Giai Thượng Xuân Y - Chương 45
Cập nhật lúc: 2025-05-19 05:46:07
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Miểu mất một lúc mới phản ứng lại, giận dữ quát lên:
“Tô Diệu Y, ngươi bị bệnh à?”
Dù mắng chửi một hồi, cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn leo lên xe ngựa theo Tô Diệu Y, băng qua những con đường quanh co, đi về phía Lục Hợp Cư.
Nhưng không may, khi hai người đến nơi cầu kiến, quản gia chỉ lạnh nhạt nói:
“Chủ tử không có ở đây.”
Lời này thật hay giả, không ai biết rõ, tóm lại, họ vẫn không thể gặp chủ nhân Lục Hợp Cư.
Dưới ánh mắt ra hiệu của Tô Diệu Y, Giang Miểu đành căng da đầu, bịa chuyện một cách đầy khoa trương trước mặt quản gia:
“Thật không dám giấu, hôm nay ta đến đây là vì đêm qua bỗng dưng có linh cảm, nên tiện thể tính một quẻ cho chủ tử nhà ngươi!”
“Quẻ tượng không tốt, vô cùng xấu, ngày gần đây e rằng sẽ có huyết quang tai ương...”
“Nếu muốn hóa giải tai ương, ngày mai chủ tử nhà ngươi nhất định phải đến Tứ Phương Phố ở phía đông thành, ngồi trong một trà lâu tên Trà Yên Các cả ngày. Chỉ như vậy mới có thể bình an vô sự.”
Nói xong một tràng đầy mơ hồ, Giang Miểu cùng Tô Diệu Y lập tức rời đi.
Quản gia ngẩn người, không hiểu ra sao, nhưng vẫn đi thẳng đến thư phòng của Lục Hợp Cư, thuật lại từng chữ từng lời của Giang Miểu cho Đoan Vương đang đứng bên cạnh lò hương.
Đoan Vương trầm tư.
Thấy vậy, quản gia liền lên tiếng trấn an:
“Điện hạ, Giang nương tử xem bói trước nay vốn thích nói tùy hứng, lần này cái gọi là huyết quang tai ương, e rằng cũng chỉ là bịa đặt…”
“Bổn vương biết.”
Đoan Vương khẽ xoay cổ tay, cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ lò hương, giọng nói trầm thấp:
“Nhưng đây là lần đầu tiên nàng chủ động đến Lục Hợp Cư, cũng là lần đầu tiên nhờ cậy bổn vương… Dù nàng có ý đồ gì, bổn vương cũng muốn đi xem một chút.”
Quản gia thấy chủ tử đã quyết, không dám nói thêm, chỉ khẽ thở dài, rồi cẩn trọng nhắc nhở:
“Điện hạ, năm nay đã ở lại Lâm An hơi lâu…”
Đoan Vương im lặng, môi mím chặt.
“Lưu công công đã nhiều lần gửi tin đến Lâm An, thúc giục điện hạ hồi kinh.”
Quản gia thấp giọng hơn:
“Thánh thượng mấy năm nay sức khỏe không tốt, Lương Vương vẫn luôn ở lại Biện Kinh, mà điện hạ lại không có mặt… Lưu công công trong lòng e là bất an.”
Một hồi lâu sau, Đoan Vương mới nhẹ nhàng thở ra, giọng điềm nhiên:
“Bổn vương hiểu rõ nặng nhẹ. Chuẩn bị đi, nửa tháng nữa khởi hành hồi kinh.”
Nghe vậy, quản gia như trút được gánh nặng, cúi người đáp:
“Tuân lệnh!”
****
Hôm sau.
Thời tiết vốn đã vào đông, bỗng dưng lại ấm lên. Ánh nắng chiếu xuống rực rỡ, ngay cả làn gió thổi qua phố phường cũng trở nên dịu dàng hơn.
Những ngày trời đẹp, Tô Diệu Y thường dẫn theo Tô An An lên lầu ba của Tri Vi Đường, mở hết cửa sổ để đón gió. Từ đây nhìn xuống, hơn nửa cảnh sắc của thành Lâm An đều thu gọn trong tầm mắt.
