Giai Thượng Xuân Y - Chương 39
Cập nhật lúc: 2025-05-16 02:54:27
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên lầu trà quán, Võ nương tử đứng tựa bên bệ cửa sổ, bàn tay bất giác siết chặt.
Bên cạnh cô, tỳ nữ hoảng hốt lên tiếng: “Nương tử, sao lại thế này? Ngày đó ở Ngọc Xuyên Lâu, chẳng phải chính miệng Dung nhị công tử đã nói…”
“Chúng ta bị lừa rồi! Thật ngu xuẩn!”
Võ nương tử nghiến răng rít lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bát nước có hai giọt m.á.u đỏ thẫm, đôi mắt như bị nhấn chìm trong sắc máu. “Tất cả là do Dung Hề lừa gạt… Không, không đúng… Nhất định là Tô Diệu Y! Đây rõ ràng là cái bẫy bọn họ đã sắp đặt từ trước!”
Một chuyện thật có thể chứng minh trăm chuyện thật.
Một chuyện giả… có thể khiến mọi thứ trở thành giả dối!
Như vậy, chẳng những tội danh tư thông của Dung Vân Mộ và huyện chúa không có chứng cứ xác thực, mà ngay cả những lời đồn thổi trước đây cũng sẽ bị nghi ngờ là bịa đặt nhằm hãm hại bọn họ…
Cùng lúc đó, dưới lầu, đám đông cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Cái gì chứ! Ầm ĩ mấy ngày nay, hóa ra chỉ là tin đồn vô căn cứ à?”
Có người thất vọng lắc đầu.
“Ta đã nói rồi mà! Nếu Dung nhị công tử thật sự là con ruột của Phù Dương huyện chúa, thì cũng quá hoang đường! Lại còn nói Dung nhị gia và bà ấy có gian tình, che giấu sự thật… Đúng là chuyện vô lý, chỉ có kẻ ngốc mới tin!”
“Nếu vậy, chẳng phải bà lão đó đã vu oan người khác sao? Vu cáo mà bị lật ngược thế này, rốt cuộc bà ta mưu tính điều gì? Hay là do trước đây bị Dung phủ bán đi nên ôm hận trong lòng?”
Ngoài nha môn, dân chúng bàn tán không ngớt. Bên trong công đường, bầu không khí lại trở nên im lặng nặng nề.
“Chúc mừng huyện chúa, chúc mừng nhị công tử!”
Đột nhiên, một giọng nói vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng. “Những ngày qua, lời đồn lan truyền khắp Lâm An, nay chân tướng đã rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho hai vị!”
Tô Diệu Y khẽ nhướng mày, đưa mắt nhìn về phía người vừa lên tiếng. Hóa ra là vị thông phán vừa rồi được tri phủ gọi đến chất vấn Dung Hề.
Người này vẻ mặt hớn hở, chắp tay nói với Phù Dương huyện chúa và Dung Hề, sau đó quay sang tri phủ, góp lời: “Đại nhân, nếu cả hai tội danh mưu sát và thông dâm đều là sự vu khống vô căn cứ, vậy hôm nay cũng không cần huyện chúa phải tiếp tục đứng đây chịu nhục nữa. Thay vào đó, chi bằng bắt giữ bà lão này, thẩm tra cẩn thận xem bà ta vì sao vu cáo người khác. Đợi khi điều tra rõ ràng, sẽ xử lý nghiêm minh, trả lại công bằng cho Dung phủ.”
Ngay lúc đó, Tô Diệu Y lập tức lên tiếng ngăn lại: “Vì sao phải bắt giữ bà ta để thẩm vấn? Mọi người đều đang chứng kiến, có thể điều tra ngay tại công đường này! Bà ta không tố cáo sớm cũng chẳng tố cáo muộn, lại chọn đúng thời điểm này để ra tay, chắc chắn phía sau có kẻ giật dây…”
“Xin Tô nương tử cẩn trọng lời nói!”
Vị thông phán kia sắc mặt chợt sa sầm, lập tức cắt ngang lời nàng: “Ngươi nói sau lưng bà lão này có kẻ chủ mưu, vậy có bằng chứng không? Đây là công đường, nếu không có chứng cứ mà tùy tiện suy đoán, vậy có khác gì hành vi vu cáo của bà ta?”
