Giai Thượng Xuân Y - Chương 9: Gặp lại
Cập nhật lúc: 2025-05-09 06:52:10
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Lâm An… Dung thị?”
Sau một hồi im lặng, Tô Diệu Y mới lúng túng lặp lại.
Tô Tích Ngọc gật đầu.
Hai cha con liếc mắt nhìn nhau, rồi lại rơi vào trầm mặc.
Cuối cùng, vẫn là Tô An An phá vỡ bầu không khí nặng nề. Cô đảo mắt nhìn quanh, tò mò hỏi:
“Nhung thị… là loại quả hồng gì thế?”
Lời này chẳng khác nào một tiếng pháo nổ, lập tức xua tan sự ngột ngạt trong xe ngựa.
Tô Diệu Y thở dài một hơi, suýt chút nữa bật cười:
“Trong đầu ngươi ngoài đồ ăn ra còn biết thứ gì khác không? Dung thị là một gia tộc! Gia tộc đấy!”
“À…”
Biết không phải thứ có thể ăn, Tô An An lập tức mất hứng.
Tô Tích Ngọc giải thích:
“Tổ tiên nhà họ Dung từng ba đời làm tể tướng, suốt trăm năm qua là danh gia vọng tộc hiển hách bậc nhất triều ta. Đến đời này, gia chủ Dung Tư còn là một trong ba vị phụ chính đại thần, con trai ông ta, Dung Vân Tranh, cũng là trọng thần trong triều, lại còn cưới một vị huyện chúa làm chính thất. Nếu không phải mười năm trước cha con họ dính vào vụ giả chiếu chỉ, bị Thánh Thượng xử tử, thì Dung gia đã không suy tàn, phải lui về Lâm An…”
Ông dừng một chút, rồi tiếp:
“Nhưng dù không còn thịnh vượng như trước, Dung gia hiện nay vẫn do Phù Dương huyện chúa thủ tiết cầm quyền, vừa có quan hệ với hoàng thất, vừa dựa vào gia tài trăm năm, vẫn là một trong những hào môn phú quý nhất Lâm An.”
Nói đến đây, Tô An An đã cuộn người trong góc, mắt lim dim sắp ngủ.
Tô Tích Ngọc quay sang nhìn Tô Diệu Y, lúc này đang cúi đầu ngắm viên ngọc bội trong tay, rồi chậm rãi nói:
“Trước đây không lâu, chẳng phải có tin đồn đại công tử nhà họ Dung gặp biến cố trên đường, không thể vào kinh ứng thí sao? Liệu có khi nào…”
Tô Diệu Y không lên tiếng.
Nàng từng nhiều lần đoán về thân thế của Vệ Giới, nhưng lúc nhặt được hắn dưới vách núi hôm ấy, y phục hắn mặc không hề quý giá. Dù khí chất bất phàm, nàng cũng chỉ đoán hắn xuất thân từ một gia đình thư hương tiểu phú.
Hôm đó, khi nói với Mục Lan về chuyện hoàng thân quốc thích, nàng chỉ tùy tiện bịa ra để đối phó, nào ngờ…
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Tô Diệu Y vội vã tự trấn an:
“Cho dù hắn có liên quan đến Dung gia, cũng chưa chắc là người nhà họ Dung. Biết đâu chỉ là gia nhân, hoặc thư đồng… Đúng rồi, cũng có thể là đầu bếp! Hắn nấu cá lát rất ngon mà…”
Tô Tích Ngọc chỉ lặng lẽ nhìn nàng, không nói một lời.
Giọng Tô Diệu Y càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng ngay cả bản thân nàng cũng không thuyết phục nổi. Khi nàng im lặng không nói gì thêm, bỗng nhiên, từ bên cạnh, Tô An An đang ngủ say lại đột nhiên bật dậy, ngồi thẳng lưng, mắt mở to đầy hoang mang:
“Cá lát? Cái gì mà cá lát?”
****
Ba ngày sau, Tô gia ba người cuối cùng cũng đến Lâm An thành.
Lâm An dựa núi gần sông, đường sông trong thành chằng chịt, nam bắc thông suốt, khắp nơi đều có thể thấy cầu đá và thuyền xuôi ngược. Một con phố dài mười dặm xuyên suốt thành từ bắc đến nam, hai bên đường là vô số tửu lầu, trà quán, cửa hàng chen chúc nhau san sát.