“Ai, mau nhìn kìa! Thành Đông có chuyện gì vậy?”
Tô Diệu Y đang kiểm tra những cuốn sách khách trả lại thì bất chợt nghe thấy tiếng ồn ào bên cửa sổ.
Nàng ngẩng đầu nhìn sang, thấy không ít người đã buông sách xuống, rối rít chạy ra cửa sổ quan sát. Từ đằng xa, một giai điệu ai oán, u buồn theo gió vọng lại…
“Nhà ai đang có tang lễ sao?”
“Nhưng sao lại kinh động đến quan binh? Không thấy à, bọn họ đều đang kéo về hướng đó…”
Mọi người xôn xao bàn tán, chen chúc bên cửa sổ mà dõi mắt ra ngoài.
Mục Lan dạo này gần như ngày nào cũng đến Tri Vi Đường đọc sách. Hôm nay cô cũng ngồi gần cửa sổ, nghe vậy liền đứng lên, theo chân đám đông nhìn ra phía ngoài.
“Vị trí đó… chẳng phải là Lưu Ký sao?”
Bỗng có người lên tiếng:
“Các ngươi có nghe chuyện này chưa? Mấy ngày trước, có một lão nhân vào Lưu Ký, nhưng cuối cùng lại bị khiêng ra…”
“Khiêng ra? Ý ngươi là…?”
“Ừ, không còn thở nữa.”
“Hả? Chết rồi sao? Nhưng vì sao mà chết?”
“Nghe nói vốn dĩ đã có bệnh… nhưng ai mà biết được…”
Mục Lan nghe vậy không khỏi ngoảnh lại, liếc nhìn Tô Diệu Y sau quầy.
Nhưng Tô Diệu Y chỉ thản nhiên đứng dậy, cất sách trả lại lên giá, vẻ mặt dửng dưng, như thể chẳng hề nghe thấy điều gì.
Giữa lúc mọi người còn đang bàn tán, một người mới từ phía Đông thành vội vã bước vào Tri Vi Đường.
"Thành Đông xảy ra chuyện lớn rồi! Hiệu cầm đồ Lưu Ký gặp họa!"
Thấy mọi người vây quanh cửa sổ bàn tán, người nọ chậm rãi kể:
"Một tiểu nương tử tố cáo thiếu chủ nhân hiệu cầm đồ Lưu Ký đã đánh c.h.ế.t cha nàng. Không những vậy, nàng còn dẫn theo người khiêng quan tài của cha mình đến trước cửa hiệu, căng biểu ngữ trắng chữ đen, vừa khóc vừa lớn tiếng buộc tội Lưu gia g.i.ế.c người cướp của, chẳng khác gì lũ đạo tặc! Nàng còn tố phủ nha bao che Lưu gia, không chịu giải oan cho cha mình..."
Nghe đến đây, mọi người không khỏi hít vào một hơi lạnh.
"Tiểu nương tử này không muốn sống nữa sao? Kia chính là Lưu gia đấy!"
"Ai mà chẳng biết! Lưu Kỳ xưa nay ngang tàng hống hách, vừa nghe chuyện đã lập tức dẫn theo một đám người xông ra, đập tan quan tài, còn định kéo cả tiểu nương tử đi. Các ngươi nói xem, nếu thật sự bị chúng lôi đi, nàng còn có mạng trở về sao?"
"Rồi sao nữa?"
Mọi người nhao nhao hỏi dồn: "Nàng có bị bắt đi không?"
"Ngay lúc then chốt, có người đứng ra ngăn cản!"
"Ai mà dám đối đầu với Lưu gia?"
"Các ngươi còn nhớ vụ án Phù Dương huyện chúa không? Khi ấy, có một vị quý nhân từ Biện Kinh đến dự thính công đường. Lưu gia lần này xui xẻo, lại đụng trúng vị đó! Ngài ấy lập tức sai người mời Tri phủ đại nhân đến, yêu cầu điều tra rõ vụ án này…"
Tô Diệu Y đứng trước giá sách, lặng lẽ nghe hết câu chuyện. Khóe môi nàng hơi nhếch lên.
Cha của Giang Miểu tuy làm việc âm thầm, nhưng vẫn đáng tin cậy...
