Giao Ước Của Quỷ - 10
Cập nhật lúc: 2024-05-11 19:49:41
Lượt xem: 579
Chương 10 (Người hay quỷ?)
“Thất Nguyệt?”
Trần Đạm nhìn thấy Thất Nguyệt theo đoàn người đi vào thì bất ngờ nói. Tô Huyền Sương nhìn ông ta rồi nói: “May nhờ có Thất Nguyệt cứu chú Lâm Sở, chúng tôi nợ hai người một ân tình.”
Trần Đạm đáng ra phải vui vẻ mới đúng, đằng này ông ta lại nói: “Các người nhìn thấy nó sao?”
“Ai?”
Tô Huyền Sương hỏi, Trần Đạm nói: “Nó!”
Trầm Đạm cố tình nhấn mạnh chữ nó nhưng chỉ cúi gầm mặt không nhìn vào Thất Nguyệt. Từ “nó” nện vào lòng Tô Huyền Sương lúc này thật sự có ý. Cô gặng hỏi: “Nó trong lời của chú là gì? Cô ấy chẳng phải là con gái của chú sao?”
Trầm Đạm như cố tình tránh né Thất Nguyệt, ông ta lôi Tô Huyền Sương sang một bên rồi nhỏ giọng nói: “Cô thử nghĩ đi, ở thôn nghèo chúng tôi có phương tiện gì có thể từ ngoài đó vào đây nhanh như vậy hay không?”
Tô Huyền Sương ngẫm lại cũng có lí. Nhưng biết đâu Thất Nguyệt kia có mánh khoé hay đường tắt gì thì sao?
Tô Huyền Sương nói ra suy nghĩ của mình, Trần Đạm tặc lưỡi nói: “Bà chủ Tô của tôi ơi, tôi biết các người làm nghề đào mộ chứ không phải làm du lịch thám hiểm gì cả. Đáng lẽ cô phải có nhiều kinh nghiệm ở vùng núi rừng này chứ. Các người nói xem, là ai đã gặp “nó” trước.”
Tô Huyền Sương không chần chừ chỉ về phía Lâm Sở rồi vẫy anh ta lại. Nhìn vẻ mặt Trần Đạm căng thẳng, Lâm Sở hỏi: “Mọi người có chuyện gì ư?”
Trần Đạm hỏi: “ Cậu nhìn thấy “nó” từ lúc nào?”
“Nó? Nó là ai?”
Lâm Sở hoang mang, thấy Tô Huyền Sương hất mặt về phía Thất Nguyệt đang đứng bên kia thì anh lập tức nói: “Không giấu gì chú, lúc ở ngoài kia tôi phải phải quỷ dựng tường. Nhờ cô ấy cứu mà tôi bây giờ mới đứng được ở đây.”
“Quỷ dựng tường không g.i.ế.c c.h.ế.t cậu được đâu. Nhưng phá giải quỷ dựng tường cần phải dùng lửa, cậu có chắc là thấy “nó” dùng lửa phá tường hay không?”
Trần Đạm vẻ mặt không dám nhìn về Thất Nguyệt, Lâm Sở lắc lắc đầu rồi nói: “Không có, cô ấy chỉ đi trong đêm tối như vậy thì tường tự động biến mất.”.
Một vật dụng nào đó trên tay Trần Đạm rơi xoạc xuống đất. Lâm Sở ngu ngơ hỏi: “Chú Trần, có chuyện gì ư?”
Trần Đạm nói: “Nó là quỷ, không phải Thất Nguyệt con gái tôi.”
Lâm Sở cười giả lả nói: “Sao có thể chứ, cô ấy có dùng đèn pin kia mà. Chú xem thử đi, trên tay cô ấy còn đang cầm đèn pin kìa...”
Câu nói của Lâm Sở sượng lại, bởi vì anh ta nhìn thấy trên tay của Thất Nguyệt trống trơn không có bất cứ thứ gì. Trần Đạm nói: “Thấy không, con người sao có thể phá hủy tường quỷ bằng tay không kia chứ.”
Tô Huyền Sương nhớ lại ánh mắt của Ngô Hoài Sinh nhìn “nó” lúc ở bên ngoài, không thể không suy nghĩ. Nếu như người đứng đó thật sự không phải là Thất Nguyệt, vậy chỉ sợ bọn họ còn chưa vào được trong mộ đã gặp rắc rối rồi.
“Cứ đứng đây đoán già đoán non cũng vô ích, chi bằng gọi cô ấy đến để kiểm chứng.”
Tô Huyền Sương khá là liều lĩnh, Trần Đạm lắc đầu nói: “Các người thật là liều lĩnh. Nếu như thật sự là “nó”, các người sẽ làm gì?”