Ông ta nói năng đanh thép, vẻ mặt nghiêm nghị. Trong thoáng chốc, Tô Diệu Y cũng hơi sững lại, khó mà phản bác ngay được.
Nhìn thấy vậy, thông phán càng lấn tới, giọng điệu kiêu ngạo hơn: “Nha môn có quy trình phá án riêng. Nếu chỉ cần hỏi vài câu trên công đường là có thể làm sáng tỏ mọi việc, thì còn cần quan phủ để làm gì? Điều tra phải có trình tự, cần tìm chứng cứ rõ ràng. Tô nương tử, dù ngươi có nóng ruột, cũng không thể ép người khác làm trái quy định được!”
Chỉ trong nháy mắt, tình thế trên công đường đã hoàn toàn nghiêng về phía thông phán. Ngay cả tri phủ ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa cũng không thể chen vào một lời.
Thấy hai nha dịch đã chuẩn bị áp giải bà lão kia đi, sắc mặt Tô Diệu Y đột nhiên thay đổi, nàng cất giọng:
“Khoan đã…”
Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp quen thuộc chợt vang lên, phủ qua nàng.
“Nhân chứng, vật chứng ta đều đã mang đến, không cần làm phiền quan phủ tốn thêm thời gian và công sức.”
Mọi người xung quanh đều sững sờ, theo tiếng nói nhìn lại, liền thấy một bóng dáng khoác trường sam trắng, tay áo khẽ lay động, dáng đi thong dong. Người vừa đến không ai khác chính là Dung Giới - vị đại công tử nhà họ Dung, người đã sớm rời đi như muốn đoạn tuyệt quan hệ với Dung phủ!
Nhìn thấy Dung Giới xuất hiện, Tô Diệu Y cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng biết lúc này nên giao lại vở kịch trên sân khấu cho người thích hợp hơn, bèn lặng lẽ lùi sang một bên, trở về đứng cạnh Phù Dương huyện chúa.
Phù Dương huyện chúa không ngờ Dung Giới lại dám bước lên công đường, vành mắt lập tức đỏ hoe.
“Giới nhi…”
Trước mặt bao người, Dung Giới từ cửa hông phủ nha bước vào, phía sau là một bà lão tuổi tác tương đương với Vưu bà tử.
“Vưu Thọ hiện đang là người hầu nhà họ Vưu ở thành Tây. Nghe nói bà ta kiện mẫu thân ta tội g.i.ế.c người diệt khẩu, vậy nên ta đã đến Vưu phủ trước…”
Dung Giới dâng lên một chiếc hộp gỗ, hai tay trao cho tri phủ.
“Đây là một trăm lượng ngân phiếu được bí mật lục soát từ tủ áo quan nhà họ Vưu. Quản sự và hạ nhân Vưu gia đều có mặt, tận mắt chứng kiến. Còn vị này - bà ấy sống chung với Vưu Thọ, lời khai của bà cũng nằm trong hộp gỗ.”
Bà lão kia bước lên trước, liếc nhìn Vưu bà tử rồi cất giọng khẳng khái.
“Đêm hôm trước, đúng là Vưu bà tử được sai đi mua điểm tâm ở Ngọc Xuyên Lâu. Nhưng lúc trở về tay bà ta lại trống không. Quản sự tra hỏi, bà ta liền chống chế, nói sau này sẽ không chịu sự sai khiến của ai nữa. Lão thân thấy kỳ lạ, nên nửa đêm để ý động tĩnh của bà ta, quả nhiên phát hiện bà ta giấu một tấm ngân phiếu vào trong tủ quần áo…”
Tri phủ đọc qua khẩu cung, rồi cầm lấy tờ ngân phiếu, nét mặt dần trở nên nghiêm trọng.
“Vưu Thọ, một trăm lượng này ở đâu ra? Có phải có kẻ nào mua chuộc ngươi, sai khiến ngươi đến quan phủ vu cáo Phù Dương huyện chúa?”