Nghĩ vậy, nàng xoay người bước đi, nhưng chợt nhận ra sau lưng có một bóng người đứng sừng sững tự bao giờ.
Tô Diệu Y giật b.ắ.n mình, trợn tròn mắt, lùi vội về phía sau đến mức va lưng vào giá sách.
"...Ngươi định hù c.h.ế.t ta đấy à?"
Nhận ra người trước mặt là Lăng Trường Phong, nàng lập tức nhíu mày, nổi giận quát.
Lăng Trường Phong lại cười hớn hở: "Ta biết ngay mà, thấy chuyện bất bình, ngươi chắc chắn không ngồi yên!"
Tô Diệu Y trừng y một cái, rồi không thèm đáp lại, sải bước lướt qua, đi thẳng ra ngoài.
"Không hiểu ngươi đang nói cái gì."
"Giang Miểu đã nói hết với ta rồi. Chính ngươi bảo nàng mời vị quý nhân kia đến Thành Đông."
Tô Diệu Y vẫn nhìn thẳng phía trước, còn Lăng Trường Phong thì bước lùi theo nàng, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn nàng.
"Tô Diệu Y, ngươi ngoài miệng thì lạnh lùng cay nghiệt, nhưng trong lòng lại là một Bồ Tát sống, xinh đẹp mà thiện lương!"
Bước chân Tô Diệu Y khựng lại.
Nàng rốt cuộc cũng liếc y một cái, nhưng giọng điệu chẳng mấy thiện cảm:
"Ngươi nghĩ rằng khen ta như vậy thì ta sẽ vui vẻ sao?"
Lăng Trường Phong hơi sững ra, nụ cười cứng lại đôi chút.
"Ta không phải người tốt, càng không phải Bồ Tát sống."
Tô Diệu Y gằn từng chữ:
"Lăng Trường Phong, nếu ngươi còn nói mấy lời như vậy nữa, e rằng chỉ khiến ta rước họa vào thân."
Dứt lời, nàng quay lưng bỏ đi, chẳng buồn ngoảnh lại.
Lăng Trường Phong nhìn theo bóng nàng dần khuất nơi cầu thang, mặt lộ vẻ suy tư.
****
Bóng đêm dày đặc, gió bấc rít gào…
Phó phủ, trong phòng ngủ, ánh nến vẫn còn sáng.
Mục Lan khoác áo lông cừu, tựa lưng vào lò sưởi, vừa thất thần đọc sách vừa ngáp dài.
"Lão gia, ngài đã về rồi."
Ngoài cửa vang lên giọng của tỳ nữ.
Cơn buồn ngủ của Mục Lan lập tức tan biến. Cô vội xốc lại áo lông cừu trên người, giấu quyển "Giang Hồ Trăm Nghiệp Lục" xuống dưới gối, rồi nhanh chóng bước xuống giường.
"Phu quân..."
Cửa mở ra, Phó Chu bước vào. Mục Lan lập tức chạy đến, nhưng vừa đến gần, một mùi rượu nồng nặc ập vào mặt khiến cô khựng lại.
"Hôm nay chàng đi uống rượu sao?"
"Đi cùng Tri phủ đại nhân, tiếp khách xã giao thôi..."
Phó Chu có vẻ đang rất vui, trên môi vẫn giữ nụ cười. Y giơ tay ôm lấy Mục Lan, kéo cô vào lòng, trêu chọc:
"Yên tâm, ta không động vào tiểu nương tử nào cả, không tin nàng cứ kiểm tra đi."
Mục Lan nửa tin nửa ngờ, tiến lại gần ngửi thử nơi cổ y, quả nhiên không có mùi son phấn.
Ngay sau đó, Phó Chu lấy từ trong áo ra một chiếc hộp, đưa cho cô.
"Cầm lấy, tặng nàng."
Mục Lan sững sờ, mở nắp hộp, đáy mắt lập tức sáng bừng khi nhìn thấy cây trâm vàng lấp lánh bên trong. Ban đầu là kinh ngạc, sau đó lại có chút hoài nghi:
"Hôm nay là ngày gì? Sao tự dưng lại tặng ta một món quý thế này?"