So với con phố sầm uất nhất của Lâu huyện là Chu Lộ Hẻm, thì bất kỳ con hẻm nhỏ nào của Lâm An cũng đều náo nhiệt hơn hẳn. Chưa kể đến những con phố trung tâm, nơi sự phồn hoa đến mức khiến người ta hoa cả mắt.
Tô Diệu Y tìm một khách điếm gần chợ hoa, trước tiên sắp xếp ổn thỏa cho Tô Tích Ngọc đang dưỡng thương, rồi mới dắt Tô An An ra ngoài.
“Cô cô! Ta có thể thử món kia không?”
“Cô cô, bên kia có thứ gì nóng hổi, bốc khói nghi ngút kìa! Chắc chắn là bánh hấp vừa mới ra lò…”
Trên phố, Tô An An đi một bước là dừng lại ba bước, cứ thế lôi kéo không dứt, lại thêm sức trâu bẩm sinh, khiến Tô Diệu Y gần như không thể kiểm soát nổi.
Cuối cùng, nàng cất giọng dõng dạc:
“Tô An An! Ta dẫn ngươi đi ăn cá lát!”
Lời vừa dứt, Tô An An lập tức xoay người, mắt sáng rực như sao:
“Thật không?”
Ngay sau đó, cô bỗng nhớ ra gì đó, bán tín bán nghi hỏi:
“Nhưng mà… chẳng phải chúng ta hết tiền rồi sao?”
Tô Diệu Y khẽ cười nhạt, “Ai nói phải dùng tiền của chúng ta? Có người sẵn sàng bao.”
Tô An An càng thêm thắc mắc:
“Ai vậy?”
Tô Diệu Y nhướng mày đầy bí hiểm:
“Tới rồi ngươi sẽ biết. Chỉ cần ngươi phối hợp ta một chút, không chỉ có cá lát mà còn có cả món ngon bày đầy bàn nữa kìa.”
****
Ngọc Xuyên Lâu, nằm ở phía bắc con phố lớn nhất thành Lâm An, là tửu lầu danh tiếng bậc nhất nơi đây.
Rường cột chạm trổ, rèm châu lóng lánh, màn trướng xanh biếc, tất cả đều xa hoa đến mức khiến người ta phải trầm trồ. So với ký ức khi còn nhỏ của Tô Diệu Y, nơi này thậm chí còn lộng lẫy hơn vài phần.
Bên trong nhã gian lầu hai, Tô An An thích thú vuốt ve lớp gấm mịn trải trên bàn, không nhịn được thắc mắc:
“Cô cô, ngươi nói trước đây ngươi từng đến đây rồi sao?”
Tô Diệu Y chỉ nhàn nhạt đáp:
“Ừm, ghé qua một lần.”
Rồi nàng không nói thêm gì nữa.
Ngọc Xuyên Lâu vốn là nơi lui tới của giới thượng lưu, kẻ vào đây hoặc giàu nứt đố đổ vách, hoặc quyền cao chức trọng. Dân thường, dù có chút của ăn của để, cũng chỉ có thể ngồi ở đại sảnh tầng một. Tầng hai là chốn dành riêng cho các thương nhân lớn hoặc quan chức có m.á.u mặt ở Lâm An.
Còn tầng ba… Ngay cả nhà giàu nhất kinh thành cũng chưa chắc có tư cách đặt chân lên đó. Chỉ bậc quyền quý, danh môn vọng tộc mới đủ tư cách bước vào.
"Kẽo kẹt."
Cửa nhã gian mở ra. Tô Diệu Y và Tô An An đồng loạt quay đầu nhìn lại.
Một thiếu phụ trẻ tuổi bước vào, vận áo lụa thêu chỉ vàng, tóc búi cao cài đầy trâm vàng, điểm xuyết trân châu lấp lánh. Theo sau cô là hai tỳ nữ.
Tô An An tròn mắt, miệng há hốc, gần như không dám tin:
"Mục… Mục Lan tỷ tỷ?"
Tô Diệu Y cũng thoáng sững người, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình thản.
Mục Lan mỉm cười chào Tô An An, sau đó ngẩng cao đầu, đưa ánh mắt kiêu kỳ về phía Tô Diệu Y:
"Mấy tháng không gặp, trông ngươi có vẻ gầy đi không ít. Hôm nay ta làm chủ, cho ngươi bồi bổ một bữa. Muốn ăn gì, cứ gọi đi."
Tô An An phấn khích reo lên:
"Cá lát!"
Chưa kịp để Mục Lan đáp, Tô Diệu Y đã cười khẩy:
"Tô An An, gọi món cũng phải biết suy nghĩ một chút. Cá lát đâu phải ai cũng gọi nổi? Cẩn thận dọa Mục Lan tỷ tỷ sợ chạy mất, đến cái bánh chưng cũng không có mà ăn!"