Vưu bà tử cúi gằm mặt, ánh mắt tránh né.
“Kẻ vu cáo sẽ bị trừng phạt.”
Dung Giới chậm rãi tiến lên, đứng trước mặt Vưu bà tử.
“Theo luật, hôm nay ngươi vu cáo mẫu thân ta bất thành, đáng lý phải chịu lưu đày hai ngàn dặm. Nhưng Vưu Thọ, ta e rằng ngươi sẽ không đi xa được như thế.”
Vưu bà tử giật mình, rốt cuộc ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Dung Giới.
Đôi mắt đen thẳm sâu như đáy vực, lạnh lẽo như hàn băng, khiến bà ta bất giác rùng mình.
“Thân thể ngươi có chịu nổi đường đi hai ngàn dặm hay không, ta không bàn tới. Nhưng kẻ đứng sau sai khiến ngươi liệu có để ngươi sống đến ngày đó không?”
Chàng thanh niên đứng trên cao, từ trên nhìn xuống bà ta. Giọng điệu bình thản nhưng ẩn chứa sự tàn nhẫn và lạnh lùng.
"Dung phủ phải chịu nỗi nhục lớn thế này, chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng. Mà chỉ cần ngươi còn sống, điểm yếu của hắn ta vẫn còn đó. Hắn ta sẽ ngày đêm bất an, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ ngươi bất chợt tố giác, khai ra mình trước mặt Dung gia..."
Nói đến đây, hắn bỗng hạ giọng. Đôi mắt sâu thẳm phủ bóng tối, những đường nét trên gương mặt cũng trở nên sắc bén hơn.
"Nếu là hắn ta, ngươi nghĩ hắn ta sẽ làm gì để có thể yên tâm?"
Vưu bà tử giật mình, đồng tử hơi co lại, vô thức liếc nhìn Tri phủ đang ngồi ở vị trí chủ tọa.
Nhìn thấy ánh mắt bà ta dường như có phần d.a.o động, khóe môi chàng thanh niên khẽ nhếch lên, giọng điệu càng thêm chậm rãi, mềm mại như đang dụ dỗ.
"Ngược lại, nếu bây giờ ngươi khai ra kẻ đứng sau giật dây, không chỉ được giảm tội mà còn có thể nhận được lời đảm bảo từ Dung gia. Dù ngươi có bị lưu đày đến đâu, Dung gia cũng sẽ cử người bảo vệ ngươi chu toàn, tuyệt đối không để kẻ khác trả thù...
Vưu Thọ, ngươi chẳng qua cũng chỉ là bị người khác xúi giục, tội chưa đáng chết. Nhưng có nắm lấy con đường sống này hay không, tất cả đều do một ý niệm của ngươi mà thôi..."
"Đại nhân!"
Vưu bà tử run bần bật, đột nhiên quay phắt về phía Tri phủ như kẻ sắp c.h.ế.t đuối vớ được cọc, òa khóc nức nở.
"Đại nhân! Là ngài! Chính ngài đã nói với ta... Nói rằng Huyện chúa và Dung Nhị gia có tư tình, Dung Nhị công tử chính là con riêng của bọn họ... Ngài còn bảo ta đến phủ nha đánh trống kêu oan... Ta căn bản chẳng biết gì cả!"
Tri phủ thất kinh, mặt tái mét, còn chưa kịp mở miệng thì phía sau đã vang lên một giọng nói lạnh lùng:
"Kẻ này bịa đặt vu cáo, rõ ràng đã thần trí không minh mẫn, vậy mà còn dám vu khống cả Tri phủ đại nhân. Còn không mau lôi bà ta xuống..."
"Khoan đã."
Dung Giới khẽ động ánh mắt, ngăn cản đám nha dịch đang rục rịch tiến lên.
"Người mà Vưu bà tử vu oan bừa bãi hình như... không phải Tri phủ đại nhân, mà là Doãn đại nhân thì phải?"
Ba chữ "Doãn đại nhân" vừa thốt ra, ban đầu mọi người còn chưa hiểu hắn đang nói đến ai, nhưng theo ánh mắt của Dung Giới, tất cả lại đồng loạt dồn về phía vị Thông phán đang đứng sau Tri phủ.