Phó Chu cười cười, men say làm giọng y có chút lơ mơ:
"Có gì đâu? Phu nhân, không bao lâu nữa, ta e rằng sẽ trở thành Tri phủ của thành Lâm An này... Đến lúc đó, một cây trâm vàng có đáng là gì? Thêm vài năm nữa, ta còn có thể giúp nàng giành được một cáo mệnh nữa đấy!"
Hai chữ "cáo mệnh" vừa thốt ra, Mục Lan như bị một chiếc bánh từ trên trời rơi trúng đầu, sững sờ tại chỗ, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Phó Chu loạng choạng đi đến bên giường, vừa ngã xuống đã ngủ say.
Mục Lan hoàn hồn, mừng rỡ như điên, vội nhào đến kéo tay áo y:
"Phó Chu! Chàng nói thật chứ? Chàng thật sự có thể lên làm Tri phủ? Có thể giúp ta có được cáo mệnh?"
Phó Chu không mở mắt, chỉ lẩm bẩm một tiếng xác nhận.
Mục Lan phấn khích không thôi, tự mình lẩm bẩm:
"Thật tốt quá! Ta còn tưởng chuyện rắc rối ở tiệm cầm đồ của Lưu gia hôm nay sẽ ảnh hưởng đến chàng..."
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô vội nắm lấy cánh tay Phó Chu, truy hỏi:
"Đúng rồi! Chuyện của Lưu Kỳ, phủ nha định xử lý thế nào?"
Phó Chu chợt mở mắt, ánh nhìn bỗng trở nên tỉnh táo, đề phòng nhìn Mục Lan:
"Đương nhiên là theo phép công mà xử lý."
Mục Lan ngây người:
"Nhưng... g.i.ế.c người thì đền mạng. Các chàng không sợ đắc tội với Lưu công công sao?"
Phó Chu nhìn chằm chằm cô một lúc rồi mới thả lỏng, nhắm mắt ngủ tiếp, miệng lẩm bẩm câu gì đó không rõ ràng:
"Đừng hỏi... không phải chuyện nàng nên lo..."
Mục Lan lúc này mới im lặng, quay lại nhìn cây trâm vàng trong tay, lòng vui sướng khôn xiết. Cô lập tức ngồi vào bàn trang điểm, ướm thử cây trâm lên tóc, cười đến mức miệng không khép lại được.
"Cáo mệnh... Tri phủ phu nhân..."
****
Có Đoan Vương nhúng tay, nguyên nhân cái c.h.ế.t của lão Thôi nhanh chóng được làm sáng tỏ.
Dù trong người mang trọng bệnh, nhưng nguyên nhân thực sự khiến ông mất mạng chính là cú đá của Lưu Kỳ Danh hôm đó tại tiệm cầm đồ Lưu Ký. Cú đá ấy khiến lá lách ông vỡ nát, dẫn đến tử vong ngay tại chỗ…
Lưu Kỳ Danh bị kết tội cố ý g.i.ế.c người, Lâm An phủ nha phán xử hình phạt trượng sát*.
*Trượng sát: bị đánh gậy đến chết.
“Thật sự bị phán trượng sát sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-45.html.]
Tô Diệu Y có phần ngạc nhiên.
Mục Lan lật giở quyển sách giảng tụng trong tay, giọng điệu so với thường ngày còn mang theo chút hào hứng:
“Đúng vậy, hôm nay sẽ hành hình trước mặt mọi người.”
Tô Diệu Y khẽ trầm ngâm.
Nàng vốn tưởng vụ án này kiểu gì cũng phải mất ít nhiều công sức mới có thể kết thúc, không ngờ lại được xử lý gọn gàng đến vậy. Dù gì Lưu Kỳ Danh cũng là con trai nuôi của Lưu Công Công, vậy mà nha môn lại thẳng thừng phán trượng sát, chẳng chút nể nang?
Dựa theo hiểu biết của nàng về Lâm An phủ nha, đám quan lại ở đó tuyệt đối không phải loại thanh liêm công chính, ngay thẳng vô tư. Có thể phán trượng sát dứt khoát như vậy, hơn phân nửa là do Giang Miểu và vị "cha" kia của cô nhúng tay vào…
Cũng vì vậy, lòng hiếu kỳ của nàng càng dâng lên.