Tô An An tiu nghỉu, giọng ấm ức:
"Vậy… vậy tùy tỷ ấy đi. Mục Lan tỷ tỷ, cái gì cũng được, ta ăn hết!"
Mục Lan bĩu môi:
"Đừng nghe nàng! Chỉ là cá lát thôi mà. Hiện giờ ta dù gì cũng là phu nhân quan lại, ngay cả nhã gian của Ngọc Xuyên Lâu còn có thể vào, chẳng lẽ không gọi nổi một đĩa cá lát?"
Tô Diệu Y hờ hững buông một câu châm chọc:
"Ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng quá, phu nhân quan gia."
Mục Lan hừ lạnh, ngẩng cao đầu hơn nữa, giọng dõng dạc:
"Gọi đầu bếp nữ xuống, làm ngay một bàn kim tê ngọc lát!"
Hai nha hoàn đứng đơ tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau.
“Còn không mau đi?”
Mục Lan cau mày, quát một tiếng.
Đợi hai nha hoàn lui ra ngoài, cô mới khẽ chỉnh lại nụ cười, đắc ý nhìn Tô Diệu Y:
“Ở Lâu huyện, ngươi chưa từng được nếm cá lát yến. Hôm nay, ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt.”
Tô An An đứng bên cạnh, vỗ tay nhảy cẫng lên vui sướng.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Mục tiêu đã đạt, Tô Diệu Y cũng không buồn tranh cãi, thu lại dáng vẻ cố tình khích tướng Mục Lan khi nãy, lặng lẽ tựa lưng vào ghế, không nói thêm gì.
Thấy hiếm khi nàng phải chịu thua, Mục Lan càng hứng chí, liền nhân cơ hội nói tiếp:
“À, đúng rồi, ngươi còn chưa biết nhỉ? Đầu bếp của Ngọc Xuyên Lâu chính là Võ nương tử từng ghé qua Lâu huyện đó!”
“... Ta biết.”
Tô Diệu Y cụp mắt, như đang trầm tư điều gì.
Nếu không nghe nói vị Võ nương tử này làm việc ở Ngọc Xuyên Lâu, nàng cũng chẳng cố ý tới đây làm gì.
Giữa tiếng chuông leng keng vui tai, cánh cửa nhã gian bị đẩy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-9-gap-lai.html.]
Hơn mười gia nhân bưng các khay đầy màu sắc, mang theo nguyên liệu nấu ăn cùng dụng cụ chế biến bước vào. Cuối cùng, người xuất hiện là một nữ tử đeo chuông bạc bên hông, mỗi bước đi đều vang lên tiếng chuông khẽ rung.
“Phó phu nhân.”
Võ nương cúi người chào Mục Lan, sau đó ánh mắt dừng lại trên gương mặt Tô Diệu Y, thoáng ngẩn ra.
“Vị tiểu thư đây là...?”
“Tô Diệu Y.”
Ba chữ vừa thốt ra, sắc mặt Võ nương tử khẽ biến đổi.
“Thì ra là Tô nương tử của Lâu huyện. Ngày ấy tại tiệc sinh nhật Lăng công tử, ta đã nghe qua danh tiếng của cô nương.”
Tô Diệu Y vừa định đáp lại, thì Tô An An đã chen vào trước:
“Ta đói lắm rồi! Bao giờ mới được ăn cá lát?”
Võ nương tử bật cười, khẽ phất tay ra hiệu. Một gia nhân tiến lên, nâng khay bạc, nàng ấy liền rút từ đó ra con d.a.o riêng của mình. Trên chuôi d.a.o vẫn đính chiếc chuông bạc nhỏ, vừa cầm lên liền ngân nga một tiếng lanh lảnh.
Nhìn cách nàng ấy dùng đao, nghe âm thanh quen thuộc vang lên, lòng Tô Diệu Y bỗng chùng xuống.
Cơn gió mát, ánh trăng thanh, đêm hôm ấy, những tình ý còn vương vấn - tất cả như ùa về trong tâm trí.
Chỉ là bây giờ, nàng chẳng thể phân định rõ, đêm đó rốt cuộc có thật hay chỉ là một giấc mộng hoang đường.
Rất nhanh, một đĩa cá lát vàng óng được bày lên bàn.
Mục Lan và Tô An An hào hứng vỗ tay tán thưởng tài nghệ của nữ đầu bếp. Võ nương tử lau sạch tay, hành lễ xin cáo lui.