Sắc mặt Doãn Thông phán khựng lại trong chớp mắt, nhưng ngay sau đó ông ta bật cười, như thể vừa nghe được chuyện hoang đường nhất thế gian.
"Nực cười! Ta với Dung gia vốn không oán không thù, cớ gì phải hao tâm tổn sức thu mua một lão phụ như thế, chỉ để bày trò vu khống Phù Dương huyện chúa giữa công đường?"
Dưới công đường, tình thế xoay chuyển trong chớp mắt, khiến dân chúng bên ngoài nha môn chăm chú theo dõi, không ai dám thở mạnh.
Dung Giới lặng lẽ nhìn Doãn thông phán, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nhưng đáy mắt lại tối sầm. Hắn chậm rãi cất lời:
“Là vì ta.”
Sắc mặt Doãn thông phán lập tức biến đổi, thoáng lộ vẻ hoảng loạn.
Tri phủ cũng sửng sốt, vội hỏi:
“Dung Giới, lời này là có ý gì?”
Dung Giới khẽ cụp mắt, chậm rãi đáp:
“Bẩm đại nhân, con trai độc nhất của Doãn đại nhân, Doãn Chương, cùng hạ quan đều là học trò trong Phủ Học. Gần đây, các học quan đang bàn bạc về suất nhập sĩ duy nhất. Trong danh sách sơ tuyển, Doãn Chương xếp ngay sau hạ quan.
Vậy mà thông phán đại nhân lại tung lời đồn nhảm, vu cáo gia mẫu, chỉ để khiến các học quan lấy cớ ‘gia thế không trong sạch’ mà gạch tên hạ quan khỏi danh sách. Như thế, Doãn Chương mới có thể thuận lợi chiếm lấy suất nhập sĩ này.”
Lời vừa dứt, dân chúng bên ngoài nha môn liền xôn xao, không ít người kinh ngạc thốt lên:
“Thì ra còn có chuyện này nữa sao?”
Doãn thông phán mặt xanh mét, giận dữ chỉ vào Dung Giới:
“Ngươi vu khống! Có gì chứng minh……”
“Ta có nhân chứng.”
Dung Giới dửng dưng cắt ngang.
Ngay sau đó, ba người bị bịt mắt bằng vải đen liền bị nha dịch áp giải vào công đường, đẩy mạnh quỳ xuống trước mặt mọi người.
Miếng vải đen vừa được kéo xuống, lập tức, một mùi rượu nồng nặc lan tràn khắp công đường, khiến Tô Diệu Y không khỏi nhíu mày, lấy tay áo che mũi. Còn Phù Dương huyện chúa thì vội vàng lùi về sau mấy bước.
Thấy rõ mặt ba kẻ say khướt kia, Doãn thông phán bỗng trừng lớn mắt, lập tức lao đến:
“Chương nhi? Chương nhi!”
Doãn Chương bị cha mình lay tỉnh, mơ màng cười ngốc nghếch:
“…Cha? Ngài là cha ta sao?”
Nhìn con trai mình thần trí mơ hồ, Doãn thông phán giận dữ quát về phía Dung Giới:
“Ngươi đã làm gì nó?”
Tô Diệu Y bật cười lạnh:
“Thông phán đại nhân, chẳng lẽ mắt ngài không thấy, ngay cả mũi cũng vô dụng sao? Lệnh lang rõ ràng là uống quá chén, say chưa tỉnh đấy thôi.”
Lời còn chưa dứt, Doãn Chương bỗng bật dậy, vui mừng kêu lên một tiếng, đẩy mạnh Doãn Thông phán sang một bên, loạng choạng đứng dậy. Y vừa nấc cạn hơi rượu vừa lắp bắp:
"Đây… đây chẳng phải công đường phủ nha sao? Ta… ta làm quan rồi? Ta thực sự đã làm quan rồi!"
Y quay người, kéo hai kẻ còn lại đang ngồi bên cạnh:
"Dương huynh, Phương huynh! Mau tỉnh dậy! Ta đã đến Biện Kinh, ta đã thành Tri phủ đại nhân rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-39.html.]