Một người ngay cả tổng quản bên cạnh hoàng đế cũng không sợ đắc tội, ở Biện Kinh rốt cuộc có thân phận gì?
“Hôm nay Lưu Kỳ Danh bị hành hình ở phủ nha, đi nào, cùng ra đó xem!”
Lăng Trường Phong hào hứng chạy từ tầng hai lên, vẫy tay gọi Tô Diệu Y.
Nàng còn chưa kịp mở miệng, Mục Lan đã cướp lời:
“Nàng không đi!”
“...”
Tô Diệu Y khó hiểu liếc cô một cái.
Mục Lan hơi né tránh ánh mắt nàng, chậm rãi nói:
“Hành hình thì có gì hay ho chứ? Nhất là trượng sát, đánh đến khi da thịt nát bấy… Nhìn rồi buổi tối lại gặp ác mộng cho xem.”
Tô Diệu Y nhìn chằm chằm cô:
“Trước kia có vụ c.h.é.m đầu ở huyện bên cạnh, ai là người nhất quyết kéo ta lên xe ngựa đi xem?”
Mục Lan: “...”
Không phải là cô không muốn xem náo nhiệt.
Nhưng tối qua Phó Chu đã dặn dò, bảo cô hôm nay đến Tri Vi Đường, nhất định phải giữ chân Tô Diệu Y, không để nàng đến nha môn.
Cô hỏi nguyên do, Phó Chu lại ấp úng không nói rõ, chỉ bảo sợ Tô Diệu Y gây chuyện, đến lúc đó còn có thể ảnh hưởng đến con đường làm quan của y.
Vừa nghe có thể ảnh hưởng đến chức quan của Phó Chu, thậm chí cả cáo mệnh của bản thân sau này, Mục Lan lập tức không chút do dự, sáng sớm đã đến Tri Vi Đường, chỉ để vào khoảnh khắc này ngăn nàng lại.
Thế nhưng, Tô Diệu Y lại là kiểu người càng bị cản thì càng muốn làm. Nếu không ai ngăn, có khi nàng còn không muốn chen chân vào vụ náo nhiệt này. Nhưng chính vì Mục Lan cố tình ngăn cản, nàng lại càng quyết tâm, lập tức gọi xe ngựa đến phủ nha.
Ngoài nha môn đã chật kín người, cảnh tượng đông đúc chẳng kém gì lần Phù Dương huyện chúa thượng công đường trước đó.
“Nhường một chút, nhường một chút.”
Nhờ có Lăng Trường Phong mở đường, Tô Diệu Y và Mục Lan vất vả lắm mới chen được lên hàng đầu, miễn cưỡng có thể thấy rõ quang cảnh hành hình.
Buổi hành hình diễn ra ngay trên khoảng đất trống bên ngoài công đường. Chiếc ghế và các nha dịch chấp hành đều đã vào vị trí.
Đợi đến giờ, hai nha dịch áp giải Lưu Kỳ Danh lên. Không biết y đã trải qua những gì trong lao ngục, cả người tóc tai bù xù, bộ dạng vô cùng thảm hại. Miệng y bị nhét chặt bằng một mảnh vải, khiến khuôn mặt gần như không thể nhận ra.
"Đó là Lưu Kỳ Danh sao?"
Tô Diệu Y khẽ nhíu mày, vừa nghiêng đầu hỏi thì bỗng nghe thấy một tiếng khóc thất thanh:
"Con ơi!!!"
Nàng sững lại, theo tiếng nhìn sang liền thấy một đôi phu thê trung niên ăn mặc sang trọng, dáng vẻ không tầm thường, sau lưng còn có vài người hầu đi theo. Hai vợ chồng vừa khóc vừa kêu gào, nước mắt giàn giụa.
"Là cha mẹ Lưu Kỳ Danh, cũng chính là chủ tiệm cầm đồ Lưu Ký."
Lăng Trường Phong ghé sát bên cạnh nhắc khẽ.
"... Nhìn ra rồi."