Nhưng ngay khi nàng ấy vừa xoay người, Tô Diệu Y bỗng cất tiếng gọi:
“Võ nương tử.”
Nữ đầu bếp khựng lại, quay đầu nhìn nàng.
“Vị hôn phu của ta từng thái cá lát cho ta. Đao pháp của hắn không thành thạo như ngươi, nhưng lại có đôi nét tương tự.”
Tô Diệu Y dừng một chút, rồi chậm rãi hỏi:
“Hiện giờ hắn không rõ tung tích, ngươi có biết hắn ở đâu không?”
Lời này vừa cất lên, cả Mục Lan lẫn Tô An An đều sững sờ quay sang nhìn nàng, lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Võ nương tử thoáng d.a.o động trong ánh mắt, rồi lắc đầu cười nhạt:
“Hẳn chỉ là trùng hợp thôi. Ta vốn chưa từng gặp Tô nương tử, thì làm sao có thể quen biết vị hôn phu của cô?”
“Nhưng Phó phu nhân nói với ta rằng, nàng tận mắt thấy hai người gặp nhau ở Lâu huyện. Hơn nữa, có vẻ như quen biết từ trước.”
Câu nói vừa dứt, Mục Lan lập tức tròn mắt:
“Ta khi nào…”
Tô Diệu Y nhìn thẳng vào cô, ánh mắt thâm trầm.
Mục Lan nghẹn lời, đành lấp liếm, khẽ hắng giọng, rồi hất cằm về phía Võ nương tử:
“Đúng rồi, giờ ta mới nhớ ra. Ta thực sự đã từng thấy.”
Võ nương tử suy nghĩ một lúc, cuối cùng không giấu giếm nữa: "Hắn xem như nửa đồ đệ của ta, từng hỏi ta về đao pháp Cắt Cá."
Tô Diệu Y truy hỏi: "Hắn tên gì? Nhà ở đâu?"
Võ nương tử không đáp ngay mà nhìn thẳng vào nàng, giọng có chút lạnh lùng:
"Tô nương tử, ngươi từ xa ngàn dặm đuổi tới tận Lâm An, rốt cuộc vì điều gì?"
Nàng ấy dừng lại một chút, rồi tiếp:
"Nếu là vì tình, hắn đã bỏ đi không từ biệt thì chính là đã rõ ràng thái độ. Ngươi còn cố chấp cũng có ích gì? Nếu là vì tiền tài… thì e là ngươi sẽ thất vọng thôi. Hắn chỉ là một người xuất thân thanh bần, trên có mẹ già và thúc phụ, dưới còn đệ đệ nhỏ, thân mang nhiều trách nhiệm, không dễ dàng gì."
Nói xong, nàng ấy không đợi Tô Diệu Y nói thêm lời nào, phất tay áo rời đi.
"Rầm!"
Cánh cửa nhã gian bị đóng mạnh.
Mục Lan giật mình tỉnh táo lại, cắn răng nhìn Tô Diệu Y đầy căm tức. Quả nhiên cô đoán không sai - Tô Diệu Y đến Lâm An không phải vô cớ! Hóa ra từ đầu đến cuối, nàng cố tình đến Ngọc Xuyên Lâu gặp Võ nương tử, còn giả bộ khoe khoang phô trương tài sản trước mặt mọi người!
Mục Lan thầm xót xa nhìn túi tiền của mình. Một bữa cá lát yến, nếu để chọc tức Tô Diệu Y thì cũng đáng, nhưng nếu để giúp nàng tìm người… vậy thì quá tốn kém rồi!
Cô nhanh chóng đổi giọng: "An An, ngươi còn muốn ăn gì không? Ngọc Xuyên Lâu có nhiều món ăn vặt lắm, ta gọi thêm cho ngươi nhé."
Nhân lúc Tô Diệu Y còn đang thất thần, Mục Lan liếc mắt ra hiệu cho hai nha hoàn, ba người lập tức rời khỏi nhã gian như một cơn gió.
Căn phòng lập tức chỉ còn lại cô cháu nhà họ Tô.
Tô An An vẫn mải mê ăn cá lát, chỉ hừ hừ trong cổ họng vì quá bận nhai, không thể nói nổi một lời. Còn Tô Diệu Y thì cau mày, lặng im suy nghĩ về lời của Võ nương tử.
Một lúc lâu sau, nàng mới đột nhiên giật mình tỉnh lại.
"Mục Lan đâu?"