Hai kẻ kia dụi mắt, lảo đảo đứng dậy, vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, mơ màng chúc mừng:
"Chúc… chúc mừng Doãn huynh! Chúc mừng Doãn huynh! Cuối cùng cũng kéo… kéo được tên Dung Giới kia xuống rồi…"
Cảm thấy có gì đó không ổn, Doãn Thông phán vội lao lên định ngăn cản, nhưng phía sau bình phong, giọng nói trầm thấp của Đoan Vương đã vang lên:
"Chặn hắn lại."
Ngay lập tức, hai hộ vệ từ sau bình phong bước ra, giữ chặt Doãn Thông Phán. Ông ta bị bịt miệng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Doãn Chương cùng hai tên hồ bằng cẩu hữu kia say khướt, ngang nhiên huyên thuyên trong công đường như chốn không người.
"Nha môn này… sao lại giống nha môn Lâm An phủ thế nhỉ?"
"Nói nhảm! Nha môn nào mà chẳng giống nhau…"
"Ngươi là ai? Còn chưa mau tránh ra, nhường chỗ cho Tri phủ đại nhân?"
"Dung… Dung Giới? Sao ngươi cũng ở đây?"
Doãn Chương lảo đảo tiến đến trước mặt Dung Giới, nheo mắt nhìn hắn.
"Doãn huynh, chắc huynh hoa mắt rồi! Dung Giới sao có thể ở đây được? Hắn chẳng có gia thế, thử hỏi vị học quan nào dám tiến cử hắn đến Biện Kinh chứ…"
"Còn chẳng phải nhờ Doãn huynh của các ngươi cao tay sao… Nếu không phải các ngươi tìm một bà lão từng làm việc cho Dung gia, ép bà ta kích trống kêu oan, thì việc này đâu có ầm ĩ đến thế…"
Nghe đến đây, Doãn Thông phán điên cuồng giãy giụa, nhưng bị hộ vệ ghìm chặt, không thể động đậy.
Doãn Chương vẫn không hề hay biết, dựng thẳng một ngón tay, khoe khoang:
"Một trăm lượng! Cha ta cho mụ già đó một trăm lượng bạc…"
Nói xong, y lại nấc một tiếng, mặt đỏ bừng vì rượu:
"Dùng một trăm lượng mua chức quan này… Một vụ làm ăn quá hời rồi…"
Bên ngoài nha môn lập tức vang lên những tiếng chửi rủa phẫn nộ.
Tri phủ sa sầm mặt mày, theo bản năng liếc nhìn về phía sau bình phong. Chỉ thấy Đoan Vương điện hạ đang nheo mắt, khí áp xung quanh dường như lạnh đi mấy phần.
Thấy vậy, Tri phủ vỗ mạnh kinh đường mộc, quát lớn:
"Còn không mau áp giải chúng xuống!"
Đám nha dịch đồng loạt xông lên. Ba người Doãn Chương vẫn không chịu bỏ cuộc, còn gào lên:
"To gan! Các ngươi dám động vào bản quan sao?"
Giữa cảnh tượng hỗn loạn, Tô Diệu Y chậm rãi buông tay áo, ánh mắt đầy suy tư nhìn sang Dung Giới, người đang đứng ở một góc công đường.
Tên công tử con nhà thông phán này vốn dĩ hoang đường, nhưng đã gấp gáp đến mức uống rượu chúc mừng ngay trước đêm khai đường ư? Nàng không tin đây là trùng hợp. Chắc chắn, trong chuyện này có bàn tay của Dung Giới quạt gió thêm dầu.
Mỗi người khi say rượu đều có phản ứng khác nhau. Nếu muốn bảo đảm bọn họ lên công đường trong tình trạng mơ màng, nói năng lộn xộn như bây giờ, chỉ cần hòa một chút dược thảo gây ảo giác vào rượu. Khi mùi rượu át đi, chẳng ai có thể phát hiện ra.
Dung Giới dường như nhận ra điều gì, ánh mắt lướt qua một lượt.