Tô Diệu Y thu lại ánh mắt.
Trước công đường, Phó Chu trong bộ quan phục bước lên. Y trầm giọng đọc lại tội trạng của Lưu Kỳ Danh - hành hung lão Thôi đến c.h.ế.t - rồi ngừng một lát, dõng dạc tuyên bố:
"Thi hành hình phạt trượng sát!"
Vừa dứt lời, kẻ đang cúi rạp trên ghế bỗng nhiên vùng dậy, giãy giụa dữ dội như thể bị kích động mạnh.
"Ngồi yên!"
Hai nha dịch vội vàng đè gã xuống, trói chặt hai tay vào ghế. Lưu Kỳ Danh vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát.
Phó Chu lạnh lùng ra lệnh:
"Hành hình!"
Ngay khoảnh khắc đó, cây côn trượng nặng nề giáng xuống.
Trong đám đông vang lên những tiếng kêu kinh hãi. Có đứa trẻ tò mò chạy tới xem náo nhiệt, mới mấy trượng giáng xuống đã sợ đến khóc thét, khiến người lớn vội vàng bế đi, vừa dỗ dành vừa rời khỏi pháp trường.
Tô Diệu Y cũng chau mày khó chịu.
Nàng từng nghĩ Mục Lan không muốn mình đến xem là vì lo sợ nha môn sẽ giở trò bao che Lưu Kỳ Danh. Nhưng không ngờ, khi nhìn từ xa, nàng lại thấy những người thi hành án ra tay vô cùng tàn nhẫn, không hề nương tay chút nào…
"Đi thôi."
Không muốn nhìn thêm, Tô Diệu Y xoay người định bỏ đi.
Nhưng ngay lúc ấy, kẻ đang bị đánh đến rách da tróc thịt lại liều mạng giãy giụa ngẩng đầu lên.
Mái tóc rối bết mồ hôi dính chặt vào mặt, che khuất ngũ quan, nhưng vừa rồi khi y ngẩng đầu, một góc gương mặt cũng đã lộ ra…
Ánh mắt Tô Diệu Y vô tình lướt qua đôi mắt thống khổ đầy sợ hãi ấy.
Chỉ trong khoảnh khắc, đồng tử nàng co rút mạnh, trừng lớn không thể tin nổi.
Một thoáng ấy, nàng gần như nghĩ mình hoa mắt, sinh ra ảo giác…
Chẳng lẽ, chẳng lẽ kẻ đang quằn quại dưới côn trượng kia…
Tại sao người đó lại có gương mặt hệt như Trịnh Ngũ Nhi?
"Trịnh Ngũ Nhi…"
Tô Diệu Y đứng sững tại chỗ, chộp lấy cánh tay Lăng Trường Phong, giọng run rẩy:
"Đó có phải là Trịnh Ngũ Nhi không?"
Lăng Trường Phong vẻ mặt ngơ ngác, nhìn về phía pháp trường, đưa mắt quan sát một vòng mới nhận ra người mà Tô Diệu Y nhắc đến chính là thiếu niên đang chịu hình - Lưu Kỳ Danh.
Y không quen thân với Trịnh Ngũ Nhi, cũng chưa từng gặp qua Lưu Kỳ Danh, nên khi nghe vậy, cảm thấy chuyện này hoang đường đến khó tin. Phản ứng đầu tiên là lập tức phản bác:
“Sao có thể chứ? Ngươi chắc chắn nhìn nhầm rồi! Nghe nói Lưu Kỳ Danh tuổi còn nhỏ, lại cùng Trịnh Ngũ Nhi là đồng lứa, nên có lẽ trông giống nhau thôi…”
Tô Diệu Y cũng không khỏi hoài nghi, cảm thấy có thể mình đã nhìn lầm. Nhưng khi đưa mắt nhìn lại, thiếu niên trên ghế tra tấn đã sức tàn lực kiệt, đầu cúi gục, hơi thở mong manh.
Nàng gắt gao quan sát, tim đập thình thịch, càng lúc càng nhanh, nỗi bất an ngày một lớn dần. Đột nhiên, thiếu niên ấy giãy giụa, miệng bị nhét đầy vải bỗng nhiên rơi xuống, lẫn theo cả máu.