“Tùy cơ ứng biến! Dù sao âm dương đều có luật lệ, tôi không tin ma quỷ thật sự có thể lộng hành. Càng huống hồ trong đội chúng tôi có một người biểu hiện còn đáng sợ hơn ma quỷ kia kìa.”
Tô Huyền Sương nhìn về phía Ngô Hoài Sinh đang tiếp tục ăn con vật lạ rồi cùng Lâm Sở và Trần Đạm quay lại chỗ “nó” đang đứng.
“Thất Nguyệt, cùng ngồi xuống ăn đi.”
Tô Huyền Sương rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh đống lửa, Lâm Sở và Trần Đạm cũng ngồi xuống. Nhưng “nó” vẫn không hề nhúc nhích. Tô Huyền Sương cầm lên một nhánh củi đang cháy phừng phừng đưa tới trước mặt “nó”. Không ngờ Ngô Hoài Sinh đã nhanh tay giữ lại, anh nói: “Cô quá đáng rồi đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/giao-uoc-cua-quy/10.html.]
Trần Đạm lên tiếng: “Cậu trai trẻ, nếu như không rõ tình hình thì đừng can thiệp.”
“Ông chú già, ông biết nhiều quá nhỉ?”
Ngô Hoài Sinh bật lại, sau đó dùng khăn lau tay rồi đứng dậy đi tới chỗ bạt mà Phan Vĩnh đã trãi sẵn cho anh rồi dứt khoác nằm xuống. Nhìn bóng lưng của Ngô Hoài Sinh mà Tô Huyền Sương nuốt khan một cái sau đó thả nhánh củi vào lại đống lửa. Lê Vương cảm thấy có điều không ổn nên lân la lại ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Cô chủ, có gì bất thường ư?”
“Trần Đạm nói cô ta không phải là con gái ông ấy.”
Lê Vương nghe Tô Huyền Sương nói xong liền chăm chú quan sát “nó”. Qua một lát anh mới nhỏ giọng nói: “Cô chủ xem đi, trên tay cô ấy có một vết bỏng, hơn nữa vết bỏng còn rất mới.”
“Anh nói vậy là sao?”
Tô Huyền Sương cũng chăm chú quan sát, quả thật trên tay của “nó” có một vết bỏng còn đỏ hỏm. Lê Vương nói tiếp: “Cô chủ có nhìn thấy cô ấy đang thở hay không? Vậy thì không loại trừ hai khả năng, một là Lâm Sở lúc đó bị quỷ dựng tường khiến cho đầu óc mụ mị không thấy rõ cô ấy đã dùng lửa phá tường. Thứ hai...Lâm Sở kia có vấn đề.”
“Anh nói Lâm Sở có vấn đề ư. Không thể nào! Chú ấy đã đi theo chúng ta nhiều năm như vậy, sao có thể là...”
“Tôi không nói chú Lâm Sở có vấn đề. Tôi là đang nói Lâm Sở ở đây có vấn đề, mà Lâm Sở thật sự rất có thể vẫn còn đang ở đâu đó ngoài kia.”
Nhưng Lâm Sở kia vẫn đang thở...
Càng nói càng rối, thật thật giả giả không thể nào phân biệt được. Ngọn núi này thật sự tà môn tới như vậy sao?
Hai người bọn họ nhìn nhau một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra một kẻ khả nghi nữa. Cả hai không hẹn mà quay đầu nhìn Trần Đạm. Lê Vương cố ý nói lớn: “Nếu như Thất Nguyệt đã cứu chú Lâm Sở một phen, vậy chú Trần nói xem chúng tôi nên trả ơn mọi người gì đây?”
Cả đám người vô tư đều quay vào nhao nhao bàn tán vụ mỹ nữ cứu anh hùng. Trần Đạm bất đắc dĩ nói: “Không cần, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
“Cô Thất Nguyệt, cô thấy sao?”
Lê Vương quay đầu nhìn “nó”, “nó” dường như không có hứng thú lắm, chỉ lẽ lắc đầu chứ không lên tiếng. Lê Vương quyết định táo bạo, lúc muốn đứng dậy tới chỗ “nó” thì đã bị Trần Đạm kéo lại. Lê Vương tỏ ra không vui nói: “Chú Trần, chẳng phải chú bảo cô ấy không phải là con gái của chú sao? Tôi giúp chú kiểm chứng một chút thôi mà.”
Ngay lúc này nhóm người bắt đầu ý thức được, họ không hào hứng nữa mà chuyển sang nghiêm túc quan sát. Ngay lúc này “nó” mới bắt đầu di chuyển, đi tới chỗ Trần Đạm rồi nói: “Cha dặn con giữ tên Lâm Sở có ý với con ở ngoài kia rồi, bây giờ cha lại bảo với họ con là quỷ ư?”