Tô Diệu Y khẽ cụp mi, tránh đi ánh nhìn ấy.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, từ lúc rời phủ Vưu thu thập chứng cứ cho đến khi bày kế cho vụ án của cha con Doãn chương, Dung Giới vẫn luôn nắm bắt thời cơ chuẩn xác, chưa từng lơ là...
"Chuyện những tờ tiểu báo lan truyền ở Lâm An trước đây, ta cũng đã lần ra nguồn gốc."
Ánh mắt Dung Giới dừng lại trên người Tô Diệu Y. "Là do một tạp dịch của Ngọc Xuyên Lâu tung ra."
Nói rồi, hắn quay sang tri phủ: "Gần đây, dân tình xôn xao vì những lời vu cáo trên tiểu báo. Nếu như những tin đồn ấy có người đứng sau thao túng, vậy chuyện Mộ Dung phủ bị nhắc đến chắc chắn không phải ngẫu nhiên. Mong đại nhân cho gọi người tạp dịch kia lên công đường để điều tra rõ ràng."
Đôi mắt Tô Diệu Y khẽ sáng lên.
Cha con Doãn chương quả thực đã lợi dụng tin đồn để hạ bệ Dung Giới, nhưng chuyện Ngọc Xuyên Lâu phao tin lại chưa chắc là do họ nhúng tay vào.
Điều này, nàng biết rõ, mà Dung Giới cũng không thể không hiểu.
Như Phó Chu từng nói, nếu chỉ xét riêng tin tức về "Mộ Dung thị", quan phủ sẽ rất khó truy cứu. Nhưng hiện tại, vì cha con Doãn Chương bị tố cáo vu khống, nên nội dung của tiểu báo cùng lời đồn có thể trở thành bằng chứng cho thấy đây là một âm mưu có chủ đích. Nhờ đó, có lý do chính đáng để điều tra tận gốc - và mục tiêu thực sự của Dung Giới chính là lần ra manh mối của Ngọc Xuyên Lâu!
Quả nhiên, tri phủ gật đầu đồng ý.
Người tạp dịch của Ngọc Xuyên Lâu nhanh chóng bị giải lên công đường. Nhưng khiến Tô Diệu Y thất vọng là gã chỉ một mực im lặng, phủ nhận mọi liên quan đến Ngọc Xuyên Lâu, rồi cuối cùng lại đẩy toàn bộ trách nhiệm lên Doãn Thông phán, nói rằng bản thân chỉ làm theo lệnh của ông ta.
Doãn Thông Phán liều c.h.ế.t phủ nhận. Ông ta thừa nhận đã hối lộ Vưu bà tử nhưng thề độc rằng chuyện tiểu báo không hề liên quan đến Doãn gia.
Khi hai bên tranh cãi gay gắt, bỗng từ sau bình phong, Đoan Vương khẽ hắng giọng.
Tri phủ lập tức hiểu ý, ra lệnh cho nha dịch áp giải cả hai xuống, chờ ngày tái thẩm.
“Tô nương tử.”
Khi đuổi kịp trước cổng phủ tri huyện, Phó Chu lên tiếng gọi nàng, giọng đầy nhắc nhở: “Ta đã nói rõ với ngươi từ trước rồi, phải tuân theo luật pháp triều đình...”
“Ta biết.”
Tô Diệu Y lập tức ngắt lời y: “Theo luật pháp triều đình, người chỉ lan truyền lời đồn chưa từng bị kết tội. Nhưng từ xưa đến nay, có biết bao sinh mạng đã mất đi chỉ vì những lời đồn ấy! Mà trong số đó, nữ tử luôn chiếm phần nhiều nhất!”
Nàng dừng lại giây lát, rồi quay người nhìn đám đông đang đứng trước cổng nha môn. Những gương mặt lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy khinh miệt và dò xét. Nàng cười nhạt, chậm rãi cất lời:
“Các ngươi không phải rất thích nghe kể chuyện sao? Vậy để ta kể cho các ngươi một câu chuyện xưa trăm năm trước… Chuyện xảy ra ở huyện Thanh Hà, nhân vật chính là một nữ tử tên Liễu Liên.”
Lời nàng vừa dứt, từ đám đông liền vang lên những tiếng cười nhạo rời rạc.