“Cứu… cứu mạng…”
Tấm vải rơi xuống đất. Như bừng tỉnh trong phút chốc, thiếu niên hấp hối đột nhiên vùng vẫy, dốc hết sức lực hét lên:
“Ta không phải Lưu Kỳ Danh! Ta không phải… Ưm!”
Vừa kêu ra câu đó, sắc mặt đám nha dịch biến đổi, lập tức nhét lại tấm vải vào miệng y, không để y nói thêm một lời nào.
Bên ngoài nha môn, đám đông xem hành hình còn chưa kịp nghe rõ y vừa hét lên điều gì. Nhưng Tô Diệu Y lại nghe thấy tất cả, từng chữ từng câu không sót một chữ!
Trong đầu nàng như có tiếng nổ lớn, bỗng dưng hất tay Lăng Trường Phong ra, liều mạng xô đẩy đám người phía trước, loạng choạng lao về phía pháp trường.
“Dừng tay! Dừng tay hết cho ta!”
Nha dịch canh gác ngoài cửa phủ lập tức chặn lại. Nhưng Tô Diệu Y không màng đến điều đó, vừa giãy giụa vừa lớn tiếng quát:
“Hắn nói hắn không phải Lưu Kỳ Danh! Các ngươi đều điếc hết rồi sao?”
Cây côn trượng vẫn giáng xuống từng nhát, mỗi lần đều tàn nhẫn hơn trước. Tô Diệu Y càng vùng vẫy dữ dội hơn.
Lăng Trường Phong lúc này mới hoàn hồn, lập tức lao tới, đẩy mạnh hai tên nha dịch đang giữ chặt nàng.
Cánh tay bị kiềm chế bỗng chốc được giải thoát. Nắm bắt cơ hội, Tô Diệu Y liều mình xông thẳng vào phủ nha, lao về phía thiếu niên đang bị tra tấn - Trịnh Ngũ Nhi.
Biến cố này xảy ra quá đột ngột, đám đông bên ngoài nha môn đều c.h.ế.t sững, há hốc mồm không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bọn họ không thể ngờ rằng Lưu gia có người chịu hình, người nhà Lưu gia còn chưa kịp khóc lóc om sòm, vậy mà người gây náo loạn pháp trường lại chính là… Tô Diệu Y!
“Ngăn nàng lại!”
Bên ngoài công đường, Phó Chu sắc mặt đanh lại, lạnh giọng quát lớn.
Nhưng Lăng Trường Phong cũng ngay lập tức lao theo, chắn phía trước, một mình cản đám nha dịch đang xông lên, bảo vệ đường tiến của Tô Diệu Y.
Thấy Tô Diệu Y lao thẳng tới không chút do dự, sắc mặt Phó Chu trầm xuống, khẽ nghiến răng.
Y sải bước lên trước, cánh tay vung ra, chặn ngang người nàng lại. Bàn tay siết chặt lấy cánh tay nàng, giọng nói lạnh lùng đầy uy hiếp:
"Tự tiện xông vào công đường, cản trở hành hình, Tô Diệu Y, ngươi điên rồi sao?"
"Hắn không phải Lưu Kỳ Danh!"
Tô Diệu Y không thèm nhìn Phó Chu, ánh mắt gắt gao khóa chặt người thiếu niên trên ghế, hơi thở yếu ớt, gần như không còn động tĩnh. Trong đôi mắt nàng, chỉ còn lại sắc đỏ của vết m.á.u loang lổ, ánh lên dữ dội.
"Hắn là Trịnh Ngũ Nhi… là người của Tri Vi Đường chúng ta…"
"Nói bậy bạ! Không nhận thức cũng đừng ăn nói lung tung!"
Phó Chu chẳng buồn d.a.o động, giữ chặt nàng không buông.
Chỉ cách một bước chân, vậy mà dù nàng có vùng vẫy thế nào cũng không thể tiến gần thêm. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn m.á.u trên người Trịnh Ngũ Nhi loang rộng, càng lúc càng đậm.
