GIANG HỌA BÌNH - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-11-12 16:52:52
Lượt xem: 246
Văn án
Từ nhỏ , đời sẽ gả hoàng gia.
khi tin ban hôn cho là Nhị hoàng tử - Duệ vương Vân Trạch, khẽ nhíu mày.
Bởi khắp kinh thành đều rõ, trong phủ Duệ vương chỉ duy nhất một đặt nơi đầu tim đó là trắc phi Lý Tước Nhi, độc sủng suốt nhiều năm.
Không cả, dù gì cũng là chính phi, tất nhiên tấm lòng bao dung, độ lượng khác.
Thế nhưng, vốn là từ nhỏ quen đầu trong việc.
Vậy nên, đầu trong lòng phu quân, cũng nhất định là mới .
…
Chương 1
Tân phòng rực rỡ, tràn ngập sắc đỏ chói mắt.
Thảm gấm đỏ trải dài tít tắp, rèm sa đỏ gió mà lặng lẽ rủ xuống.
Dưới tấm khăn hỷ, tân nương yên lặng gương mặt bình thản, chẳng hề vẻ căng thẳng thẹn thùng của tân nương trong đêm tân hôn.
Phụ là Đương triều Thái phó, thuở thiếu niên từng bạn cùng Hoàng thượng, môn sinh của ông khắp triều.
Ngoại tổ phụ của khi cực thịnh từng giữ chức Phiêu kỵ Đại tướng quân, các ruột đến nay vẫn nắm binh quyền trấn giữ biên cương.
Từ lúc hiểu chuyện, trong phủ rằng: “Sau tiểu thư ắt sẽ gả hoàng gia.”
Bởi thế, dạy dỗ theo quy củ trong cung cầm, kỳ, thi, họa, thứ nào tinh thông.
Thế nhưng từng nghĩ, gả là Duệ vương Vân Trạch.
Người thường hoàng gia vô tình, nhưng là kẻ nặng tình hiếm thấy.
Hắn khai phủ nhiều năm, trong phủ lấy một thông phòng thị , chỉ một trắc phi duy nhất.
Nghe vốn định lấy nàng chính thê, chỉ tiếc nàng xuất phường hát, hành xử thô tục, chẳng hiểu lễ nghi, chữ.
Mà là con trai của Nguyên hậu mất, cháu ruột Thái hậu, địa vị tôn quý thể cưới hạng nữ tử như thế chính phi?
Đừng Hoàng thượng đồng ý, ngay cả Thái hậu cũng kiên quyết phản đối.
Hắn vì nàng mà quỳ suốt ba ngày ba đêm, mới cầu cho nàng danh phận trắc phi.
Hai tình sâu nghĩa nặng, chỉ là nàng năm năm vẫn tin vui.
Thái hậu chịu để đứa cháu mà thương yêu nhất tuyệt hậu?
Vân Trạch cũng vì bảo vệ nàng, để nàng khiển trách, đành chấp thuận hôn sự mà lấy .
Thế là trở thành kẻ rẽ thúy chia uyên trong miệng đời.
Mọi thứ đều mệnh, mà mệnh là của thì do định chứ do ai hết.
Lúc , trong tân phòng.
Trăng lên giữa trời, nến long phụng cháy quá nửa, ánh đỏ lay động hắt lên màn sa.
Giọng Thu Thạch khẽ vang lên:
“Tiểu thư, giờ Hợi ba khắc ạ.”
“Không , cứ đợi thêm .”
“N… nhưng mà…”
Lời còn dang dở, thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Một lát , cửa đẩy , làn gió lạnh theo đó lùa mang theo mùi rượu nồng nặc.
Một đôi giày da đen thêu chỉ vàng hình mây lành, từ xa tiến , dừng ngay mặt một bước.
“Đều lui xuống .” - một giọng nam trong trẻo, mang theo chút khàn khàn vì rượu.
“Vâng.” - Các tỳ nữ đồng thanh đáp nhanh chóng lui ngoài, trong phòng thoáng chốc yên ắng.
Một lúc , đôi giày da đen thêu chỉ vàng hình mây lành chậm rãi tiến gần.