Tô Diệu Y cụp mắt, chậm rãi bước ra giữa công đường, giọng vẫn bình thản:
“Ta biết các ngươi đang cười gì. Các ngươi đều đã nghe chuyện về Liễu Liên của huyện Thanh Hà - biết nàng xinh đẹp như tiên nữ, biết nàng không an phận, biết nàng cùng gian phu độc sát vị hôn phu của mình...”
Bên ngoài nha môn, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không rõ nàng rốt cuộc muốn nói gì.
Tô Diệu Y hơi nghiêng người, giọng nói có phần trầm xuống:
“Nhưng trong số các ngươi, có ai biết sự thật? Liễu Liên thực ra là một nữ tử đoan trang, hiền thục, xuất thân danh môn, thấu hiểu lễ nghĩa. Nàng và vị hôn phu tình sâu nghĩa nặng, vợ chồng ân ái mặn nồng. Thế nhưng vì bị kẻ xấu ghen ghét hãm hại, họ đã bị bôi nhọ trong những câu chuyện truyền miệng, từ làng này sang làng khác, từ trang giấy này sang trang giấy khác, đến mức ai ai cũng tin rằng họ là ‘Chu Nho’ và ‘Độc phụ.’ Một sớm danh tiết tiêu tan, cuối cùng, phu thê họ không chịu nổi nỗi nhục ấy mà cùng nhau gieo mình xuống sông...”
Bên ngoài nha môn, những tiếng cười nhạo dần lặng hẳn.
“Tin đồn lan truyền khắp nơi, ta vội đến gặp nghĩa mẫu trong đêm. Ta nói với người, ta sẽ giúp người làm sáng tỏ mọi chuyện. Nhưng người chỉ đáp lại ta một câu.”
Tô Diệu Y hít sâu, giọng nói chậm rãi vang lên:
“Người nói, danh dự một khi bị bôi nhọ, chẳng khác nào nước đổ ra ngoài, không thể thu lại.”
Ánh mắt Phù Dương huyện chúa khẽ rung động, bà vội quay mặt đi, che giấu cảm xúc.
Tô Diệu Y ngẩng đầu, nhìn về phía ánh nắng chói chang, giọng nói có phần chua xót:
“Nhưng kỳ thực không hẳn như vậy. Nước đổ trên mặt đất còn có thể hong khô, nhưng thanh danh bị hủy hoại thì lại như vết d.a.o khắc, mãi mãi hằn sâu trên một nữ tử…”
Nàng dừng lại một chút, rồi tiếp tục, giọng nói càng thêm mạnh mẽ:
“Làm sao để chứng minh mình trong sạch? Chẳng lẽ chỉ một câu ‘thanh giả tự thanh’ là đủ sao? Hôm nay, dù chúng ta đã thu thập bao nhiêu chứng cứ, chỉ ra lời đồn kia là bịa đặt ác ý, các ngươi thực sự tin ư? Nếu không có lửa, làm sao có khói? Trong các ngươi có bao nhiêu người đã nghĩ sẵn trong đầu, rằng chỉ cần vài lời nhẹ bẫng là có thể che giấu sự ngu muội của bản thân?”
Những câu hỏi xoáy sâu khiến đám đông bên ngoài phủ nha á khẩu. Có kẻ chột dạ cúi đầu, có kẻ lại dửng dưng như thể chuyện chẳng liên quan đến mình.
Tô Diệu Y đưa mắt quét qua mọi người, giọng nói trầm xuống:
“Ta biết, ta tố cáo thế này cũng chẳng có tác dụng gì. Nhưng dù lời ta nói có là vô ích, ta vẫn muốn để các ngươi hiểu một điều.”
Nàng quay đầu nhìn những người đang đứng trong công đường, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu lòng dạ từng người:
“Hôm nay, nếu các ngươi chấp nhận dung túng lời đồn, thì ngày mai, người bị bôi nhọ có thể là chính các ngươi. Hoặc là mẫu thân, thê tử, con gái của các ngươi…”
Nàng hít sâu một hơi, từng câu từng chữ vang vọng trong không gian im lặng:
“Khăn liền tức ta, ta tức khăn liền. Sinh ra là nữ nhân, vui buồn cùng nhau.”
