyền Sương cũng cầm đèn pin soi xuống, tuy rằng đây là loại đèn có thể nhìn xa rất tốt nhưng lại không thể nhìn thấy được bao xa. Cô nói: “Mặc kệ, lên đây trước đi.”
Anh ta vừa dặn bên trên kéo dây thừng thì đột nhiên hét lên đau đớn. Tô Huyền Sương cảnh giác gọi: “Sao thế, xảy ra chuyện gì?”
“Cô chủ, dưới này có...có...”
Tiếng anh ta đau đớn ngắt quãng, Tô Huyền Sương gấp gáp nói: “Có gì? Mau nói đi.”
“Cô chủ, để tôi xuống dưới xem thử.”
Lê Vương chuẩn bị quấn dây thừng vào người, Tô Huyền Sương ngăn lại: “Không được xuống! Đợi thêm đi.”
Nhưng tiếc thay, bên dưới truyền lên một tiếng hét thất thanh rồi im bặt. Pha lẫn trong tiếng hét đó giống như là tiếng một con vật to lớn đang táp miếng mồi. Những người cầm đầu dây thừng bên trên bật ra phía sau. Đầu dây phía dưới đã nhẹ tênh, mọi người nhìn nhau, buồn lo lẫn lộn.
Ngô Hoài Sinh vụt qua mặt mọi người, anh thậm chí còn không cần đến dây thừng đã nhảy thẳng xuống hố. Phan Vĩnh nhào tới miệng hố, soi đèn xuống nhưng bóng dáng Ngô Hoài Sinh đã biến mất. Không có Ngô Hoài Sinh, đoàn người không thể tiếp tục đi.
Lúc này Trần Đạm và Thất Nguyệt đi tới, ông ta nói: “Cái tên điên đó định làm anh hùng sao. Cô chủ Tô, cô đem theo kẻ điên như vậy, cẩn thận tự hại c.h.ế.t mình đó.”
Tô Huyền Sương nói: “Tôi bị ông hại c.h.ế.t trước thì có.”
Tô Huyền Sương biết Ngô Hoài Sinh không phải người bình thường. Người của cô cũng không dám liều lĩnh xuống dưới, chỉ còn cách nghỉ ngơi tại chỗ chờ đợi mà thôi.
Ngô Hoài Sinh vừa có một màn nhảy vực kinh điển. Khi đáp xuống một cái thanh chắn ngang hang động nhìn lên chắc tầm hai trăm mét. Ngô Hoài Sinh giữ thăng bằng rồi dùng đèn pin trong túi quần ra soi xung quanh tìm kiếm. Nơi đây cách với hang núi không xa, theo kinh nghiệm của anh, nơi đây rất có thể dẫn vào thẳng trong mộ.
Chỉ là vừa thấy có ánh đèn thì từ phía trong khúc cua như có một con vật gì đó đang đi ra. Ngô Hoài Sinh tắt đèn, nín thở chờ đợi. Nào ngờ con vật nọ không nhìn thấy ánh sáng lại quay trở vào. Hang động này không quá lớn, nhưng sau khúc cua thật sự không biết sẽ có thứ gì. Đặc biệt là nó quá dốc, cho dù có thể vào trong mộ thì đoàn người phía trên cũng căn bản không thể xuống được.
Nghĩ thế, Ngô Hoài Sinh quyết định tìm đường trở lên. Vừa mới nhìn ngó xung quanh thì có thứ gì đó vừa nhỏ giọt xuống đầu anh. Ngô Hoài Sinh nhớ lại trước đây từng bị một con rắn to lớn ở trong mộ rõ dãi lên đầu. Nhớ tới lại phát tởm, nhưng anh vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một cái bóng người thả tay rơi xuống.
Ngô Hoài Sinh dịch người tránh né, cái bóng người đó vừa rơi xuống đã bám lấy thanh chắn mà anh đang đứng. Cho dù là trong hang động khá tối nhưng anh vẫn nhận ra cái bóng đó chính là người đàn ông trong đoàn bị rơi xuống lúc nãy. Đầu của anh ta nghẻo về một bên vô cùng kinh dị, từ chỗ cổ m.á.u me bên bết đang chảy ra, giống như vừa bị người ta vặn cổ.
Ngô Hoài Sinh nhận ra thứ nhỏ giọt lên đầu anh lúc nãy chính là máu, anh rút khăn tay trong túi quần ra lau lau rồi vứt bỏ luôn. Sau đó tới lượt anh rút đèn pin ra và soi thẳng vào mặt người đàn ông. Khi ánh sáng vừa chiếu vào, người đàn ông đã rít lên một tiếng giống như chói quá không chịu nổi. Ngô Hoài Sinh lúc này mới quan sát, hai mắt anh ta đã trợn lên trắng dã, tròng trắng cũng chi chít những tia máu. Cái đầu quả thật đã bị vặn một phát nghẻo sang một bên, trên cổ thì đầm đìa máu.
Cả người thoạt nhìn không có vết thương nhưng móng tay đặt biệt dài ra giống như một cái xác sống. Lẽ nào là con vật trong kia đã làm, nhưng sao nó có thể làm được như vậy. Hay là trong đây có loại cổ trùng nào mang mầm bệnh kinh khủng này. Ngay cả con vật trong kia cũng đã bị nó tấn công.
Ngô Hoài Sinh lại soi đèn lên xung quanh hang động. Trên tường đá ngoài rong rêu bám đầy thì không phát hiện ra một sinh vật sống nào. Nhất định cổ trùng ở bên trong khúc cua kia. Thế nhưng thời gian anh vào đây từ nãy giờ phải lâu hơn anh ta, vì sao anh lại không bị tấn công? Vậy chỉ có thể có một khả năng, cổ trùng này kí sinh trên người con vật trong kia.
Thời gian người đàn ông chói mắt đã hết, anh ta bắt đầu gầm gừ muốn tấn công. Ngô Hoài Sinh tắt đèn pin, sau đó tìm đường lên trên. Nào ngờ vừa phóng một cái, anh đã bị anh ta nắm cổ chân kéo xuống. Anh mất đà, vội bám lấy thanh chắn rồi co chân còn lại đạp cho anh ta một cái. Vậy mà anh ta không hề rơi, cứ như một con ếch nhảy sang bên kia, dùng cả tay và chân bám vào tường, sau đó ngửa cái đầu ra dốc ngược trợn trừng mắt nhìn anh.