Tấm khăn hỷ vén lên, đập mắt đầu tiên là phần eo rắn chắc, kế đó là bờ vai rộng, cuối cùng là một đôi mắt đào hoa lẽ nên ẩn chứa nhu tình, bằng vẻ lạnh nhạt, xa cách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giang-hoa-binh/chuong-1.html.]
“Họa Bình…”
“Vương gia…” - hai tiếng gọi cùng vang lên.
“Hai lời đều trùng, nàng .”
Ta dậy, hành lễ :
“Thiếp trong lòng vương gia chỉ trắc phi, từ nay về sẽ an phận trong viện của , chẳng dám quấy nhiễu. Chỉ là… đêm nay, xin vương gia nể mặt, đừng khiến mất thể diện.”
Nói dứt, ngẩng đầu, dằn nước mắt .
Vân Trạch chau mày, như lời thôi, giọng khẽ trầm xuống:
“Thôi , nàng lên . Đợi đến khi trời sáng, bản vương sẽ rời .”
“Đa tạ vương gia.”
Ta khẽ đáp, bước đến bên giường, cầm lấy tấm khăn trắng nệm, tháo cây trâm vàng tóc, châm nhẹ đầu ngón tay m.á.u tươi thấm , nở khăn vài đóa mai máu.
“Không cần , chuyện nên để .”
Giọng chút áy náy, ngay cả cách tự xưng bản vương cũng buông bỏ.
Ta ngoảnh , khẽ :
“Thân ngọc quý của vương gia, thể chịu tổn thương? Đêm dài còn lắm, chẳng bằng cùng đ.á.n.h một ván cờ.”
“Được.”
Ta gọi Thu Thạch bày cờ. Vốn chỉ qua loa, ngờ hai ngang tài ngang sức.
Ván cờ kéo dài đến tận rạng sáng mà vẫn phân thắng bại.
lúc , bên ngoài vang lên tiếng tiểu đồng bẩm báo:
“Vương gia, trắc phi gặp ác mộng, luôn miệng gọi .”
Vân Trạch gần như lập tức dậy, xoay bước , chẳng để cho dù chỉ một ánh , một lời cũng .
“Tiểu thư, vương gia thật quá đáng…” Thu Thạch giận cho .
“Im , vọng ngôn.” Ta kịp thời ngăn .
“Giúp y phục nghỉ , vương gia sẽ trở .”
Từ đêm tân hôn hôm đến nay, nửa tháng thấy Vân Trạch.
Theo lễ, sáng sớm ngày thành , trắc phi đáng lẽ đến hành lễ dâng , mà nàng chậm trễ mãi xuất hiện.
Ngược , quyền quản lý của phủ, đến hôm giao tay .
Dù chẳng thấy bóng dáng hai nhưng chuyện về họ trong phủ thì chẳng thiếu.
Hôm qua vương gia đưa trắc phi ngoại ô Đạp Thanh, hôm nay cùng nàng đuổi bướm trong hoa viên, ngày mai còn định đưa nàng dạo thuyền ở hồ Vị Danh.
Những tin như thế cứ đều đặn truyền đến tai , sót ngày nào.
Mặc kệ họ đồn gì, vẫn bình thản như núi.
Lời hứa trong đêm tân hôn, tuyệt đối phá hoại tình cảm giữa hai .
Bởi hiểu rõ, quả thối rữa, thì mục nát từ bên trong.
Đã thể thắng mà cần vung kiếm, thì cớ gì liều đến kẻ sống c.h.ế.t?
“Thu Thạch, chuyện giao cho ngươi, xong chứ?”
“Vương phi cứ yên tâm, việc đều sắp đặt thỏa.”
Thời gian lặng lẽ trôi qua một tháng.
Ngày ngày xử lý xong việc trong phủ, về tiểu viện, pha , vẽ tranh, chữ.
Ta thể yên, nhưng chịu nổi.
Hôm trời trong, nắng dịu, đang trong phòng luyện chữ.
Bỗng ngoài cổng viện vang lên tiếng huyên náo:
“Cái diều của mắc cây , mau lấy xuống cho !”