Bên ngoài phủ nha, một khoảng lặng bao trùm. Lời nói của nàng không ngừng vang vọng, dội vào lòng từng người.
Những nam nhân vô thức quay sang nhìn thê tử bên cạnh, vẻ bỡn cợt trên mặt đã sớm biến mất.
Còn những nữ nhân – bất kể là bà lão tuổi già, phụ nhân ôm con nhỏ, hay những thiếu nữ chưa xuất giá – tất cả đều sững sờ.
Các nàng thậm chí quên mất vì sao mình có mặt ở đây hôm nay. Chỉ có một câu vẫn văng vẳng bên tai:
“Sinh ra là nữ nhân, vui buồn cùng nhau.”
Quý như huyện chúa mà còn không tránh khỏi bị vu oan bêu rếu, huống chi là các nàng – những nữ tử bình thường trong chốn nhân gian?
Hôm nay nếu không cùng chung thuyền, ngày sau khi tai họa ập đến, ai sẽ đứng ra bảo vệ các nàng? Chẳng lẽ lại trông mong vào chính những nam nhân đang đứng đây, những kẻ chỉ biết chỉ trỏ phán xét huyện chúa hay sao?
Biểu cảm trên gương mặt các nữ tử dần trở nên nghiêm nghị, trong lòng cuộn trào những đợt sóng ngầm.
“Sinh ra là nữ nhân, vui buồn cùng nhau.”
Bỗng, một giọng nữ réo rắt vang lên, phá vỡ sự im lặng nặng nề.
Sau tấm bình phong, Đoan Vương lập tức nhận ra giọng nói kia.
Y sững người, bỗng nhiên đứng bật dậy, theo bản năng bước lên một bước. Thế nhưng, khi mũi chân vừa chạm ra khỏi bình phong, y như người chợt bừng tỉnh từ cơn mộng, lặng lẽ rút chân về, đứng yên tại chỗ.
Bên ngoài phủ nha, Giang Miểu đưa tay khum bên miệng, cất cao giọng hưởng ứng lời của Tô Diệu Y:
“Sinh ra là nữ nhi, vui buồn có nhau!”
Bên cạnh cô, Tô An An ngây thơ đứng lặng một lúc, rồi cũng cất tiếng hô theo.
Trong đám đông, tiếng của các nữ tử ngày càng nhiều, ngày càng vang dội. Giống như từng giọt nước hợp thành dòng sông, như đốm lửa nhỏ lan ra thiêu cháy cả cánh đồng. Những giọng nói tưởng chừng yếu ớt, nay lại đồng thanh vang vọng, trong trẻo như tiếng chuông ngân...
Trên công đường, Phù Dương huyện chúa sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Đôi mắt long lanh ánh nước, tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
[Ta sẽ khiến mọi lời đồn tối nay biến mất, như thể chúng chưa từng tồn tại.]
Tô Diệu Y quả nhiên nói được làm được…
Cùng lúc đó, ở một góc khác của công đường.
Dung Giới chậm rãi ngước mắt, lặng lẽ nhìn về phía nữ tử áo trắng đang đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Đúng lúc ấy, nàng cũng quay đầu lại. Có lẽ vì đứng dưới nắng quá lâu, hoặc vì những lời vừa nói còn vương dư âm mạnh mẽ, mà gò má nàng thấp thoáng sắc hồng, rạng rỡ và tràn đầy sức sống.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, nàng khẽ cười, đôi mày giãn ra, nụ cười mang theo một niềm khoái ý khó giấu.
Trong giây phút ấy, trái tim Dung Giới chấn động, m.á.u trong người sôi trào, như có một ngọn lửa bùng lên từ lồng ngực, lan đến tận cổ họng.
Ngọn lửa ấy - vốn đã bị đè nén, bị dập vùi vô số lần, bị ép phải lụi tàn - giờ đây, từ trong tro tàn âm ỉ, lại một lần nữa bừng cháy.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Thuận gió mà bùng lên, dữ dội như lửa lan trên đồng cỏ.