Câu nói này của “nó” đã khiến cả đám người sởn tóc gáy, bọn họ đã cầm lấy vũ khí trong tay, đồng loạt nhìn về phía Lâm Sở. Lâm Sở dở khóc dở mếu, khóc không ra hơi dứt khoác móc cái zippo hết xăng của mình ra rồi nói: “ Tô Huyền Sương, cô không nhận ra tôi ư. Chính tôi là người đưa cô nửa đêm đào mộ Ngô Hoài Sinh ở nghĩa địa Vạn Linh kia mà.”
Nếu như là ma quỷ giả mạo chắc chắn sẽ không thể có kí ức của người nó giả. Tô Huyền Sương quay lại nhìn “nó”, sau đó lại rút nhánh cây đang cháy phừng phừng lên. Lúc cô vừa định đưa nhánh cây về phía “nó” thì bỗng có người vịn vào vai cô.
Tô Huyền Sương giật mình quay đầu, là Phan Vĩnh. Phan Vĩnh lúc này vô cùng nghiêm túc, anh ta nói: “Thần tượng của tôi nói cô ta là con người. Thay vì cứ nhắm vào cô ta thì cô hãy để dành sức nhắm vào kẻ khác đi.”
Nếu như Ngô Hoài Sinh đã xác nhận, vậy chỉ có thể tin tưởng anh ta một phen. Nhìn thấy Tô Huyền Sương một lần nữa thả nhánh cây xuống lại đống lửa, Thất Nguyệt mới nở một nụ cười rồi nói: “Tô Huyền Sương, chị rất quyết đoán, rất thông minh và gan dạ. Mong chị có thể giữ vững phong độ như thế khi vào trong mộ. Tất cả những gì nãy giờ xảy ra đều là diễn cả, chỉ có quỷ dựng tường là thật. Em đã âm thầm nằm trong thùng xe theo mọi người đến đây, lúc em phá tường quỷ còn để lại sẹo, đèn pin thì nằm ở bên kia.”
Thất Nguyệt chỉ về một góc, Lâm Sở lập tức nhận ra chiếc đèn pin của cô cầm lúc đưa anh vào. Thất Nguyệt đảo mắt nhìn xung quanh một vòng rồi nói tiếp: “Ở nơi núi rừng tà môn này tuyệt đối đừng nên tin tưởng bất cứ ai cả. Thật thật giả giả, mong chị luôn giữ bình tĩnh.”
Tuyệt đối đừng nên tin tưởng bất cứ ai. Những người ở đây đều có thể là người, hoặc không.
Sau quá nửa đêm, tất cả mọi người thay phiên nhau canh gác và đi ngủ trong căng thẳng. Chỉ có điều Tô Huyền Sương vẫn rất khéo léo trấn an người của cô. Cô không tài nào chợp mắt được, đành ngồi suy nghĩ m.ô.n.g lung đến sáng hôm sau.
Sau khi dọn dẹp đám tàn dư, cả đội lại chuẩn bị lên đường. Ai nấy đều đã chuẩn bị sẵn sàng, vì có lẽ không hai mươi cây số nữa là xe không thể chạy tiếp. Đoạn đường còn lại nhất định phải tự thân vận động. Thất Nguyệt được gia nhập đội, mọi người điểm danh, trừ ra hai người đã mất ở thôn chết, cộng vào cha con Trần Đạm nữa thì lại là...bốn mươi bốn. Đúng là con số phát sầu.
Sau khi điểm danh xong, bọn họ lập tức lên đường. Nhưng chỉ mới chạy chưa được trăm mét thì xe dẫn đầu đã phanh gấp. Người lái là Lê Vương, Tô Huyền Sương hỏi: “Sao lại dừng?”
Lê Vương chuẩn bị xuống xe, anh trả lời: “Xe cán phải vật gì đó.”
Lê Vương nhảy xuống xe, Tô Huyền Sương cũng nhảy theo. Cả hai cúi đầu xuống mũi xe xem xét. Nhưng sau đó, cả hai cùng ngẩng đầu nhìn vào trong xe với ánh mắt vô cùng kinh hãi. Lâm Sở ở xe phía sau mở cửa xuống rồi đi tới. Sắc mặt của anh ta còn kinh hãi hơn, bởi vì thứ mà cái xe cán lên không phải là xác thú hay vật gì, mà là một người trong nhóm. Trên n.g.ự.c áo anh ta có đeo bảng tên mà Tô Huyền Sương đã phát.