Tựa như ngày y rời khỏi Tri Vi Đường, khoác trên vai chiếc áo choàng đỏ thẫm, rực rỡ và chói mắt như thế.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Hàm răng Tô Diệu Y nghiến chặt, đột nhiên, nàng rút từ trong tay áo ra thanh đoản đao mang theo bên người. Cổ tay xoay một cái, lưỡi đao lập tức cắt mạnh lên cổ tay Phó Chu.
Phó Chu đau nhói, theo phản xạ buông tay.
Ngay khoảnh khắc Tô Diệu Y thoát khỏi y, lao tới bên ghế, cây côn trượng đang vung xuống bỗng nhiên khựng lại.
"..."
Tô Diệu Y sững người.
Nàng ngây ra nhìn hai tên nha dịch buông côn trượng xuống, xoay người rời đi, bước về phía Phó Chu đang ôm chặt vết thương trên tay, cúi đầu chắp tay thi lễ.
Xung quanh trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.
Chỉ còn lại giọng nói thản nhiên, lạnh lùng vang lên:
"Đại nhân, trượng hình đã kết thúc."
Trượng hình đã kết thúc…
Đã kết thúc…
Đồng tử Tô Diệu Y co rút, sắc mặt tái nhợt.
Nàng bàng hoàng thu lại ánh mắt, run rẩy vươn tay chạm vào vầng trán thiếu niên ngay trước mặt. Những lọn tóc hỗn độn của y buông xõa, rơi lên đầu ngón tay nàng.
Trong khoảnh khắc ấy, kinh hoàng, sợ hãi, hối hận như những cơn sóng dữ dội cuộn trào trong lòng nàng.
Nhưng sâu thẳm trong đó, vẫn còn sót lại một tia may mắn mỏng manh.
Có lẽ… thật sự nàng đã nhìn lầm?
Có lẽ câu nói "Ta không phải Lưu Kỳ Danh" chỉ là lời mê sảng của một kẻ sắp chết…
Trịnh Ngũ Nhi sao có thể xuất hiện ở đây? Sao có thể bị nhận nhầm thành Lưu Kỳ Danh? Mà từ đầu đến cuối, chẳng ai phát hiện ra?
Mang theo một tia hy vọng mong manh, Tô Diệu Y cắn răng, đưa tay vén mái tóc lòa xòa trước trán thiếu niên trước mặt…
Không có bất ngờ, cũng chẳng có kinh hỉ.
Hy vọng vừa nhen nhóm đã vỡ tan thành từng mảnh, rơi xuống đất, nghiền nát đến không còn nguyên vẹn.
Đôi mắt ngày trước vẫn sáng trong, lanh lợi, luôn cười đùa tinh nghịch trước mặt nàng, giờ đây chỉ còn một màu trống rỗng, tan rã, chẳng còn chút sinh khí nào… Chỉ còn lại hơi thở tử vong nặng nề bao trùm.
“Danh Nhi!”
Âm thanh ong ong bên tai dần tan đi, thay vào đó là những tiếng gào khóc mỗi lúc một gần hơn.
Một lực đẩy mạnh ập tới, xô nàng khỏi mép ghế.
Nàng ngã ngồi xuống đất, nhìn thấy vợ chồng nhà họ Lưu cùng đám hạ nhân ào tới, vây quanh t.h.i t.h.ể Trịnh Ngũ Nhi không nhắm mắt. Một tiếng “Danh Nhi!”, một tiếng “Con trai đáng thương của ta!”, nhưng than khóc hồi lâu mà chẳng ai nhỏ nổi một giọt nước mắt.
“...”
Tô Diệu Y gượng đứng dậy, ánh mắt vô cảm quét một vòng.
Nàng nhìn sắc mặt khó coi của Phó Chu, nhìn Lăng Trường Phong đang bị đám nha dịch khống chế, nhìn dòng người ngoài nha môn vẫn chưa rõ thực hư, cuối cùng dừng lại ở cái xác đã bị người nhà họ Lưu "chứng minh thân phận", rồi bị tấm vải trắng che kín, đưa đi…
Trước mắt nàng, trời đất như xoay vần.
Trịnh Ngũ Nhi đã chết.
Lấy danh nghĩa “Lưu Kỳ Danh”.