"Mục Lan tỷ tỷ nói đi gọi món ăn…"
Đôi mắt Tô Diệu Y nheo lại đầy cảnh giác. Một linh cảm không hay thoáng qua, nàng lập tức đứng bật dậy, kéo theo Tô An An:
"Đừng ăn nữa, đi!"
Hai người vừa mở cửa nhã gian thì suýt đ.â.m sầm vào tiểu nhị mang đồ ăn lên.
Gã cười niềm nở: "Hai vị nương tử định đi đâu thế? Phó phu nhân trước khi rời đi có dặn, hôm nay bữa cá lát yến là nhị vị tính tiền."
"CÁI GÌ?"
Tô An An trợn mắt, suýt đánh rơi cả cằm xuống đất: "Chúng ta đâu có…Ưm!"
Chưa kịp nói hết câu, Tô Diệu Y đã nhanh tay bịt miệng cô lại.
Dù vậy, tiểu nhị vẫn nheo mắt đầy nghi ngờ: "Hai vị đừng có đùa. Ở Ngọc Xuyên Lâu này, ai ăn quỵt sẽ bị giải lên quan phủ ngay lập tức. Dù có đủ tiền hay không, cũng phải chịu đánh mười trượng trước đã!"
Tô Diệu Y âm thầm cắn răng, nhưng vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không:
"Ai nói chúng ta định ăn quỵt? Chẳng qua là muội muội ta ăn hơi nhiều, giờ có chút… tiêu chảy."
Nghe vậy, Tô An An lập tức ôm bụng, khom lưng rên lên một tiếng:
"Ai u..."
Tiểu nhị lập tức hiểu ra, vội vàng chỉ đường:
"Đi thẳng rồi rẽ trái!"
Tô Diệu Y mỉm cười cảm tạ, kéo Tô An An rời đi.
Vừa đi, Tô An An vừa thì thào:
"Cô cô, bây giờ tính sao? Ngươi có mang theo ngân lượng không?"
"Hiển nhiên là không có!"
Trong lòng Tô Diệu Y đã mắng Mục Lan đến mấy trăm lần.
"Tóm lại không thể đến quan phủ. Ngươi cứ giả vờ đi vệ sinh một lát, ta chuồn ra ngoài, về khách điếm lấy bạc rồi quay lại đón ngươi."
Hai người vừa đến chân cầu thang liền tách ra.
Tô Diệu Y nhanh chóng hướng cửa lớn chạy ra ngoài. Nhưng nàng vừa bước chân khỏi cửa, phía sau bỗng vang lên tiếng ồn ào.
Theo phản xạ, nàng quay lại nhìn thoáng qua, liền chạm ngay ánh mắt của tên tiểu nhị ban nãy.
Tên đó lập tức chỉ nàng, ghé tai nói gì đó với đám người bên cạnh. Mấy gã đàn ông mặc áo ngắn, trông như dân vũ phu, lập tức xông về phía cửa.
Sắc mặt Tô Diệu Y biến đổi. Không kịp nghĩ nhiều, nàng xốc váy chạy thẳng ra phố.
—
Cùng lúc đó, tại nhã gian lầu ba Ngọc Xuyên Lâu.
Võ nương tử đứng bên cửa sổ, phân phó hạ nhân bên cạnh:
"Đi báo với Dung phủ, bảo đại công tử hôm nay đừng đến Ngọc Xuyên Lâu, kẻo lại bị quấn lấy."
Nàng ấy vừa dứt lời, hạ nhân bên cạnh bỗng giật mình, chỉ xuống phố nói:
"Nương tử, e là không còn kịp rồi."
Võ nương tử sửng sốt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên con phố náo nhiệt, một thiếu niên áo trắng ngồi trên kiệu xa hoa, rèm sa che kín, thần thái lạnh lùng cao ngạo, trước sau có hộ vệ vây quanh.
Đúng lúc ấy, một bóng người nhỏ nhắn hoảng hốt lao ra giữa phố, suýt nữa đ.â.m sầm vào đội ngũ của Dung phủ.
Một gã hộ viện vung đao chặn lại, quát lớn:
"To gan!"
Trước ánh thép lạnh lẽo, Tô Diệu Y như sực tỉnh khỏi cơn mộng.
Nàng vội vàng lùi lại, nhưng khi vừa ngước lên, ánh mắt vô tình lướt qua người đang ngồi trong kiệu.
Đúng lúc đó, một cơn gió nhẹ thổi qua, vén lên bức rèm sa.
Bên trong, một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt nàng.